Tù Phi Tà Vương

Chương 104: Chương 104: Yêu thương hắn? Sao có thể!




Chiếc lưỡi nóng bỏng hôn xuống theo sợi tóc của nàng rồi trượt qua mặt mày nàng, hắn dừng lại cắn mút chiếc cổ trắng ngần, từ từ chảy xuống ngực nàng, miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, say sưa mút vào.

- Ưm! – Cảnh Dạ Lan phát ra một tiếng rên rỉ, nhất thời nàng mở tròn mắt không thể tin được là nàng lại thần phục hắn nhanh như vậy. Nhất là khi nhìn thấy ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì nàng vừa thẹn vừa giận đành nhắm chặt mắt lại. Nàng hận hắn là chuyện thật nhưng thân thể này đã sớm phản bội chính mình mà chịu thua trước hắn.

- Làm sao vậy? Không phải ngươi đã nói đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể sao, vì sao còn ngượng ngùng chứ?! – hắn ngẩng đầu, nỉ non bên tai nàng. Nhìn cơ thể nàng vì hoan ái mà bắt đầu ửng hồng lên thì khóe môi gợn lên ý cười thật thực sâu. – Hay là ngươi bắt đầu yêu thương cô vương rồi?!

Yêu thương hắn? Sao có thể! Nàng đột nhiên nhớ tới lần đánh cuộc lần trước với hắn, ngươi cho rằng thân thể thuần phục là vì yêu thương ngươi sao? Nực cười!

Nàng mở trừng mắt, trong đáy mắt nổi lên ý cười, hơi hơi thở dốc nói:

- Là ta yêu ngươi hay là ngươi yêu ta, chuyện này cần có thời gian để chứng mình chứ không phải chỉ dựa vào chuyện này! – nói rồi nàng chủ động vươn cánh tay vòng qua vai hắn. – Ta đương nhiên nhớ rõ ước định giữa chúng ta khi ấy cho nên ta rất tuân thủ, nhưng mà thắng thua chưa biết được, ngươi có thể từ từ mà thưởng thức!

Sóng mắt lưu chuyển, nàng nâng đầu lên, lớn mật học bộ dáng chủ động hôn lại hắn. Nhưng cuối cùng thì chẳng ai thắng cũng chẳng ai thua!

Hai người da thịt trần trụi gắt gao dính vào nhau, thân thể đan xen cùng tiếng rên rỉ nho nhỏ quanh quẩn trong chiếc động. Cơ thể căng cứng của Cảnh Dạ Lan dần dần buông lỏng dưới sự ve vuốt của hắn. So với những lúc hắn ép buộc trước kia rất khác lạ, giờ phút này hắn rất dịu dàng với nàng, mỗi một động tác đều thật cẩn thận và lúc nào cũng có thể khơi mào dục vọng nơi nàng.

- Mị Nô… – bên tai nàng là tiếng gọi trầm thấp của hắn.

Cảnh Dạ Lan không khỏi nhíu mày:

- Không được gọi tên của ta! – nàng hạ giọng nói, trong lòng có điểm mâu thuẫn, nàng là Cảnh Dạ Lan chứ không phải Hoa Mị Nô!

Còn hắn thì vẫn đắm chìm trong hoan ái nên không có để ý thấy lời nói nhỏ của nàng, chỉ một lòng dẫn dắt nàng từng bước đi tới cảnh giới hoan ái. Tay nàng vẫn ôm chặt quanh vai hắn, nàng cần một chỗ bám víu vì nếu buông lỏng ra thì nàng sẽ lâm vào trầm luân mất. Tinh thần của nàng dường như đã bị hắn ăn mòn và nàng cũng không còn dám tự hỏi mình điều đó bắt đầu từ khi nào nữa.

Đầu ngón tay dinh dính cùng với mùi máu tươi trong không khí lan tỏa khiến cho Cảnh Dạ Lan cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng mở bừng đôi mắt nãy giờ vẫn nhắm nghiền thì phát hiện đầu vai Hiên Viên Khanh Trần đã nhuốm ướt máu.

- Vết thương của ngươi vỡ ra rồi!

- Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi! – hắn ngăn môi Cảnh Dạ Lan lại, hôn một cái thật sâu rồi cười xấu xa nói. – Ngươi chính là liều thuốc hữu hiệu nhất!

Hắn đã nhịn rất lâu rồi, vì sau khi nàng sảy thai thì bị thiếu máu trầm trọng, hắn lo lắng bất an vô cùng, cơ hồ lúc nào cũng nổi điên lên với Vô Ngân. Gần đây mỗi một lần thân cận hắn đều sợ chính mình không nhịn được; cũng như khi nãy nếu nàng không muốn thì hắn nhất định sẽ ngừng lại không chạm vào nàng. Nhưng mà nàng lại không cự tuyệt, trước kia thì nàng liều mạng phản kháng thế mà tối nay từ một bộ sư tử hung tợn lại ngoan ngoãn thuận theo, trông nàng y như một chút mèo nhỏ mị hoặc vậy.

- Vậy sao? – Cảnh Dạ Lan thấy hắn không quan tâm tới vết thương, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều, tay dùng lực bấu vào miệng vết thương của hắn, bấm xuống thực mạnh.

- Ngươi … – dục tình trong mắt hắn nháy mắt bị đau đớn xóa sạch, mà tên đầu sỏ gây nên chuyện này chính là nữ tử đang nằm dưới thân hắn cười khẽ.

- Chẳng phải nói không có việc gì sao? Còn nói là vết thương nhỏ, sao ngươi kêu lớn tiếng như vậy chứ? – miệng nàng cong lên nụ cười, tay đưa lên lau đi vết mồ hôi trên trán hắn rồi chậm rãi chống tay đứng lên.

Hiên Viên Khanh Trần cơ hồ nghiên răng nghiến lợi nhìn nàng, nàng là cố ý mà!

- Ngươi có biết chọc giận cô vương thì có kết cục như thế nào không? – con ngươi màu vàng yêu dị dần tối đi, hắn vươn tay nắm chặt cánh tay Cảnh Dạ Lan khiến nàng ngã vào ngực hắn.

- Ta biết, nhưng mà thương thế của ngươi nếu xử lý không tốt hay chậm trễ thì ngươi có biết hậu quả là thế nào không? – ánh mắt nàng bất tuân, chiếc cằm nho nhỏ, xinh xinh nhếch lên đáp lễ hắn.

Ánh mắt hắn vừa động, trong quang mang lãnh liệt có hàm chứa nhu tình:

- Ngươi lo lắng cho cô vương hay là sợ viện binh của cô vương tới đây sẽ không cứu ngươi?

- Sống chết của ngươi thì tự ngươi định đoạt, ngươi cứu ta một mạng thì ta cũng cứu lại ngươi một mạng, hai người không thiếu nợ nhau, ta cần gì phải lo lắng cho ngươi! Vả lại vương gia còn chưa tra tấn ta đủ thỏa thì sao có thể bỏ rơi ta lại không mang ta theo chứ?!

- nàng cười trêu tức.

Hừ! Hắn cười lạnh, đứng bật dậy. – Ngươi hiểu là được rồi! – hắn nói. Trong lòng như có gì đó mất mát, hai người không thiếu nợ nhau cái gì? Hoa Mị Nô,ngươi thiếu nợ ta rất nhiều, cả đời ngươi trả cũng không hết được, ngươi nợ ta tất cả!

Cảnh Dạ Lan không thèm để ý tới sắc mặt của hắn nữa, hắn vốn là một kẻ hỉ nộ vô thường mà! Nàng cầm lấy quần áo mặc lại cẩn thận rồi bắt đầu kiểm tra vết thương cho hắn. Độc tố rõ ràng là đã được hút hết ra nhưng vết thương bị nứt ra do khi nãy dùng lực quá mạnh. Hồi tưởng lại, mặt nàng thoáng cái ửng đỏ lên, một bên xé góc váy băng bó lại cho hắn. Hai người không nói gì cho tới tận bình minh!

Trời đã sáng, Cảnh Dạ Lan bước tới cửa động nhìn xung quanh, không khí rét lạnh khiến cho đầu óc nàng rung lên, một ngày một đêm qua mệt nhọc thấm đủ, không biết tới khi nào thuộc hạ của hắn mới có thể tìm tới nơi này.

Đang suy nghĩ miên man thì nàng nghe thấy từ sơn cốc truyền tới tiếng hô ~~~

- Vương gia ~~~

- Vương phi ~~~

Nhất định là bọn họ đã tìm tới nơi này! Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, quay đầu nói với Hiên Viên Khanh Trần:

- Vương gia, thuộc hạ của ngươi tới rồi! – từ đêm qua tới giờ hắn không có nói một tiếng nào.

Lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe nàng nói thì như hoàn hồn lại:

- Đến thì đã sao? Cô vương không lên tiếng thì bọn họ cũng không thể tìm thấy! – hắn cười tà mị khiến cho Cảnh Dạ Lan nhìn mà phát sợ.

- Ngươi có ý gì? – Cảnh Dạ Lan lo lắng hỏi lại. Tính tình hắn thay đổi thất thường, hắn điên lên muốn chính mình chết cũng được nhưng đừng có kéo nàng theo chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.