Tù Phi Tà Vương

Chương 169: Chương 169




Cánh môi ôn nhu mang theo mùi rượu nồng đậm, Cảnh Dạ Lan sau khi nhợt nhạt một cái hôn môi, đem môi rời đi, toàn bộ thân hình khuynh đảo trong lòng hắn, hai gò má ửng hồng, đàn khẩu hé mở.

“Ân?” Thanh âm của nàng giờ phát này nghe lười biếng giống như mèo con, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi, mị nhãn như tơ.

“Nàng uống rượu?” Hiên Viên Khanh Trần lông mày không hề giãn ra, cũng không có đành lòng trách cứ. Ngón tay xẹt qua đôi môi của nàng, nhỏ giọng nói: “Lần sau cũng không được…” Lời nói chưa dứt, đầu ngón tay một trận đau đớn nhẹ, lập tức cảm thấy tê dại giống như có một dòng điện chạy nhanh từ đầu ngón tay hắn chạy vào cơ thể,chạy tán loạn trong cơ thể hắn.

Cảnh Dạ Lan lại cầm tay hắn, có dùng chút sức cắn xuống. Lực đạo không lớn, nhưng cũng mang theo một chút đau đớn!

Thừa dịp Hiên Viên Khanh Trần không có phản ứng lại, nàng lại cười ha ha, buông tay hắn ra chân có chút không xong hướng sau lùi lại.

“Cẩn thận một chút!” Hắn vội vàng bước lên phía trước giữ chặt Cảnh Dạ Lan.

“Ta không sao!” Nàng nói nhỏ, muốn giãy ra khỏi hắn.

Hiên Viên Khanh Trần đành phải ôm lấy nàng, lập tức tiêu sái đến bên giường đặt nàng xuống. “Tốt lắm, nàng nằm trước đi, đừng lộn xộn.” Hắn kéo chăn gấm đắp cho nàng.

Trong lòng có chút thất vọng, nụ hôn vừa rồi là vì nàng uống rượu, nếu là bình thường, nàng làm sao có thể chủ động? Cho dù là một cái tươi cười đều là khó cầu. Nghĩ đến đây trong lòng Hiên Viên Khanh Trần có chút thoáng lạnh, hắn vẫn đang chờ cái ngày nàng không còn hận hắn.

“Ta không muốn mà~~~” Nàng tuyệt không hợp tác, nâng lên thân mình tựa vào trên người Hiên Viên Khanh Trần, “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”

Hôm nay? Hắn nghĩ nghĩ phe phẩy đầu.

Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, bàn tay nho nhỏ nâng lên áp vào khuôn mặt hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, “Một năm trước ta cùng Tiểu Khả xuất phát từ Đại Nguyệt đến Bắc An.” Thời gian trôi qua thật mau, nháy mắt nàng đã ở lại bên cạnh hắn gần một năm.

Nàng đối với tương lai của mình một chút cũng không biết, bước vào Bắc An Vương phủ, chờ mong của nàng là ba buổi tối quỳ trước giường hắn, nhìn hắn cùng Tử Đại hoan hảo. Nàng từ đó về sau mấy lần đào tẩu đều bị hắn bắt được phải quay về, vô tình đoạt lấy hết tất cả của nàng, đến cuối cùng, chỉ có thân mình bị tàn phá này mới là duy nhất của nàng, có lẽ chẳng bao lâu nữa ngay cả thân thể này nàng cũng phải mất đi.

Trước mắt hiện lên hình ảnh tất cả, làm cho vẻ mặt Cảnh Dạ Lan không ngừng thay đổi, dòng nước mờ mịt bao phủ con ngươi thuần sắc, không hề báo động trước, nước mắt như những hạt châu cắt đứt quan hệ rơi xuống. Nàng kinh ngạc nhìn biểu tình kinh ngạc của Hiên Viên Khanh Trần,tuỳ ý nước mắt tuỳ ý chảy xuôi.

“Mị Nô, đừng khóc…” Con ngươi đỏ hồng đi bởi vì nước mắt của nàng, mà chứa nỗi đau đớn, cúi đầu. Đang nâng khuôn mặt của hắn ở lòng bàn tay, cúi đầu xuống, thái dương của hắn dán vào thái dương của nàng, bắt đầu mổ nhẹ gương mặt nàng. Đôi môi ôn nhu lướt qua cái trán của nàng dừng lại ở đôi môi lành lạnh của nàng, môi dán môi, răng chạm răng, lưỡi quấn quít lưỡi. Hắn muốn, lại tổng yếu không đủ, nàng muốn lui, nhưng lui không được.

Ngón tay mảnh khảnh, xuyên qua mái tóc đen dày của hắn di chuyển, Cảnh Dạ Lan chủ động đáp lại hắn, sau khi triền miên hôn, hai mắt nàng đẫm lệ, thanh âm run rẩy vang lên bên tai Hiên Viên Khanh Trần.

“Ta nghĩ đến đứa nhỏ.” Cúi đầu khóc nức nở, ở trong lòng Hiên Viên Khanh Trần một lần nữa rạch lên vết thương của mình.

Đứa nhỏ…Nếu là nói ra, bây giờ có lẽ đã muốn sinh ra!

Giống như bị đâm, chui vào trong lòng, đau đớn từ chỗ sâu bên trong tản ra một chút. Hắn trốn tránh ánh mắt của nàng, không biết ngoại trừ xin lỗi thì hắn có thể đối với nàng tỏ vẻ gì. Tựa đầu chôn vào cổ của nàng, Hiên Viên Khanh Trần chỉ có thể càng thêm dùng sức ôm lấy nàng, giống như sợ nếu như mình buông lỏng thì nàng sẽ rời đi.

“Khanh Trần, kỳ thật ta biết ngươi đối với ta cảm thấy có lỗi, nhưng tổn thương vẫn còn đó, đền bù của ngươi ta lại không có cách nào nhận.” Thanh âm của nàng yếu ớt. “Ngươi không biết, khi ta biết đứa nhỏ không còn nữa, trái tim của ta không có cảm giác đau. Cả người giống như bị dìm đi không bình thường!”

“Mị Nô, ta biết, ta biết.” Thanh âm khàn khàn của hắn liên tục nói, hắn ở bên người nàng, lúc nào cũng ở bên, kia cũng là hài tử của hắn.

Nhẹ nhàng phe phẩy đầu, chua sót thống khổ cười, “Ta nghĩ ngươi không biết, thời khắc ngắn ngủi ngươi ôn nhu với đứa nhỏ, ta thậm chí đã nghĩ tới, có lẽ ta sẽ có một gia đình, cùng với ngươi và đứa nhỏ cùng một chỗ!”

Hiên Viên Khanh Trần kinh ngạc nhìn nàng, hắn không biết nàng sẽ có ý niệm như vậy trong đầu, không có một khắc không phải nghĩ đến phải rời khỏi hắn, trên đường lẩn tránh hắn, nàng thậm chí đã mua thuốc phá thai muốn phá đi đứa nhỏ, cho dù bị hắn bắt quay về Bắc An, nàng vẫn luôn miệng nói hài tử của nàng, không quan hệ gì với Hiên Viên Khanh Trần hắn.

Lúc ấy đã hắn nổi điên và không thể tha thứ cho sự phản bội của nàng, hắn có thể vì Thu Thuỷ, rất muốn thực tàn nhẫn đoạt lấy đứa nhỏ từ trong thân thể nàng. Mà khi nàng đẻ non, bà mụ nói cho hắn, hài tử sinh ra là một nam hài nhi, tay nhân hắn tự nhiên phát run, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn đứa nhỏ cũng không có. Hắn biết, hắn đúng là vẫn để ý!

“Mị Nô, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ bù lại hết những sai lầm của ta trước đây, chỉ cần nàng nguyện ý!” Hắn cầm tay Cảnh Dạ Lan, thấp giọng nói bên trong tựa hồ như mang theo một tia thoả hiệp. Ánh mắt tìm kiếm khóa chặt khuôn mặt của nàng, muốn nghe câu trở lời bất đồng với lúc trước.

“Ta không biết!” Nàng thấp giọng khóc nức nở, thân mình hướng lui về phía sau, bất lực phe phẩy đầu. Cuộn mình ở trong góc, nước mắt tuỳ ý từng giọt rơi xuống.

“Mị Nô, nàng không được cự tuyệt ta, không phải chỉ có một mình nàng đau, kia của ta hài tử của ta, sinh mệnh đứa nhỏ đầu tiên của ta, đối với ta mà nói trọng yếu như nhau!” Hắn tiến lên giữ chặt lấy nàng, “Ta không ngừng tới gần nàng, nàng lại không ngừng hướng lui về phía sau, chúng ta muốn giằng co đến cái tình trạng gì? Vì sao nàng không thử một lần chấp nhận ta? Lòng ta cũng sẽ đau, bởi vì nàng trốn chạy!”

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lạnh đặt lên ngực mình, nồng cháy trong ngực sưởi ấm cái lạnh lẽo của nàng , trong lòng ngực hắn có lực nhảy lên, từ đầu ngón tay của nàng truyền đến lòng nàng. Đột nhiên, trái tim giống như Cảnh Dạ Lan cũng gia tốc theo nhịp đập của tim hắn.

“Mị Nô, ngươi đã nói trừ phi ta chết, nàng mới có thể tha thứ cho ta, ở biên giới, ta liều lĩnh thủ ở tiền phương, thời điểm kia ta đã nghĩ đến nếu như ta thực sự chết, có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý hay không?!” Hắn cười khổ, cởi quần áo, trên người vết thương chằng chịt, mỗi một vết đều như muốn nói sự hối ý của hắn đối với nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.