Mùa xuân ở Nam Lăng tới đặc biệt trễ, đã tháng ba rồi, thời
tiết vẫn rét lạnh, nghe nói thảo nguyên quan ngoại, càng tuyết tai không ngừng,
người man tộc trên cả đại thảo nguyên, đã gặp phải khốn cảnh cực hạn.
“Kỳ thật, bỏ qua lãnh khốc khát máu và máu tanh cũng những
man nhân (người dã man) này, bọn họ xác thực đáng thương, cả năm vì sinh tồn, đấu
đá với ông trời, chiến đấu với người, đánh nhau với vận mệnh. Vì sinh tồn, bọn
họ không thể không cỡi chiến mã, phủ thêm chiến bào, đeo lên cung tiễn, mang
theo đại đao, đi xa ngàn dặm, tấn công nước khác. Bọn họ công thủ xâm lược, giết
người như ngóe, trả giá tánh mạng một nửa tráng nam, chỉ vì ấm no của cha mẹ vợ
con trong nhà mà thôi.”
Trong phòng nghị sự rộng rãi, Sở Liên Nhi ngồi ở dưới tay
Thành Vân, đối diện tổng chế tam quân Hồ Vĩnh Bình, chậm rãi nói với trên trăm
tướng sĩ.
Trải qua phương châm chiến lược đặc biệt và dự định đổi nông
Sở Liên Nhi nói với Đông Ly Thuần lúc trước đã làm cho những tướng quân dũng
mãnh này nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Nửa tháng này, từ thảo nguyên phía sau không ngừng truyền đến
tin tức sắp hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi của năm nghìn tinh binh xâm nhập một
mình, làm cho cả tòa quân doanh Nam Lăng đều sôi trào lên.
Thành Vân quyết định thật nhanh, lập tức triệu tập chúng tướng,
thương thảo chiến lược kế tiếp. Chúng tướng đều cho rằng, quân đội bên ta đã
thành công phá hủy phía sau bọn họ, làm cho quân đội Khắc Mãnh Cáp Nhĩ lâm vào
giữa tuyệt cảnh và hoảng sợ, lòng quân khẳng định tan rã, nên quyết định thật
nhanh, lập tức xuất binh, tới trận chiến, giết bọn họ không chừa mảnh giáp,
đánh bọn họ về đại mạc, Khắc Mãnh Cáp Nhĩ bị đánh bại, không có từ chiếm được
tiện nghi từ Đông Ly, ngược lại vứt bỏ ngàn vạn tánh mạng tráng nam, trở về phải
gặp các bộ lạc lớn đang trong cảnh khốn quẫn nhà cửa tan nát. Muốn bình phục khốn
cảnh trong ngoài vây hãm lúc này, hắn tất luống cuống tay chân một hồi.
Mà Đông Ly, có thể nhân cơ hội này, hảo hảo tu sinh dưỡng
khí một hồi. Bởi vì, tướng sĩ biên quan, đã suốt mười năm chưa về nhà.
Lại đến, trải qua mười năm thủ vệ chiến đấu, quốc khố Đông
Ly quốc hao tổn nghiêm trọng, đã không thể cung cấp nổi đồ dùng khổng lồ cho
quân đội.
Thành Vân cũng biết rõ tình cảnh Đông Ly quốc, trong nội tâm
cũng cho rằng, cái chủ ý này rất tốt. Nhưng hắn vẫn đem ánh mắt tìm hỏi nhìn hướng
Sở Liên Nhi, muốn nghe ý kiến của nàng.
Ở Nam Lăng lâu như vậy, Sở Liên Nhi đối với quẫn cảnh trước
mắt của Đông Ly quốc cũng rõ ràng đương nhiên hiểu được, thừa dịp sau khi bên
ta tập kích quấy rối phía sau người ta thành công, đại quân bên ta, có thể bỏ
xuống gánh nặng tâm lý, chính diện đánh một trận với đối phương.
Nhưng, đây chỉ là trị ngọn không trị gốc a.
Mọi người thấy nàng nói chuyện thay địch nhân, lòng cũng
không thích, cuộc sống man nhân xác thực thê thảm, nhưng, bọn họ vì sinh tồn lại
đem thống khổ thành lập trên người dân chúng Đông Ly quốc vô tội, cái này công
bình sao?
Vì vậy, Sở Liên Nhi lại nói: “Những người nhiều năm ở đại mạc
lý, xác thực so với quan nội càng thêm vất vả. Bọn họ không thể làm nông, lại
không bắt nồi nấu cơm, càng sẽ không chế quần áo chống lạnh. Chỉ có thể dựa vào
trời ăn cơm. Vì sinh tồn, bọn họ cùng lúc, mạnh mẽ chiếm đoạt ở biên quan Đông
Ly quốc, cùng lúc, bọn họ lại thông thương với thương nhân Đông Ly quốc, dùng
chiến mã cùng dê bò, đổi lấy chảo sắt, quần áo thô căn bản không đáng tiền
trong mắt Đông Ly quốc. Mà ở đại mạc, có thể có một chảo sắt, mấy bộ quần áo vải
bố, coi như là giàu có.”
Một vị tướng sĩ thấy Sở Liên Nhi nói nhảm mấy việc không
quan hệ với chiến lược, nhịn không được lớn tiếng bác trách: “Sở cô nương, bây
giờ chúng ta thảo luận chiến sự cùng đối phương, mà không phải nghe ngươi đồng
tình và thương cảm địch nhân. Ngươi đối với mấy man nhân này còn có lòng dạ đàn
bà, nhưng bọn hắn giết nhiều dân chúng chúng ta là sự thật, ngươi không cần phải
bởi vì bọn họ đáng thương muốn chúng ta đồng tình bọn họ, thương hại bọn họ.”
Mọi người đều gật đầu.
Sở Liên Nhi nhíu mày, “Vị tướng quân này, ngươi cẩn thận
nghe ta nói hết lời chứ.”
Nàng nhẹ nhàng cười với Thành Vân mặt không biểu tình, nói
tiếp: “Mục đích ta nói nhiều như vậy, chẳng lẽ các vị tướng quân còn chưa rõ
sao? Vì sao man nhân lại không tiếc bôn ba ngàn dặm, đến dân chúng trong thành
Đông Ly ta đoạt lương thực?”
“Đương nhiên là bọn họ không có ăn nha.”
“Đáp đúng.” Sở Liên Nhi mỉm cười, “Bởi vì sinh tồn, bọn họ
xem cướp đoạt là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chẳng lẽ chư vị tướng quân cho rằng,
chúng ta hung hăng đánh tan bọn họ rồi, làm cho bọn họ tạm thời an phận một thời
gian, bọn họ sẽ không ngóc đầu trở lại nữa sao?”
“Cái này. . . . . .” Mọi người bị hỏi khó .
“Ta nghĩ, bọn họ chẳng những sẽ đến, hơn nữa còn rất nhanh.”
Sở Liên Nhi nói
Hồ Vĩnh một mực không nói chuyện nhịn không được hỏi nàng:
“Cô nương nào biết bọn họ rất nhanh sẽ đến?”
“Rất đơn giản a, vì sinh tồn.” Sở Liên Nhi mỉm cười, “Nói một
cách khác, có người, lương thực của hắn không đủ ăn, hắn nhất định sẽ mượn hàng
xóm tới ăn. Khi số lần mượn nhiều hơn, hàng xóm sợ hắn không trả, sẽ không cho
hắn nữa. Sau đó hắn sẽ làm sao? Theo như một loại cách sinh tồn, hắn mượn không
được, sẽ đi trộm. Trộm không được, hắn phải đi đoạt. Khi hắn đoạt, gặp chủ nhân
phản kháng, nói không chừng, hắn còn có thể nhẫn tâm giết chết đối phương. Ý ta
kể chuyện này, chính là, vì sinh tồn, có thể sẽ không tiếc. Bằng không, Đông Ly
quốc cũng sẽ không có nhiều cường đạo giặc cỏ như vậy.”
Mọi người trầm tư, Thành Vân nhìn nàng, con ngươi dài nhỏ ấm
ấm áp áp, giống như khối ngọc tốt nhất, tản mát ra ánh sáng hoà nhã yếu ớt.
Sở Liên Nhi lại nói: “Man nhân cũng vậy, cho dù chúng ta giết
chết một nửa con dân của bọn họ, bọn họ có lẽ sẽ hoảng sợ. Nhưng này chỉ là tạm
thời, khi bọn hắn trở lại đại mạc, người thân chết, làm cho bọn họ bi ai,
nhưng, khi không có thức ăn, bọn họ sẽ hóa đau thương thành lực lượng, sẽ ngóc
đầu trở lại.”
Thảo nguyên tuyết tai thiên tai không ngừng, càng làm bọn họ
áo cơm không đủ. Cho dù phía trước là hang hổ hang sói, vì sinh tồn của con cái
và người nhà, bọn họ cũng sẽ liều mạng đến đoạt chúng ta.”
“Theo ý kiến của ngươi?” Thành Vân nhịn không được động
dung, đồng ý lời nói của Sở Liên Nhi…, trên thực tế, có lẽ là lúc trước, phòng
ngự xâm phạm của Thát Yên, chỉ có phòng thủ, hoặc là chủ động phóng ra đả bại bọn
họ cũng không thể hoàn toàn trị tận gốc tai hoạ ngầm của biên quan. Muốn triệt
để trị tận gốc, riêng lấy võ chinh phục là không thể nào.
Hắn cùng với Mã Văn Trọng đã sớm thảo luận qua, muốn triệt để
quét dọn Thát Yên con hổ dữ này, dùng vũ lực áp chế, dùng văn hóa dung hoà, cho
lợi ích buôn bán, lại đến di dân đồng hóa, đây mới là đạo giải quyết tận gốc.
Chỉ là không nghĩ tới, Sở Liên Nhi thân là nữ lưu cũng nghĩ
đến phương diện này rồi, làm hắn kích động không thôi.
Sở Liên Nhi nhìn hắn, thần tình hắn kích động, lại có chút
ít sâu xa khó hiểu, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, nam nhân thúi, hắn rõ ràng
đã sớm nghĩ tới, Không nói ra, lại cho nàng làm chim đầu đàn bị đánh, thật sự
là nam nhân âm hiểm.
“Ý của ta rất đơn giản a, xuất binh, giao chiến chính diện với
bọn họ.”
“Ohh!” Chúng tướng nghe vậy nhịn không được khinh khỉnh liếc
về phía nàng, bọn họ còn tưởng rằng nàng có nhiều năng lực hơn, nói nửa ngày,
còn không phải chỉ có biện pháp này. Thật sự là cố lấy thần bí.
Thành Vân có chút ngoài ý muốn, đầu lông mày của hắn chớp chớp,
hỏi: “Ngươi cũng chủ trương xuất chiến?”
Sở Liên Nhi cười ngọt ngào: “Đúng vậy, xuất binh, giao chiến
chính diện với bọn họ. Chẳng những phải hung hăng đánh, còn phải liều mạng
đánh, khiến bọn họ sợ, đánh bọn họ đau đớn rồi, hắc hắc, khi đó, chúng ta lại
phái người đi nói điều kiện với bọn họ. Cái này kêu là, trước binh hậu lễ.”
“Trước binh hậu lễ?” Chúng tướng kinh ngạc hỏi.
“Đúng!” Sở Liên Nhi nặng nề gật đầu, “Muốn triệt để chinh phục
Thát Yên con hổ dữ này, chúng ta trước hết dùng ít thủ đoạn lôi đình, hung hăng
đả kích kiêu ngạo của bọn họ, làm cho bọn họ mang lòng sợ hãi với chúng ta. . .
Kỳ thật, dùng vũ lực giải quyết chẳng qua là mới bắt đầu, quan trọng nhất, vẫn
là điều kiện bàn bạc ở phía sau.”
“Bàn bạc điều kiện?” Hồ Vĩnh kinh ngạc nhìn qua nàng, có
chút hiểu rõ: “Cô nương có ý tứ là, đối địch với bọn họ, còn không bằng lôi kéo
bọn họ?”
“Hồ đại nhân nói đúng một nửa.” Sở Liên Nhi nhẹ nhàng cười:
“Dân tộc du mục trời sanh đã sùng bái anh hùng, bọn họ chỉ nặng thực lực, thực
lực cường đại. Chúng ta trước hung hăng cho bọn họ một kích, làm cho bọn họ cúi
đầu trước, thuần phục bọn họ liền cực kỳ dễ dàng.”
Dân tộc du mục nhiều năm sinh tồn hoàn cảnh ác liệt, bão
cát, tuyết tai, ôn dịch, nạn sâu bệnh, khô hạn, tùy tiện một hồi tai nạn đều đủ
để khiến bọn hắn lâm vào tuyệt cảnh. Bọn họ dựa vào chăn thả để duy trì sinh tồn,
căn bản không cách nào cung ứng mâu thuẫn mãnh liệt dân số tăng thêm mang đến.
Khi bọn hắn không cách nào sinh tồn thì cướp đoạt cùng dã man trong máu sẽ bộc
lộ ra .
Kỳ thật, so với người trong quan, bọn họ cũng muốn đổi lại
hoàn cảnh, cũng muốn học mọi người trong quan, học tập phương pháp trồng trọt,
muốn giống người trong quan, ở trong nhà rộng, mặc quần áo đẹp, vĩnh viễn không
cần đấu với trời, xem sắc mặt ông trời ăn cơm.
Mà bọn họ trời sinh liền xem cướp đoạt là chuyện thiên kinh
địa nghĩa, bọn họ vì đạt tới mục đích, ngoại trừ cướp thành, vẫn là cướp đoạt.
Nếu như khiến bọn họ sợ, bọn họ sẽ lùi bước.
Nhưng, trong xương bọn họ vẫn không biết chịu thua, tương
lai không lâu, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại.
Đối phó bầy tộc khổng lồ còn chưa có hoàn toàn tiến hóa
thành nhóm văn minh, muốn dùng vũ lực triệt để tiêu diệt bọn họ hoàn toàn là
không thể nào.
. . . . . . . . .
So với mỗi tướng sĩ thân kinh bách chiến ở đây, tài hoa ở
phương diện quân sự của Sở Liên Nhi căn bản không đủ nói. Nhưng nàng nhiều kiến
thức hơn bọn họ, nhìn xa nhiều hơn một ngàn năm lịch sử.
Dân tộc du mộc ở trên quân sự cường đại, và dã tâm, không cần
hoài nghi. Mà người Hán, gặp may mắn ưu thế địa lý, làm cho bọn họ thoả mãn hiện
trạng. Khi bọn họ có ấm no rồi, bắt đầu sống an ổn không lo nguy, rất dễ dàng bị
man dân nhìn như vô hại thiếu văn minh này xâm lược.
Điểm ấy, Sở Liên Nhi biết rõ, bằng không, thiết kỵ của Thành
Cát Tư Hãn sẽ không quét ngang cả đại lục Á Âu. Tống Triều văn minh tăng trưởng,
sẽ không bị người Nguyên ”Dân ác vùng thiếu văn minh” tiêu diệt.
“Dám hỏi Sở cô nương, trước binh hậu lễ này, phải làm thế
nào?” Hồ Vĩnh tuy là thống soái tam binh, tại trên quân sự cũng rất có giải
thích, bằng không, hắn sẽ không thống lĩnh mười lăm vạn đại quân vượt qua bao
nhiêu năm với Thát Yên.
Chiến tranh định ra sách lược, hắn lành nghề.
Dùng văn đấu, hắn cũng được.
Nhưng, hắn còn chưa từng nghe nói, trên chiến trường, còn có
thể dùng chữ lễ thu phục những man nhân này.
Sở Liên Nhi không trả lời ngay, mà là nhìn về phía Thành
Vân, hắn một mực lẳng lặng ngồi ở chỗ chủ soái, lắng nghe giải thích của nàng.
Thành Vân nhận được ánh mắt của nàng, hướng nàng mỉm cười:
“Ngươi có thượng sách gì, cứ nói đừng ngại.”
Sở Liên Nhi dùng hai tay chống cái cằm, cười híp mắt nhìn hắn,
vẻ mặt vui vẻ: “Chắc hẳn trí dũng thông minh như Vân công tử, chỉ sợ sớm đã
tính trước, làm gì cần tiểu nữ tử làm cái búa lớn trước mặt người?”
Thành Vân sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Ngươi đã có ý tốt hơn
xây toan tính?”