Tù Phi Tà Vương

Chương 165: Chương 165




Trong bóng đêm, thân thể vừa lạnh vừa đau giống như không còn giới hạn cứ dây dưa Cảnh Dạ Lan, điều duy nhất nàng có thể làm là dùng sức ôm chặt chính mình, muốn làm cho thân thể lạnh lẽo của mình ấm lên một chút.

Là ai cầm tay nàng? Theo sau quanh thân ngâm trong một mảnh ấm áp, lỗ chân lông dần dần bắt đầu giãn ra, tham lam hấp thụ.

“Ưm~~~” Nàng phát ra một tiếng thấp giọng, tiếng thở dài có chút thoả mái, đôi mắt bở vì đau đớn mà nhắm chặt chậm rãi mở ra. Nơi này là doanh trướng của nàng, hồn phách nàng vì đau mà như tán loạn giờ giống như đang rút ra dần dần trở về cơ thể nàng.

Lúc bấy giờ nàng mới phát hiện nàng đang đặt mình ở trong Lã phong, dòng nước ấm áp bao quanh thân thể trần trụi của nàng. Toàn thân không che đậy, nhưng bất quá sau lưng không lạnh lẽo, có nguồn nhiệt ôm sát nàng vây vào trong lồng ngực nóng bỏng như vậy.

Là hắn, trong lòng Cảnh Dạ Lan vừa động, trong ngực kề sát phía sau lưng làm cho nàng cảm thấy giống như lửa đốt, cánh tay mạnh mẽ và hữu lực ôm chặt lấy vòng eo của nàng, cảm giác tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, đôi mắt của nàng hạ xuống, hơi hơi muốn giãy dụa rời đi.

“Ngốc, đừng nhúc nhích, ta sẽ không làm gì nàng đâu.” Người phía sau không có ý buông nàng ra, ngược lại kề sát nàng chặt hơn. Đôi môi ở bên tai nàng xem thường, “Vừa rồi nàng không có một chút ý muốn buông nào cả, vì sao không làm theo đúng tâm ý của mình?” Hiên Viên Khanh Trần nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng hiện lên một chút ửng đỏ, nhịn không được khẽ hôn lên.

“Ngươi, ngươi mau thả ta ra!” Cảnh Dạ Lan nhẹ hô, cũng không dám có động tác phản kháng gì, không gian trong Lã phong vừa vặn đủ cho hai người ôm nhau, hơn nữa khoảng cách giữa hai thân thể rất ít. “Ngươi đi ra ngoài!” Tay nàng nắm lấy thành Lã phong, cố gắng làm cho mình cách xa hắn một chút.

“Đi ra ngoài?!” Ngón tay thon dài của hắn lại không an phận, bắt đầu ở trên bụng của nàng di chuyển, cảm giác quen thuộc lại làm cho Cảnh Dạ Lan nảy lên trong lòng cảm thấy xấu hổ và giận dữ.

“Hiên Viên Khanh Trần, ngươi hãy nhanh buông ta ra, nếu không ta liền, ta liền…” Nàng còn chưa nói xong, liền bị hắn kéo một phen. Kinh hô một tiếng, Cảnh Dạ Lan mới phát hiện Hiên Viên Khanh Trần chỉ trần nửa thân, hoàn toàn không hề giống như mình tưởng tượng.

“Liền cái gì hả?” Hắn nở nụ cười, đem nàng ôm lấy, lập tức tiêu sái đến bên giường, đặt nàng lên tấm thảm mềm mại, ánh mắt tuỳ ý mang theo thưởng thức nhìn thân thể của nàng từ trên xuống dưới. Da thịt trắng như tuyết ửng bạc hồng, mỗi lần ngón tay chai sần của hắn nhẹ nhàng chạm vào nàng đều làm cho Cảnh Dạ Lan hơi hơi phát run.

Hắn nhẹ nhàng lau bọt nước trên người nàng, động tác cực kỳ dịu dàng, tràn ngập yêu thương. Thân mình hắn có được phúc này, nhấm nháp qua, tốt đẹp làm cho hắn không thể tự thoát ra được, lại chưa bao giờ hắn muốn trìu mến đến nhịn không được che chở như bây giờ.

“Ta tự mình làm.” Thanh âm của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, đưa lưng về phía Hiên Viên Khanh Trần, tay ở không trung lung tung cầm lấy. Bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn chăm chú, thân mình Cảnh Dạ Lan một trận nóng lên.

“Không được!” Hắn từ chối lập tức, khẽ cười, nhìn nàng đem mặt chôn ở trong đệm chăn một bộ dáng cực kỳ lúng túng. Nàng quật cường, cứng rắn, bộ dáng lạnh lùng làm cho Hiên Viên Khanh Trần đối với nàng không có nước cờ nào, lại cực kỳ khó nhìn thấy nàng hoảng sợ bất an, bị hắn đùa, ức hiếp lộ ra một bộ điềm đạm đáng yêu.

Đệm chăn ấm áp mềm mại bao lấy thân thể của nàng, Cảnh Dạ Lan không nói được một lời nào nằm yên trong đó. Vừa rồi chính là hắn cố ý làm như vậy, làm hại nàng căn bản không có biện pháp phản kháng, trơ mắt nhìn chính mình một lần nữa bị hắn đùa giỡn.

“Này, ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên, hắn nằm xuống bên người nàng.

“Ta phải ở lại chỗ này, nàng đã đáp ứng rồi, nên sẽ không quên đi!” Bàn tay rộng thùng thình của hắn thâm nhập vào trong đệm, vuốt ve tấm lưng tinh tế của nàng.

“Ta không thoả mái cho nên…”

“Mị Nô, ta sẽ không làm cái gì cả, ta chỉ là muốn ôm nàng, nhìn nàng không có việc gì thì ta mới an tâm.” Lời nói hắn trầm thấp, lại mang theo lo lắng nói không nên lời. (xí xí, ko cho con ngta mặc áo quần đòi ôm ôm)

“Nhưng ta không quen.” Nàng vẫn tiếp tục cự tuyệt, nhưng không có ương ngạnh như vừa rồi.

Hiên Viên Khanh Trần nửa ngày không có tiếng động gì, sau đó than nhẹ một câu, “Được rồi, nàng cũng mệt mỏi, về sau ta sẽ dặn Tiểu Ngôn, hầu hạ nàng ngâm mình một giờ trong nước ấm, như vậy nàng sẽ thoả mái hơn một ít, nhớ kỹ không được cảm lạnh.” Nói xong, hắn rút tay từ trong đệm chăn về. Đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng. “Nàng ngủ đi, ta đi đây.”

Trong lòng Cảnh Dạ Lan vừa động, thân mình đột nhiên hướng vào phía trong di chuyển vị trí, “Ta đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.” Nói xong nàng cắn cắn đôi môi, nàng không biết vì sao mình lại nói như vậy, có lẽ gần đây nàng cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ đi. (mâu thuẩn cực kì a)

Hiên Viên Khanh Trần sửng sốt, lập tức thật cẩn thận đem thân mình nàng di chuyển, mặt hướng về phía hắn. Nhấc đệm chăn lên, hắn đại lực ôm lấy nàng, “Như vậy có lạnh không? Còn lạnh không?” Hắn có chút vui vẻ hỏi.Thân thể người trong lòng hắn êm diệu thơm mát, hoàn toàn không có chống đối như ngày thường, mềm mại dựa sát vào hắn.

“Không, không cần dựa vào nhau gần như vậy, ta không lạnh, không lạnh…” Nàng có chút hối hận lúc nãy nhất thời xúc động, xúc động là ma quỷ!

“Mị Nô, nàng không lạnh là tốt rồi!” Cằm của hắn tựa vào thái dương của nàng, trìu mến vuốt ve mái tóc như suối.

Hơi thở xung quanh nàng đều là của hắn, Cảnh Dạ Lan chấp nhận thả lỏng cơ thể, quên đi, cứ để cho hắn chiếm tiện nghi đi, hắn dù sao của đã bởi vì nàng mà đồng ý triệt binh không hề tử thủ. Một trận uể oải kéo tới, nàng thật là mệt mỏi, trầm lắng thiếp đi.

Hiên Viên Khanh Trần chỉ có thời điểm nàng chìm vào giấc ngủ, không còn bộ dáng lạnh lùng như bình thường, mới có thể nhìn thấy biểu tình nhu nhược mảnh khảnh của nàng. Nàng không biết rằng dọc đường trở về, hô hấp của nàng rất mỏng manh, làm cho hắn thất kinh, sau khi trở về bản doanh ngay cả Vô Ngân nhìn đều nhíu mày.

“Nàng rốt cuộc như thế nào?” Hai mắt Hiên Viên Khanh Trần đỏ ngầu, thanh âm thô cát gầm nhẹ.

“Không được tốt lắm, một đường bôn ba, hơn nữa trong lòng nàng đang lo lắng, tình trạng thân thể của nàng không bằng thời điểm ở Đại Nguyệt.” Vô Ngân sau khi bắt mạch cho nàng, nói.

Hiên Viên Khanh Trần hít sâu một hơi thật mạnh thở ra. “Có biện pháp nào có thể cứu nàng?” Hắn nhìn nhanh nàng không còn ý thức, Hoa Mị Nô người này đặt cược là sẽ thắng ta, nhất định sẽ vì nàng mà triệt binh, đồng thời với việc nàng bị thương tổn, cũng giống như là thương tổn chính ta…

Vô Ngân nghĩ nghĩ mới mở miệng, “Có chuyện này ta không biết là có nên nói cho ngươi hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.