Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Múa Cùng Sói

Chương 13: Q.2 - Chương 13: Trao đổi điều kiện




Động tác của Sở Liên Nhi, nhìn ở trong mắt Thành Vân, chính là mỹ cảm muốn che còn lộ, treo ngược khẩu vị và dục vọng lên cao vô hạn của nam nhân.

Thành Vân thay đổi bề ngoài nho nhã thường ngày, một phen bắt được tay nàng che ở trước ngực, đặt ở hai bên gối đầu, chợt, ánh mắt của hắn liếc về phía một bên, ánh mắt rơi vào trên một vật thể xa lạ, “Đây là cái gì?”

Tay Sở Liên Nhi chợt bị đâm, cơ hồ cũng nhìn về bên trong gối đầu cùng lúc với Thành Vân, sau đó, nàng vội vàng giãy giụa tay thoát khỏi Thành Vân, khom xuống giấu nó vào trong quần áo, mặt khẩn trương: “Không có gì, là đồ chơi nhỏ bình thường ta nhàm chán nên làm.”

Thần sắc Thành Vân không thay đổi, “Đồ chơi nhỏ? Lấy ra cho ta nhìn một chút.” Hắn không để ý phản kháng của nàng, cường ngạnh từ trong ngực nàng cầm đồ chơi nhỏ ra ở trong tay, bỗng dưng, sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, “Đây là. . .”

Một khối hình người gỗ bị gọt thô ráp, bên trên cắm đầy ngân châm rậm rạp chằng chịt, nơi ngực người gỗ nhỏ, còn viết ba chữ Đông Ly Thuần xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đông Ly quốc luôn luôn kiêng kỵ vu thuật, triều đình từng nghiêm lệnh cấm vu thuật tồn tại và xảy ra, một khi phát hiện, không hỏi nguyên do, đều phải chịu cực hình. Không lạ khi sắc mặt Thành Vân sẽ đại biến. Huống chi, người trong cuộc lại là chủ tử hắn.

Sở Liên Nhi dĩ nhiên cũng biết kiêng kỵ của dân chúng Đông Ly, không dám nhìn tròng mắt của hắn, giống như đứa nhẻ đã làm sai chuyện, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng không phải không biết, chủ tử nhà ngươi hạ chung độc cho ta, hại ta cầu sống không thể, muốn chết không được, ta đánh lại đánh không lại, phản kháng lại không phản kháng được, chỉ bất quá làm xả giận mà thôi.” Đông Ly Thuần đồ nhân yêu kia hiện tại cũng không sống thật tốt sao, chẳng những sống tốt, còn. . . . . .

Nàng liếc Thành Vân một cái, ban đêm ánh sáng tối tối, không thấy rõ ánh mắt của hắn, nàng lại giải thích: “Ai da, giải thích cho ngươi nhiều như vậy làm gì, dù sao, nếu như hắn không giải trừ chung độc cho ta, ta liền thề không lưỡng lập (đứng chung) với Đông Ly Thuần, hừ!”

Có vài người coi như đã làm sai chuyện, cũng sẽ không nhận sai. Sở Liên Nhi chính là dạng này.

Ánh mắt Thành Vân biến ảo không chừng nhìn người gỗ nhỏ một hồi lâu, bỗng dưng cười khẽ, nhìn ngân châm rậm rạp chằng chịt bên trên, mỉm cười nói: “Đã lớn thế này, còn tin cái này. Nếu như ngươi thật muốn đưa hắn vào chỗ chết, vì sao không đâm vào bộ phận yếu hại?”

Trời bên ngoài đang tối xuống, bên trong nhà lại không thắp đèn, không biết có phải ảo giác hay không, Sở Liên Nhi cư nhiên thấy con ngươi Thành Vân nhanh chóng tỏa sáng, vừa tựa như mừng rỡ, vừa tựa như phức tạp.

Nàng cầm lấy người gỗ nhỏ nhìn coi, từ mũi hừ một tiếng: “Nếu quả thật đâm hắn chết rồi, vậy chung độc của ta không phải vĩnh viễn cũng không cỡi được.” Nếu như người thi chung đã chết, người bị hại như nàng không phải sẽ bị chung độc mất đi khống chế dày vò chết tươi sao? Coi như hận hắn nữa, điểm lý trí này nàng vẫn phải có.

Thành Vân “uh” một tiếng, thử dò xét hỏi: “Nếu như hắn giải chung độc thay ngươi, ngươi còn có thể hận hắn không?”

“Lấy cái loại tính tình tiểu nhân kia, sẽ có khả năng này sao?” Nàng nói châm chọc.

Thành Vân không nói thêm gì nữa, vứt người gỗ nhỏ xuống một bên, hình người nhỏ tầm thường lăn đến dưới giường, Sở Liên Nhi kinh hãi, muốn đi nhặt, lại bị Thành Vân ép đến trên giường, hai tay bắt đầu không an phận ở trên người nàng

Sở Liên Nhi muốn ngăn cản, nhưng hắn lại nắm hai tay của nàng, dùng thật thấp thanh âm, tựa như cầu xin nói: “Liên nhi, ta muốn ngươi.”

Xương Sở Liên Nhi sắp mềm rồi, nàng không nghĩ tới, một đại nam nhân, làm gì học làn điệu có thể làm mềm xương người như nữ nhân để cấu xin nàng, không khỏi đỏ mặt, nhẹ nhàng nhéo lưng của hắn.

GIống như lấy được mệnh lệnh của tướng quân, binh sĩ đang chuẩn bị lập tức cầm vũ khí đấu tranh anh dũng. . . Một cuộc hoan ái tiêu hồn ăn xuông bắt đầu ở bên trong rèm phù dung ấm. . . .

Ban đêm này cực kỳ mê người.

Nửa vòm trăng giắt nơi chân trời, tà tà rơi vào bầu trời Nam Lăng, trên xà ngang có một tầng chói lọi màu bạc.

Gió nhẹ nhàng, thổi hiu hiu bên cạnh gốc cây đa nghe nói có năm trăm năm lịch sử bên cạnh chòi gác, vang sào sạt, giống như đang hát bài tình yêu.

Trên lầu hai, trong cửa sổ bền chắc, thông qua tầng tầng màn vải, xuyên qua bình phong màu trắng hình đầu chim, có thể từ rèm giường màu trắng dòm đến hai hai người thân mật ôm nhau.

Suốt đêm dây dưa, ép khô thể lực của Sở Liên NHi. Nàng không ngờ tới, Thành Vân nhìn như “nhu nhược” ở trước mặt người một bộ công tử phong độ nho nhã, nhưng ở trên giường, lại dũng mãnh như kiêu tướng sa trường, nàng ở vui thích cực hạn, ngất xỉu rồi, tỉnh lại lần nữa, phát hiện hắn vẫn đang siêng năng tiếp tục công thành chiếm đất.

Cùng Thành Vân quen biết tới nay, đã có đã hơn hai tháng, hai tháng này, bên cạnh hắn chưa bao giờ xuất hiện qua cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mà nàng, đại đa số thời gian cũng ở chung một chỗ với hắn, rõ ràng trạng huống của hắn nhất.

Có thể là cấm dục quá lâu, cho nên mới phải sinh mãnh liệt như vậy.

Bất quá, hoặc giả thân thể của nàng cũng bị cấm quá lâu, trận hoan ái này, như sa mạc hạn hán đã lâu, chợt được mưa to dài, mang lâm ly sung sướng, khiến cho nàng quên mất phải giữ vững thục nữ và hàm súc trước mặt hắn.

Vui thích cực hạn qua đi, Thành Vân giống như mệt mỏi vô cùng, ôm lấy nàng ngủ thật say, bất quá, trong miệng hắn cũng hàm hồ mê sảng: “Liên nhi, không nên hận ta. . .”

Cảm giác toàn thân ấm áp, buồn bực thường xuất hiện trong ngực biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một mảnh mát mẻ. Giống như mạch máu bế tắc, chợt lưu thông, tựa trong lồng ngực bền chắc của Thành Vân, nàng ngửi mùi thơm hoa lê đặc biệt của riêng hắn và mùi mồ hôi hoà lẫn vào nhau trên người hắn, hít sâu một cái, đầu ngón tay thon dài, vẽ vài vòng trên ngực hắn.

Một đôi bàn tay trắng nõn bắt được tay làm chuyện xấu của nàng, Sở Liên Nhi không phục đấm hắn, chu mỏ nói: “Ghét, ngươi cư nhiên giả bộ ngủ.”

Lồng ngực chấn động, Thành Vân khàn khàn cười, hắn lật người, đè Sở Liên Nhi ở phía dưới, xấu xa cười một tiếng: “Vốn là ngủ rất say sưa, nhưng trong ngực luôn có con mèo hoang trêu chọc” Hắn kêu rên, cầm tay làm chuyện xấu của nàng, vuốt vuốt địa phương bị đấm trước ngực, giả bộ giận: “Tốt thật, muốn mưu sát chồng a.”

Sở Liên Nhi cười khúc khích, đưa tay véo lồng ngực của hắn một cái: “Đi chết đi chồng, bát tự còn chưa có so qua đâu.”

Thành Vân nóng nảy, cầm mặt của nàng, mặt buồn bả: “Liên nhi, chẳng lẽ ngươi ăn ta sạch sẽ cũng không muốn phụ trách?”

Sở Liên Nhi thiếu chút nữa bật cười, không nghĩ tới người này mặt ngoài một bộ dáng đạo mạo, không nghĩ tới sau lưng cũng là loại người hai mặt khôi hài này.

Thật là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu a.

Thành Vân đem mặt nàng đối với mình, con ngươi hẹp dài bị ánh trăng ngoài cửa sổ bắn tới chiếu một mảnh mông lung, sáng trong lại mong đợi.

“Liên Nhi, chờ cuộc chiến này kết thúc, chúng ta trở về kinh, được không?”

“Hồi kinh? Hồi kinh làm gì?” Sở Liên Nhi không hiểu.

“Đương nhiên là thành thân a.” Thanh âm Thành Vân đương nhiên, hắn hôn môi của nàng một cái, nói: “Chúng ta đều như vậy rồi, ngộ nhỡ trong bụng có tiểu bảo bảo. . . .” Hắn dừng một chút, đưa tay chạy trên da thịt lộ ra của nàng, cuối cùng đi tới trên bụng bằng phẳng của nàng, thanh âm trầm thấp: “Ta muốn có một tiểu bảo bảo, là Liên Nhi sinh cho ta.”

Sở Liên Nhi giật mình trong lòng, giống như bị kéo vào nước xoáy, vô luận nàng cố gắng thế nào, đều không thể tránh được nước xoáy cuốn đi thân thể của mình.

“Thành Vân. . . .” Thanh âm của nàng trận trận căng lên, giống như ruộng cạn khô khốc đã lâu, coi như xuống chút nước mưa, như cũ không cách nào làm cho nó khôi phục dễ chịu như cũ. “Ngươi muốn cưới ta?”

“Liên Nhi, ta là nghiêm túc, gả cho ta, được không?”

“Gả, gả cho ngươi?” Sở Liên Nhi kinh ngạc, mắt hạnh của nàng trừng trừng, không thể tin nhìn hắn, “Thành Vân, ngươi không có sốt chứ, ngươi lại muốn cưới ta?”

“Ta không có sốt, Liên nhi, ta muốn cưới ngươi làm vợ.” Thanh âm Thành Vân thật thấp, Sở Liên Nhi cảm giác tim của hắn đập vô cùng mau, hắn hôn lên mặt nàng, cuối cùng, hôn lên đôi môi của nàng, rù rì nói: “Liên Nhi, gả cho ta, được không? Ta bảo đảm để cho ngươi làm tân nương hạnh phúc nhất trên đời.”

“Tại sao, tại sao muốn gả cho ngươi?” Sở Liên Nhi biết cổ nhân bảo thủ, chỉ cần có chút mập mờ với nữ nhân, đều muốn lấy về nhà tỏ vẻ phụ trách. Huống chi, đã lên giường với nàng

Chẳng qua là, trong lòng có chút lạ, theo ý tưởng hiện đại, hắn chỉ là vì phụ trách mà cưới nàng, luôn có chút không vui.

“Bởi vì. . . .” Thành Vân nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không cho là chúng ta đã phát triển đến loại trình độ này, không nên thành thân sao?”

Quả nhiên!

Không nói ra được tư vị, Sở Liên Nhi cảm thấy ngực lập tức chận chận , “Liên nhi, ý của ngươi thế nào” Thanh âm Thành Vân lộ vẻ vội vàng, “Trầm mặc liền đại biểu đồng ý? Thật tốt quá, Liên Nhi, chờ chiến sự vừa kết thúc, ta liền dẫn ngươi hồi kinh, ta muốn chính thức cưới ngươi.”

“Đợi chút, Thành Vân.” Sở Liên Nhi che môi của hắn, cố gắng giữ vững đầu thanh tĩnh, nàng nhắc nhở hắn: “Ngươi là đại tướng tâm phúc của Đông Ly Thuần?”

Thành Vân ngớ ngẩn, “Liên nhi, thật ra thì ta có chuyện muốn nói với ngươi. . .”

“Thành Vân!” Nàng cắt đứt lời của hắn, “Trong cơ thể ta có chung độc, còn có, ta là Thái Tử Phi trước, nói vậy ngươi cũng biết đi, ngươi cưới ta, chính là chống lại cả thế giới, ngươi phải suy xét kỹ.” Nàng là Thái Tử Phi trước của Đông Ly quốc, một Thái Tử Phi bị hoàng đế tự mình hạ chỉ ban cho cái chết, nàng họa quốc ương dân, lòng mang quỷ dữ, dân chúng cả Đông Ly quốc đều biết.

Nàng mặc dù không có chết được, nhưng là con cờ trong tay Đông Ly Thuần, như Đông Ly Thuần hận nàng, Thành Vân có thể nào cưới nàng đây?

“Ngươi đang lo lắng cái này? Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”

Sở Liên Nhi bắt lấy lời của hắn: “Bao gồm giải trừ chung độc trên người ta?”

Thành Vân chần chờ chốc lát, gật đầu một cái.

“Trước kia, Đông Ly Thuần đã từng đáp ứng ta, nói muốn giải trừ chung độc, đáng tiếc, hắn lừa ta, chung độc như cũ ở trong cơ thể ta, hơn nữa ta còn phát tác qua mấy lần, mỗi lần cũng làm cho ta sống không bằng chết. Cho nên. . . .” Sở Liên Nhi ngước mắt, nhìn Thành Vân. Mặc dù trong đêm tối không thấy rõ vẻ mặt của hắn, thanh âm của nàng vẫn như cũ lạnh như băng: “Ta ghét nhất người lừa gạt ta. Thành Vân, ngươi cũng không nên học hắn lừa gạt ta nha.”

Thân hình Thành Vân chợt chấn, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, điểm cái mũi của nàng: “Ngươi nha, chính là quá mức cố chấp. Ta nói có biện pháp thay ngươi giải chung độc, sẽ giải, ngươi tin tưởng ta được chứ?”

“Thật?” Mặt Sở Liên Nhi vui mừng, bắt lấy tay của hắn, vội hỏi: “Ngươi có biện pháp giải? Lúc nào thì có thể giải?”

“Nếu như ta có thể giải thay ngươi, ngươi có thể gả cho ta sao?” Thành Vân không đáp hỏi ngược lại.

Sở Liên Nhi không chút nghĩ ngợi liền hung hăng gật đầu, nàng bắt lấy cổ hắn, in nhiều dấu hôn thơm lên mặt hắn, vui vẻ nói: “Nếu như ngươi thật giải thay ta, ta liền gả cho ngươi, sinh một chục hài tử cho ngươi, có được hay không?”

Thành Vân bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm nhẹ nhàng: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.