Đêm tối, Tố Mai và Đông Ly Thuần cùng nhau trở lại phủ hoàng
tử.
Đông Ly Thuần từ bên ngoài làm xong việc trở về, sắc trời đã
hoàn toàn đen, tất cả nô bộc Bích Nguyệt hiên bởi vì chủ nhân trở về, lại bận rộn,
Sở Liên Nhi cũng bị triệu đi hầu hạ Đông Ly Thuần dùng bữa, đi ngủ, mặc dù
không phải hầu hạ cận thân, nhưng cũng rất bận, phụ trách thu thập cái bàn, đưa
nước ấm tới, chờ bọn người Tố Mai hầu hạ Đông Ly Thuần tắm xong, phải tẩy trừ
xiêm y Đông Ly Thuần thay ra.
“Thanh Hà, ừ, đem quần áo chủ tử đưa đến viện giặt quần áo
đi.” Sau khi Tố Mai hầu hạ Đông Ly Thuần ra thùng tắm làm bằng gỗ đàn hương, hầu
hạ hắn mặc áo sơ mi, đem quần áo Đông Ly Thuần thay ra bọc thành một đống, cho
trợ thủ Thanh Hà.
Thanh Hà tiếp nhận, tròng mắt vòng vo, hiện lên không có ý tốt,
nói: “Còn lấy đến viện giặt quần áo làm gì, trực tiếp gọi Sở Liên Nhi giặt sạch
chẳng phải được.” Nàng ghét nhất Sở Liên Nhi rồi, trước kia Sở Liên Nhi vẫn là
phụ tá của Đông Ly Thuần thì nàng còn từng bị phái đi hầu hạ nàng. Hôm nay, Sở
Liên Nhi hổ lạc đồng bằng, bị giáng chức thành nha hoàn cấp thấp so với nàng
còn không bằng, làm cho nàng đã quen hầu hạ người cuối cùng đắc ý, lòng không
công bằng đến thật lớn thỏa mãn, không có việc gì liền cùng Lục Liễu nghĩ biện
pháp chỉnh Sở Liên Nhi.
Tố Mai hơi do dự, thấy Đông Ly Thuần không phản ứng chút
nào, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, lúc này mới gật đầu: “Cũng tốt, liền
cho nàng đi giặt a.”
Lần đầu tiên Tố Mai được chủ tử mang ra phủ, tại trước mặt một
đống nha đầu càng chống đỡ đủ mặt mũi, ngẩng đầu ưỡn ngực một hồi, tâm tình
nàng thật tốt, không muốn tận lực khó xử Sở Liên Nhi nữa. Bất quá, nàng thấy
Đông Ly Thuần hình như biểu hiện thờ ơ khi nàng tận lực ác chỉnh Sở Liên Nhi,
trong lòng còn lo lắng ngộ nhỡ Sở Liên Nhi ngày nào đó cá nước mặn xoay người,
mình cuối cùng chiếm không được tốt, hiện tại tảng đá ở đáy lòng rốt cục buông,
yên tâm thoải mái mà cởi quần áo lúc ra phủ mặc ra ném cho Sở Liên Nhi luôn, muốn
nàng cầm lấy đi viện giặt quần áo giặt xong mới có thể ngủ.
Lúc này Sở Liên Nhi không có kháng nghị nữa, ngoan ngoãn cầm
một đống quần áo thay ra, một cái áo choàng lông cừu màu tuyết trắng, váy ngắn
màu đỏ thêu hoa bách hợp, áo trắng thuần, áo bông mặc ngoài, các loại quần áo
trong áo lót, kinh thành mùa đông, dị thường rét lạnh, y phục mặc cực kỳ dày,
những quần áo thay ra này, cũng đủ Sở Liên Nhi bận việc một hồi.
Thấy Sở Liên Nhi ngoan ngoãn tiếp nhiệm vụ, bọn người Tố Mai
thật ngoài ý muốn. Nhìn nàng ngoan ngoãn tiếp mệnh lệnh, lông mi rũ xuống cầm
quần áo đi ra ngoài, Tố Mai rốt cục đắc ý khơi gợi khóe môi lên.
Rốt cục làm cho nữ nhân kiêu ngạo này cúi đầu.
Rất tốt, nàng đã không còn là uy hiếp của mình .
******************
Liên tiếp mấy ngày, mỗi buổi tối Sở Liên Nhi đều phụ trách
giặt quần áo của Tố Mai, tất cả nô tài Bích Nguyệt hiên cũng biết, Sở Liên Nhi
đã bị Tố Mai chèn ép không tiếp tục lo lắng đáng nói.
Tố Mai càng thấy càng kiêu ngạo, nàng thấy Đông Ly Thuần đối
Sở Liên Nhi càng phát ra lãnh đạm, thì càng không kiêng nể gì cả chèn ép Sở
Liên Nhi, chẳng những đem toàn bộ quần áo của mình ném cho nàng, còn đem quần
áo của hơn phân nửa chúng nha hoàn trong Bích Nguyệt hiên ném cho nàng giặt một
mình.
Loại đãi ngộ không thuộc về mình này, Sở Liên Nhi nhịn tức
nuốt hết, xem ra, quả thật như lời đồn đãi, ngạo khí của Sở Liên Nhi đã bị mất
hết.
Trong một góc âm u của viện giặt quần áo, một đôi con ngươi
băng lãnh đang chằm chằm vào Sở Liên Nhi cố hết sức xoay bánh xe trên giếng,
sau đó gánh nước giếng lên, đổ vào trong chậu, cố gắng tẩy quần áo, trong nội
tâm một mảnh phức tạp, còn có càng nhiều là thất vọng và phẫn nộ.
Nữ nhân đã từng hăng hái, bễ nghễ thiên hạ, âm tàn cay độc
này, dĩ vãng uy phong lẫm lẫm. Cho dù sau khi mất đi tất cả, tại đối mặt tử
vong thì nàng mặt không đổi sắc, thong dong trấn định.
Hắn cho rằng, nữ nhân như vậy, xác thực đúng quy cách xưng
là một nữ kiêu hùng.
Cho nên, mặc dù thống hận nàng dị thường, nhưng ở sâu trong
nội tâm hắn đối với nàng còn có khâm phục. Cho nên, hắn cứu nàng, hắn nghĩ, sau
khi mất đi tất cả quyền thế và tôn nghiêm, nàng còn có thể thong dong bình
tĩnh, không hề sợ hãi đối mặt với tử vong nữa hay không?
Biểu hiện của nàng vượt quá dự liệu của hắn, sau khi nàng trải
qua thống khổ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, biểu hiện biết tròn biết méo.
Nàng tại không phát giác gì thì là một nha hoàn đê tiện, cố
gắng bò lên, dùng tài trí của nàng, chiếm được chú ý của hắn, làm cho hắn phá lệ
lột bỏ thân phận nha hoàn của nàng, để cho nàng trở thành phụ tá của hắn.
Sau đó, hắn lại tận lực bới móc, làm cho nàng từ thân phận
phụ tá lại xuống làm nha hoàn thấp nhất tronh phủ lần nữa.
Hắn nguyên lai tưởng rằng, nàng biết phẫn nộ, sẽ cực kỳ bại
hoại, hoặc là trong lòng còn có trả thù, hoặc là chịu không được đả kích —–
Coi cá tính kiêu ngạo của nàng, các loại hắn có thể nghĩ tới
đều đã nghĩ đến, nhưng hắn không ngờ nàng lại tâm bình khí hòa tiếp nhận sự thật
này, cam nguyện làm việc nặng hạ nhân mới làm, trong thư phòng, nàng mặc xiêm y
vải thô, tại hắn chất vấn và dò xét thì nàng không hề xấu hổ và giận dữ hoặc là
cực kỳ bại hoại, nàng rõ ràng bình tĩnh tiếp nhận chuyện bị giáng chức.
Hắn đương nhiên biết rõ Tố Mai tận lực làm khó dễ nàng, hắn
mở con mắt nhắm mắt, một nửa là muốn nhìn phản ứng của nàng, một nửa là muốn
nhìn nàng như thế nào đối diện Tố Mai tận lực làm khó dễ.
Vừa mới bắt đầu, nàng phản kháng, nhưng phản kháng cũng
không triệt để, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.
Nhưng về sau, nàng đối với khiêu khích ác liệt hơn và ác chỉnh
Tố Mai phát ra, lại biến thành nhẫn nhục chịu đựng, điều này làm cho hắn càng
thất vọng.
Ở sâu trong nội tâm, hắn hi vọng nàng phản kháng, bất kể là
dùng loại biện pháp nào, cnhưng, nàng làm cho hắn triệt để thất vọng rồi.
Tại nồng đậm kỳ vọng, thất vọng của hắn càng lớn, thất vọng
qua đi, phẫn nộ của hắn cũng tùy theo mà đến.
Nàng làm sao có thể đánh vỡ kỳ vọng của hắn đối với nàng?
Tại mất đi quyền thế cùng quyền lực bảo hộ, hắn nguyên lai
tưởng rằng coi tính tình nàng, coi như là Phượng Hoàng gãy cánh cũng sẽ có tôn
nghiêm và kiêu ngạo của Phượng Hoàng, nhưng, nàng lại sớm đầu hàng như vậy.
Bên tai vang lên thanh âm đánh bang bang, nhắc nhở hắn đã là
canh một.
Hắn mắt lạnh nhìn nàng gian nan đứng dậy, lấy tay đấm eo,
sau đó vẫy vẫy tay, lại sau đó, nàng ngồi xổm xuống, cố hết sức cầm chày gỗ gõ
quần áo.
Trong đêm gió lạnh phá lệ mãnh liệt, thổi tới trên mặt, như
đao cắt, thân thể Sở Liên Nhi đơn bạc trong gió rét càng phát ra cô đơn.
Trên cánh tay không có tay áo che lộ ra một mảng da thịt tuyết
trắng lớn đã đông lạnh đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị gió lạnh thổi nứt
nẻ, đôi môi cũng nhăn lại da mỏng — nàng mím chặt môi, lau mồ hôi trên trán, lại
lần nữa gõ quần áo.
Tại bên cạnh nàng, còn có một bồn lớn quần áo chưa giặt xong
—-
Hắn lạnh lùng xoay người, nói với bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn
bóng đen một mực đứng hầu ở sau người: “Từ nay về sau, tin tức của nàng không cần
báo cho ta nữa.”
Bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn cung kính cúi người, nhìn nhìn Sở
Liên Nhi còn đang cố gắng giặt quần áo, hơi do dự, cũng cùng Đông Ly Thuần biến
mất tại trong bóng đêm mênh mông.