Thành Lương Châu, đa số dân chúng đều lấy chăn ngựa mà sống.
Vì vậy dân phong dũng mãnh, dân chúng rất thiện cỡi ngựa bắn cung, là đất cung ứng
ngựa quan trọng nhất của triều đình. Dân chúng thành Lương Châu lấy chăn ngựa
và buôn bán ngựa cùng xe ngựa, ngựa mà giàu có một phương, so với thành trấn
khác và những thành trấn phía sau thì giàu có hơn chút.
Chỉ tiếc, kể từ Bạch Liên Di Lặc giáo và chúng giáo phái chiếm
cứ địa phương dân phong dũng mãnh này, xây dựng rầm rộ, dựng lên miếu thờ, cung
phụng thần Phật các nơi, dân chúng cung kính mấy truyền nhân, phát ngôn viên của
thần và người xuất gia như thần minh, trình độ điên cuồng đến mức cam nguyện
đem tài sản cả nhà kính dâng cho những cao tăng đắc đạo này. Những người này vì
hầu hạ Phật tổ, cam nguyện buông tha cho nghiệp chăn ngựa để sống, cúc cung tận
tụy với các đệ tử Phật tổ, tới chết mới thôi. Trình độ điên cuồng của những ngu
phụ ngu dân này, đã đến mức có thể tùy ý đem thê tử con gái mình cho những cao
tăng này hưởng dụng, làm cho cửa nát nhà tan còn không tự giác.
Nghe được hồi báo của thám tử, tất cả mọi người kinh ngạc
không thể tưởng tượng nổi, cõi đời này sao có loại dân ngu ngốc này.
Sở Liên Nhi cũng không mấy tin tưởng, nhưng khi thấy từng trận
đồng la vang lên trên đường cái, bách tính trên đường phố chen qua hai bên rối
rít như thủy triều, chừa lại con đường rộng rãi ở giữa. “Phật sống tới.” Không
biết là ai kêu lên, chỉ thấy bách tính hai bên đường rối rít quỳ xuống dập đầu,
ánh mắt thành kính, thần sắc tôn kính kia, dù lài Vương Hầu công khanh tới,
cũng không thể thấy lễ ngộ giống vậy. Không khỏi giơ ngón tay cái lên với công
phu gạt người của đám “Phật sống”.
Ngồi ở bên trong xe ngựa, Đông Ly Thuần hỏi Lăng Bân ngoài
xe, “Phía trước là người phương nào, sao ồn ào như thế?”
Lăng Bân giương mắt nhìn lại, sợ hãi nói: “Chủ tử, phía trước
chính là cao tăng nổi danh thành Lương Châu, đội ngũ ra sân tụng kinh của ngũ đại
pháp sư.”
Đông Ly Thuần ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy cờ bay bay phía
trước, trên cờ xí viết chân ngôn Phật gia, theo sát đi ra là một hàng tiểu sa
di (những đứa trẻ tu hành), mọi người cầm mõ trong tay, cao tuyên Phật hiệu, sau
đó là năm cái kiệu mềm hòa hoa màu vàng, trên đỉnh kiệu có ghế ngồi hình hoa
sen, một hòa thượng khoanh chân ngồi bên trên, hai tay hợp thành chữ thập,
trong miệng không biết đang đọc cái gì.
Dưới ánh nắng chói chang, những cao tăng này cho người ta một
loại cảm giác trang nghiêm, thánh khiết, nghiêm túc, trước kia Sở Liên Nhi từng
đi chùa miếu, hòa thượng trong chùa miếu cũng không khác bọn họ lắm, đều là vô
cùng trang trọng nghiêm túc.
Mắt Đông Ly Thuần rét lại, mắt lạnh nhìn chúng sa di uy
phong lẫm lẫm phía trước, cười lạnh: “Uy phong thật to, những thứ người giả Phật
Đạo này quả thật hại người rất nặng.”
Đúng vậy, dân chúng hai bên đường, có rướn cao cổ trông
mong, có hậm chí quỳ xuống, ánh mắt cung kính đầu rạp xuống đất, quỳ bái đội
ngũ tụng kinh đi qua, sợ rằng hoàng đế đích thân tới cũng không uy phong như thế.
Không thể không tin tưởng những người giả Phật Đạo hại người rất nặng.
Sở Liên Nhi cũng nhìn thấy, không khỏi chắt lưỡi, những cao
tăng đắc đạo ngồi trên hoa sen nhìn qua cũng là bộ dáng con người, tuổi chừng
sáu mươi, bộ dáng nghiêm trang, cũng có chút giống cao tăng đắc đạo trong phim
võ hiệp.
“Chủ tử, nghe ám vệ hồi báo, bọn họ dò thăm tròn hai năm, rốt
cục dò thăm rõ ràng mấy hòa thượng này chính là ngũ đại hộ pháp của Di Lặc
giáo, đặc biệt phụ trách lừa gạt tài lừa gạt sắc, địa vị trong giáo không thấp.
. .” Lăng Bân thấp giọng nói. Bởi vì phía trước có một người đi đường xem thường
mấy cao tăng này lại chọc giận dân chúng bên đường ngắm nhìn, hợp nhau tấn
công, nếu không phải là Lăng Bân ra tay cứu giúp, thì đã bị đánh chết tươi.
Đông Ly Thuần ngậm miệng không nói, ánh mắt lành lạnh nhìn
chằm chằm đội ngũ Phật gia dần dần đến gần, vài dân chúng thấy xe ngựa không biết
từ đâu ra cản trở Phật gia, liền rối rít hô: “Nàyy, người từ đâu tới không biết
sống chết, cư nhiên đại nghịch bất đạo với Phật gia, buồn cười.”
“Đúng, thấy Phật gia thì phải nhường đường, còn chưa tránh
ra?”
Lăng Bân giận lên, đang muốn nổi giận, bị Đông Ly Thuần ngăn
lại, ngừng xe ngựa qua một bên, cho bọn Phật gia uy phong này đi qua.
Mà mấy vị Phật gia ngồi ở trên bảo tọa hoa sen, đi ngang qua
xe ngựa Đông Ly Thuần thì bỗng dưng mở hai tròng mắt, như có như không quan sát
chiếc xe ngựa cũng không thu hút này, chợt mí mắt nhảy xuống.
Lần đầu tiên Sở Liên Nhi thấy được cung kính của cổ nhân với
Phật tổ, không khỏi mở rộng tầm mắt, nàng thấy những Phật gia này đi xa rồi, mới
chắt lưỡi nói: “Ông trời của ta, những người này thật có bản lãnh, cư nhiên lừa
gạt những dân chúng này xoay quanh, cam nguyện táng gia bại sản đều không tiếc,
sao cõi đời này lại có loại người ngu xuẩn này?”
Đông Ly Thuần cười nói: “Đây chính là chỗ cao minh của bọn họ,
lưỡi ngọc hoa sen, có thể khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện cung phụng toàn bộ
gia sản, còn trung tâm như một đối với bọn họ, quỳ bái.”
Sở Liên Nhi cười nói: “Bọn họ càng cao minh, càng trợ giúp với
chúng ta. Ha ha, nghe thám tử hồi báo, bọn họ không phải là đã giấu rất nhiều
tài sản sao? Nghe nói cơ hồ hơn phân nửa tài phú cả thành Lương Châu cũng bị bọn
họ lừa gạt đi, nếu như chúng ta thực thi Hoàng tước tại hậu (khiến người ta ham
lợi trước mắt), hắc hắc, vậy chúng ta không phải giàu to sao? Những vàng bạc
châu báu bị lừa gạt đi, trải qua tay gia công khéo léo của Sở Liên Nhi ta, dù
là trăm vạn lượng quân thưởng không phải cũng gọp đủ sao?” Nàng mặt mày hớn hở
nhìn hắn, đắc ý phi phàm, bên tai vang tới một tiếng hừ lạnh, không cần nhìn đã
biết là ai.
Nàng cũng không để ý hắn, tiếp tục nói với Đông Ly Thuần:
“Thời gian đã không đợi người, Thuần, chúng ta không phải là nên có hành động rồi?”
Đông Ly Thuần cười nói: “Được, liền theo phương pháp của
Liên Nhi. Lăng Bân!” Hắn nhìn hắn, thanh âm khôi phục lãnh đạm. “Lập tức thông
báo tất cả thám tử thành Lương Châu, bảo bọn họ toàn lực dò thăm chỗ ẩn thân và
bảo tàng của đám Phật gia này, sau đó phái người theo chặt.”
“Dạ!”
“Còn có, thông báo Hoàng Duẫn Phong, bảo hắn phái binh bao
vây thành Lương Châu, ngàn vạn không thể bỏ qua đám hòa thượng đạo sĩ tu hành.
Hơn nữa chuẩn bị tốt cho chiến tranh tùy thời. Nếu như Di Lặc giáo chỉ đơn thuần
lừa tiền vậy thì dễ làm, sợ là bọn họ có mưu đồ khác.”
“Thuộc hạ hiểu.”
“Tối nay chúng ta ở đây, ngươi đi thông báo Tri Phủ vùng
này, nói ta muốn đi dạo quanh mấy ngày.”
“Dạ!”
“Nhớ, phải lay động thật lớn. Hiểu chưa?”
“Thuộc hạ hiểu.”
“Đi đi.”
“Tại sao muốn nghênh ngang đến nhà Tri Phủ?”Sở Liên Nhi tò
mò.
Đông Ly Thuần cười cười: “Dù nói thế nào, ta cũng là đương
kim hoàng tử, thuộc hạ có ba mươi vạn binh mã, ai dám nghịch mũi nhọn? Tri Phủ
nịnh bợ ta cũng còn không còn kịp nữa đâu rồi, trừ phi. . . .”
Sở Liên Nhi cười ha ha, nhận lấy lời nói: “Trừ phi hắn bị những
phiên vương kia thu mua?” Lấy được ánh mắt tán dương của hắn, lâng lâng cười,
nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngươi muốn gióng trống khua chiêng đến nhà
tri phủ, sau đó tin tức nhất định truyền khắp cả thành Lương Châu, khiến cho tất
cả dân chúng cũng biết, đương kim Nhị hoàng tử điện hạ, thí sinh hoàng đế chạm
tay có thể bỏng đã đi tới địa bàn của bọn họ. Khiến cho đám Phật giáo kia chú
ý.”
Đông Ly Thuần hôn nàng một cái, khen: “Liên Nhi thật thông
minh.”
Đông Ly Thuần mang theo Sở Liên Nhi nghênh ngang đến phủ đệ
của Tri Phủ, quả nhiên được tiếp đãi long trọng, Sở Liên Nhi cố làm thành kính
nói với Tri Phủ về năm vị Phật sống nổi tiếng hậu thế, Tri Phủ cũng là đệ tử
chân truyền của Phật gia, nói đến năm vị Phật sống này, quả thực là rồng bay phượng
múa, như có cùng vinh quang. Nghe nói vị Tri Phủ này để chứng minh thành kính của
mình, cũng hiến lương tháng tròn một năm, mặc dù không hiến cho đến mức táng
gia bại sản như những dân ngu ngốc kia, nhưng đường đường lục phẩm mệnh quan
triều đình cũng tin phụng những oai môn tà đạo này như thế, Sở Liên Nhi càng
thêm khâm phục tin bản lĩnh của đám Phật giáo này.
Đông Ly Thuần nghe tới cao hứng, vội hỏi đám Phật này thật
thần vậy sao? Tri Phủ thấy hắn không tin, vội vàng nói: “Nhị hoàng tử có điều
không biết, mấy vị Phật sống này thần thông quảng đại a. Chẳng những có thể nuốt
kiếm phun lửa, còn là Kim Cương không hư thân, bị lửa cháy bừng bừng đốt cũng
không có việc, không phải là Phật sống là cái gì?”
“A, Lưu tri phủ thấy tận mắt sao?” Sở Liên Nhi mặt tò mò hỏi.
Lưu tri phủ thấy Sở Liên Nhi và Đông Ly Thuần cùng nhau xuống
xe ngựa, cùng vào cùng ra, cực kỳ thân mật, nếu như Đông Ly Thuần thật có thể
giữ lấy thiên hạ, cô gái xinh đẹp trước mắt này không phải là hoàng hậu mẫu
nghi thiên hạ cũng là thí sinh quý phi, vì vậy không dám chậm trễ, thêm dầu
thêm mỡ nói mấy vị này thần thông quảng đại. Sở Liên Nhi nghe rất là kinh ngạc,
rất là sùng bái mấy vị Phật sống, vội bảo Tri Phủ cho nàng gặp.
Tri Phủ cố ý bị làm khó, nhìn Đông Ly Thuần một cái. Mọi người
đều biết, hoàng đế các triều cũng không có cảm giác gì tốt với những Phật giáo
này, cho rằng là bàng môn tả đạo. Tĩnh Nhân đế có vị hòa thượng rất được thánh
sủng, nhưng sau đó bởi vì nói bậy khiến tai họa nặng, hại chết Tần phi rất được
sủng ái, bị Tĩnh Nhân đế giận mà giết, còn dính líu miếu thờ các nơi, giết máu
chảy thành sông, mấy chục năm, hòa thượng cơ hồ tuyệt tích, sau đó tân hoàng kế
vị, mới dần dần khôi phục Phật giáo. Nhưng Phật giáo không được thánh tâm, vì vậy
không dám tiến dâng với thiên tử.
Tri Phủ mặc dù tin phụng Phật Đạo, hơn nữa kính sợ như thần,
nhưng cũng không dám đường đột tiến cử với Đông Ly Thuần, chỉ sợ dẫn lửa thiêu
thân, liên lụy mấy vị Phật gia cao nhất.
Sở Liên Nhi nhìn thấu cố kỵ của hắn, không khỏi cười nói:
“Tri phủ đại nhân nói vị Phật sống này thành thần, nếu như thật có bản lãnh hô
phong hoán vũ, nuốt kiếm phun lử, làm sao sợ bị điện hạ giáng tội đây?”
“Này. . . .” Lưu tri phủ liếc Đông Ly Thuần một cái, trên mặt
hắn bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ.
Sở Liên Nhi trợn mắt nhìn Đông Ly Thuần một cái, tiếp tục
nói: “Nếu như mấy vị Phật sống kia thật là truyền nhân của Phật tổ, vậy thì
càng làm người mong đợi. Đại nhân cũng biết, hiện tại điện hạ nhà ta đang đụng
phải chuyện phiền toái, nhất thời không cách nào giải quyết. Ở trên đường nghe
nói thành Lương Châu dưới sự quản hạt của Lưu đại nhân, xuất hiện mấy vị Phật
thần thông quảng đại, vô cùng vui sướng, vì vậy đặc biết tới trước hi vọng đại
nhân đi triệu kiến năm vị Phật sống hóa giải nguy cơ.”
Lưu tri phủ thấy Sở Liên Nhi có thể chi phối Đông Ly Thuần,
càng thêm lấy lòng Sở Liên Nhi, vì vậy không đợi Đông Ly Thuần nói chuyện, đã mỉm
cười đáp ứng, năm vị Phật sống chỉ cần có thể khiến cho vị cô nương này vui vẻ,
hơn nữa bằng sức của năm vị Phật sống này, chỉ là phàm trần tục sự, dễ dàng hóa
giải thôi. Mà mấy vị Phật thần thông quảng đại này từ hắn quản hạt, Đông Ly Thuần
và Phật sống nhất định sẽ nhớ công lao của hắn, đến lúc đó, thăng quan tiến tước,
phi thăng thành tiên cũng sắp tới.
. . . . . . . . . .
Phủ đệ của Lưu tri phủ rất rộng rãi, vì đón năm vị Phật sống
đến, Tri Phủ bận rộn đến chân ngược lên, lấp đầy tất cả núi giả ao nước ở viện
trước không quá rộng rãi, sau đó lại sai người xây dựng Phật đài tạm thời cả
đêm, cung Phật sống tụng kinh giảng đạo.
Đông Ly Thuần trái ngược với người, tựa như không việc gì, cả
ngày sống ở trong sân, nghe một vài ca khúc, xem kịch hay, Tri Phủ thấy hắn yêu
thích, vội vàng phái người đi mời đoàn kịch hát nhỏ nổi danh nhất vùng này, mỗi
ngày thay phiên diễn xuất, chọc Đông Ly Thuần vui đến quên cả trời đất, vỗ vỗ
vai Lưu tri phủ, nói: “Lưu đại nhân thật có lòng, đợi Bổn cung hồi kinh rồi, nhất
định sẽ không quên chỗ tốt của ngươi.”
Lưu tri phủ thụ sủng nhược kinh, bộ mặt tươi cười, càng nịnh
bợ Đông Ly Thuần, mỗi ngày phục dịch rượu ngon thức ăn ngon, còn kéo nữ nhi đã
hứa gả của mình đến, nói là giải buồn thay hắn.
Sở Liên Nhi cũng bận rộn hư, Đông Ly Thuần ở viện trước hưởng
lạc không vui mừng hô, nàng tại hậu viện bận rộn chân không dính đất.
Trong bóng đêm ánh trăng mờ, Sở Liên Nhi và Xuân Hồng đi tới
viện trước giải sầu đón gió, thấy Lưu tri phủ vẫn lo trong lo ngoài, có chút
không đành lòng, vì vậy, liền mỉm cười nói với hắn, những chuyện này, giao cho
nàng làm, bảo đảm làm thỏa đáng. Tri phủ đại nhân, đến phòng khách phục dịch tốt
Nhị điện hạ là được.
Lưu tri phủ còn ước gì được ở bên cạnh Đông Ly Thuần, thầm
cười nhạo nữ nhân này trước mắt không có đầu óc, nam nhân của mình sắp bị nữ
nhi của hắn câu dẫn rồi, vẫn còn tới phân ưu thay phụ thân của tình địch.
Hắn chắp tay với Sở Liên Nhi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng
trong lòng không cười nói: “Sở cô nương, viện này đã lấp đầy rồi, cũng chỉ còn
lại có xây dựng đài cao thôi, Sở cô nương là một cô nương, sợ rằng. . . .” Mặc
dù hắn cũng muốn lười biếng, nhưng quan hệ đến biểu diễn của Phật sống, vạn vạn
không thể qua loa.
Sở Liên Nhi cười nói, chỉ vào Lăng Bân cùng đi phía sau,
nói: “Lưu đại nhân không cần phải lo lắng, người thị vệ của ta đây, trước kia
cũng là hòa thượng trong miếu, mặc dù hoàn tục rồi, nhưng xây dựng Phật đài hắn
sở trường nhất, ngươi yên tâm giao cho chúng ta làm đi.”
Lưu tri phủ lập tức không còn cố kỵ nữa, vội vàng phẩy mông
đến đại sảnh, vừa đi vẫn không quên che miệng cười trộm, trong đầu óc hắn đã
nghĩ đến tình cảnh nữ nhi mình khoác lụa đỏ, đầu đội mũ phượng, ngồi kiệu lớn
mười sáu người, đạp trên lưng nội thị lên xe phượng có tám con tuấn mã lôi kéo,
được Đông Ly Thuần nhận vào hoàng cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại nghĩ đến
về sau mình được mọi người cung kính tôn xưng một tiếng quốc trượng, đi tới nơi
khúc quanh, kìm lòng không được ngửa mặt lên trời cười dài.
Sở Liên Nhi chờ Lưu tri phủ rời đi, lập tức bảo Lăng Bân chuẩn
bị rất nhiều củi khô, dầu hoả, quạt gió, cũng còn cố ý bảo Lăng Bân chọn ra mấy
thị vệ võ công cao cường am hiểu ám khí trong đám thị vệ đi theo, vì sợ ngộ nhỡ,
còn chuẩn bị năm bồn máu chó đen lớn.
Lăng Bân không hiểu ra sao, nhưng thấy bộ dạng đã tính trước
của nàng, cũng liền nửa tin nửa ngờ đi.
Nghe Tri Phủ nói, mấy vị Phật sống rất cho Nhị điện hạ mặt
mũi, ngày thứ ba sau khi hắn phát thiệp mời cho Phật sống, Phật sống đã tới rồi.
Ngày mai sẽ là ngày Phật sống tới đọc kinh giảng đạo, Sở
Liên Nhi đã xây dựng Phật đài tốt lắm. Nhưng vì sợ ngộ nhỡ, vẫn mang theo Đông
Ly Thuần, đi tới viện trước.
Nhìn Phật đài cao ba trượng trước mắt, là dùng đầu gỗ xây dựng
mà thành, Đông Ly Thuần sờ sờ củi, nói: “Rất bền chắc, Liên Nhi, này thật có thể
được không?”
Sở Liên Nhi chu môi, lườm hắn một cái: “Ngươi còn quan tâm
cái này a, ta còn tưởng rằng ngươi say vào trong hương mỹ nhân không bò dậy nổi.”
Đông Ly Thuần bật cười, ômcả hông của nàng, “Liên Nhi, ngươi
biết rõ ta chỉ là gặp dịp thì chơi, ta ngay cả tay nữ nhân kia cũng không chạm
qua.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, “Lời tuy như thế, ngươi nhìn tiểu cô
nương người ta đã bị ngươi mê xoay quanh rồi, mị lực của Nhị điện hạ thật lớn!”
Nàng liếc hắn.
Hai tròng mắt Đông Ly Thuần lập tức thay đổi sáng trong lên:
“Thì ra là Liên Nhi đang ghen.”
Sở Liên Nhi hừ lạnh một tiếng, nhìn bọn thị vệ yên lặng
chung quanh, mặt hơi đỏ, nàng có thể nào bày ra khuôn mặt mẹ kế trước mặt mọi
người đậy? Nàng thật vất vả mới thành lập được hình tượng siêu nhiên hạng nhất
trước mặt những người này, cũng không thể vì vậy tốn công. Vì vậy lạnh mặt, lại
dặn dò chuyện mỗi người phải làm ngày mai một lần nữa.
Xác định không sơ hở, lại dặn dò chi tiết cụ thể, mới về đến
phòng, đá bày trong phòng rất nhanh thanh trừ khí nóng, thay đổi mát mẻ mà thấu
triệt, tâm tình Sở Liên Nhi bình tĩnh lại, nhìn Đông Ly Thuần mặc áo dài trắng
ngà thêu hoa mai đối diện, hắn dưới ánh đèn, tuấn mỹ đến không thể tin, không
trách được chỉ bằng cười nhàn nhạt liền có thể câu dẫn hồn phách Lưu tiểu thư
kia.
“Liên Nhi, đang suy nghĩ gì?” Đông Ly Thuần đến gần nàng,
hai tay nhẹ nhàng vòng qua hông của nàng, ôm lấy nàng ngồi ở trên giường, sửa lại
mái tóc bên cổ nàng chút! “Trời nóng như vậy, sao không búi tóc dung81 lên?
Nhìn trên cổ ngươi đều là mồ hôi.”
Lúc này Sở Liên Nhi mới phát giác nơi cổ đều là mồ hôi, tóc
nhơn nhớt, có mùi mồ hôi, vội đẩy hắn ra, “Thật là thúi, cách ta xa một chút.”
Nàng không muốn để cho hắn ngửi thấy thân thể thúi hoắc của mình.
Đông Ly Thuần kéo thân thể của nàng qua, ấn nàng trước ngực
mình, cười nói: “Liên Nhi, ta nói rồi, kiếp nầy chỉ cưới mình ngươi.”
Nàng nhăn nhăn lỗ mũi, nắm bắp thịt trước ngực hắn, nói:
“Coi như ngươi không cưới, văn võ bá quan cũng sẽ buộc ngươi cưới.” Những tên
nho kia sẽ lấy các lý do đưa nữ nhi mình vào cung, hắn cũng không thể cự tuyệt,
nếu không suy nghĩ vì thiên hạ, cũng phải suy nghĩ vì bách quan, hoắc suy nghĩ
vì con cháu hoàng thất. Bất hiếu bất trung bất nghĩa bất nhân tất cả đều gắn ở
trên đầu hắn.
Đông Ly Thuần cười nhạt, thanh âm đạm bạc, “Chuyện nhà của
ta, còn chưa tới phiên bọn họ để ý tới.”
Lời nói thật cuồng vọng, nàng hít hít lỗ mũi, đẩy hắn:
“Ngươi không sợ bọn họ hợp nhau tấn công sao?” Tựa như thời kỳ Minh triều, bách
quan tuần hoàn lễ nghĩa liêm sỉ, đẩy Khổng Thánh Nhân đẩy tới đỉnh cao nhất, chỉ
cần hoàng đế làm chuyện hơi không hợp lễ nghi, văn võ bá quan liền giống bị bới
tổ phần, cả ngày vây bên cạnh hoàng đế khuyên không ngừng, vô cùng đau đớn chỉ
trích hoàng đế là không có lòng, trừ phi hoàng đế thừa nhận sai lầm, nếu không
đừng mơ tưởng bên tai thanh tĩnh.
Đông Ly Thuần cũng không sai biệt lắm đi, chuyện quân vương,
chuyện thiên hạ, hắn chỉ cưới một người vợ, này không có thể thống, thân là
quân vương, sẽ phải tam cung lục viện, nếu không có thể nào uy phong? Con đường
mà bọn họ vốn có thể dựa vào nữ nhi để đại phát vận làm quan bị bế tắc, có thể
không gấp với hắn sao?
Nếu không, ở xã hội sinh nam uy phong sinh nữ bồi tiền, bọn
họ cần gì phải nuông chiều nữ nhi lên trời? Còn không phải là muốn mượn nữ nhi
có thể đi vào cung khiến hoàng thượng vui vẻ tiến tới gà chó lên trời.
Đông Ly Thuần cười nhạt, “Liên Nhi, sẽ không có một ngày như
vậy .”
“Nếu quả như thật sẽ có?” Nàng nghiêm túc hỏi, “Nếu quả thật
bị bách quan ép ngươi dâng Tần phi, ngươi làm sao?”
Hắn hôn môi đỏ mọng của nàng, nói: “Chuyện nhà của ta còn
chưa tới phiên bọn họ trông nom, nếu như uản tới, nhất định là ăn no rỗi việc
không có chuyện làm, ta sẽ tìm rất nhiều việc để cho bọn họ bận việc bận việc.”
Sở Liên Nhi mím môi cười, người này, chính là kiên quyết vậy,
nhưng đây cũng là chỗ mị lực của hắn, nếu không, người bên cạnh hắn như thế nào
trung tâm như một đối với hắn như thế?