5h45 chiều, còn 15 phút nữa là tan làm, bác sĩ tiếp tục khám bệnh nhân cuối cùng.
Sau khi khám xong, ông cảm thấy vô cùng hoài nghi người kia, cảm thấy cậu ấy không nên đến khoa nội tiết mà nên đến khoa thần kinh.
Không quan tâm ông đã hành nghề lâu năm, nhưng ông không thể không cảm thấy sững sờ trước yêu cầu của người bệnh. Xíu nữa thôi là làm mất hình tượng lạnh lùng thành thục của mình.
Đáng ghét!
"Ngại quá, cậu....cậu Dung." Bác sĩ nhìn thấy tên sau đó ngẩng đầu, tay đẩy đẩy kính, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự muốn dùng thuốc ngụy trang Omega? Một loại thuốc không hề có? Cậu từng đặt mua rồi hả?"
Dung Huy gương mặt tủi thân nhìn ông, "Bác sĩ, chú là người tốt. Chú thật sự có thể nhẫn tâm nhìn một thiếu niên Alpha nhu nhược bị xã hội kỳ thị sao?"
Bác sĩ: "Ừ, nhẫn tâm."
Dung Huy: "......"
Da mặt cậu hơi bị dày, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục rưng rưng nước mắt, đầy tội nghiệp, "Chú không biết đâu, hiện tại con gặp người khác cảm thấy xấu hổ lắm, bước ra bên ngoài bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng đầy chế nhạo. Thân thể đáng yêu, dễ thương, yếu đuối từng là niềm tự hào của con, hiện tại nó là nguồn gốc khiến con đau đớn....."
Khóe mắt chứa đầy nước, gương mặt dễ thương, "Bác sĩ, có câu , , cho nên bác sĩ chú có thể cứu con ra khỏi cái bể khổ này không?"
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Ngại quá, tôi không biết bơi."
Dung Huy: "......" Ngại quá, đi nhầm cửa, cậu khẳng định nhìn người trước mắt.
Bác sĩ cùng cậu đối mắt vài giây, xác nhận những điều cậu vừa nói là thật lòng, tháo kính xoa xoa mắt nói tiếp: "Tôi đúng là bác sĩ, cũng là lương y nhưng tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, không thể phát minh ra thuốc kia."
Nói xong ông đưa gương mặt ngàn năm không đổi ra, mang mắt kính lên, "Cho nên cậu Dung. Tôi đề nghị cậu đi xuyên không đến tương lai để mua đi."
Thật sự không có loại thuốc này? Dung Huy thất vọng, vô cùng thất vọng, hiện tại cậu vô cùng tuyệt vọng, tự mình lẩm bẩm: "..... Chẳng lẽ bây giờ mình phải chịu bị kỳ thị cả đời? Cuộc sống này......không còn tia hy vọng nữa sao?"
Chắc do mặt cậu thể hiện sự tuyệt vọng quá thật lòng, làm cái người vừa từ chối xong giờ cảm thấy hơi áy náy.
Bác sĩ thở dài nói: "Lần phân hóa thứ 2 của cậu vừa mới xong, hiện tại tin tức tố chưa được ổn định, hiện tượng không thể khống chế tin tức tố ở một vài thời điểm là hiện tượng bình thường. Nếu cậu không muốn người khác nghĩ thấy tin tức tố của mình, có thể sử dụng miếng dán ngăn tin tức tố chuyên dụng cho Alpha."
Dung Huy lập tức hết tuyệt vọng, vội vàng hỏi: "Đó là cái gì?"
Bác sĩ: "......." Cảm giác mình đang diễn bộ phim đầy bi kịch.
Cùng lắm ông vẫn làm đúng trách nhiệm của mình nói: " Giống với miếng dán của Omega, tác dụng của nó là ngăn mùi tin tức tố phát tán ra bên ngoài, cậu chỉ cần dùng miếng chuyện dụng cho Alpha là được rồi."
Dung Huy tỉnh táo lại, thì ra Alpha có còn món đồ như vậy? Đều do mình hiểu biết quá ít, giờ muốn nghiên cứu nhưng không dám.
Nên hỏi bạn bè? Không có ai, lên mạng xem? Thời đại 4.0 có những thứ không tin được, sợ tìm kiếm rồi nó hiện lên máy tính gia đình thì không hay.
Từ khi trở thành Alpha, cuộc sống của cậu như một cuộc chiến, thật là thảm.
Lục ca ca mà biết chắc chắn sẽ đau lòng cho cậu.
Khoan, nếu Lục ca ca biết cậu là Alpha, liệu có còn đối xử tốt với cậu như vậy sao?
Suy nghĩ vừa nhảy ra, Dung Huy nháy mắt phủ nhận.
Không được! Trong kế hoạch đã nói, nhất định không thể để lộ giới tính, không biết vì sao nhưng cậu cảm thấy nếu Lục ca ca biết cậu là Alpha, chắc chắn thái độ của anh ấy đối với cậu sẽ thay đổi rất lớn.
Cậu muốn Lục ca ca thích bản thân cậu, thích con người của cậu chứ không phải thích giới tính của cậu.
Dung Huy không biết, người cậu nhớ thương hiện tại cũng đang vô cùng mệt não với chuyện giới tính đây.
Sau khi đá xong một trận bóng, Lục Ngộ Thanh cùng đang em ngồi dưới chỗ mát cạnh bồn hoa, mồ hôi thấm ướt đồng phục, Lục Ngộ Thanh lấy nước và khăn từ tay đàn em, lau lau một cái.
"Lục ca, nếu bé dễ thương của anh nhìn thấy cảnh này. Nhất định sẽ vỡ mộng sau đó chạy thật xa."
Không hề có xíu bộ dạng của Omega, so với Alpha còn khí thế hơn.
Hắn kiên quyết không thừa nhận, chính mình ghen tị vì anh Lục quá thu hút, người xem đều tập trung vào mỗi anh.
Lục Ngộ Thanh lạnh lùng liếc hắn, "Ngứa da?"
Đàn em vội vàng nhận thua, cười lấy lòng: " Không có, không có. Em không phải đối thủ của anh."
Hắn không quên chủ clb bóng rổ kia được anh Lục đưa vào bệnh viện bao nhiêu lần, anh Lục nhà mình không thể chọc được.
Lục Ngộ Thanh tức giận nhìn bản thân, trừ cái thân hình to lớn cùng lá gan cũng to thì không có gì ok. "Được rồi. Mau đến giúp tao nghĩ xem. Ngày mai em ấy đi học, tao nên làm gì?"
Vì phiền lòng nên mới lôi kéo đám đàn em đi đá bóng, muốn quên đi đống phiền phức, nhưng anh đã sai. Trừ việc hao phí sức lực, không hề có tác dụng.
"Anh Lục, hay là anh nói thật luôn đi." Một tên đàn em nghĩ nghĩ, trực tiếp nói.
Lục Ngộ Thanh cười đầy ác độc: "Bóng của tao hư rồi, tao bẻ đầu của mày xuống đá được không?"
Ăn ngay nói thật? Sợ sống không đủ lâu hả.
Tên đàn em lập tức ngậm miệng, giả câm.
"Hay anh tiếp ngành nào xem, xin người ta tạm thời thu lưu?" Một tên đàn em nghĩ mình rất thông minh.
Không thể chuyển ngành, học sinh ưu tiêm còn chưa chuyển được, mà nếu chuyển được thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Lục Ngộ Thanh im lặng nhìn hắn, người kia nín cười, cùng người anh em kia giả câm.
Lục Ngộ Thanh quen không ít người, nhưng người anh quen đều bị anh hành tơi tả trên sân đấu, có người còn khóc nữa cơ.
- -----------------------------------------------------
Quyết định từ nay chương dài quá mình tách ra 2 chương. Và quyết định để tiến độ nhanh hơn thì mình sẽ edit hết bộ rồi sau đó sẽ beta dần dần lại. Cho nên nếu mọi người thấy lỗi thì