Tết âm lịch của Thiên Triệu tiến hành trong bầu không khí vui mừng, bách tính cũng đã vất vả một năm qua, mọi người quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Trong hoàng cung Thiên Triệu đương nhiên cũng là một biển màu đỏ nhưng bầu không khí trầm tĩnh vẫn đang tràn ngập. Thiên Chiêu Tễ ngồi trong phòng, sau lưng là lò sưởi đang cháy, hắn đang dạy Huyền Tỉnh Nhiên hòa Huyền Tỉnh Hiên, hai đứa nhỏ cũng bị không khí vui mừng ảnh hưởng, mấy ngày nay cũng không có tâm tư học tập.
“Sư phụ, sư phụ, lễ mừng năm mới ngươi cũng sẽ đi tham gia niên yến đúng không? Đến lúc đó, Hiên nhi và hoàng huynh sẽ chúc tết phụ hoàng, không biết phụ hoàng sẽ thưởng cho Hiên nhi cái gì đây?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Tỉnh Hiên hiện lên vẻ vui sướng mơ về lễ vật của mình, hắn rất ngây thơ khiến cho Thiên Chiêu Tễ sống trong cung cũng có chút vui vẻ. Bằng không, hắn không biết mình phải làm thế nào mới có thể tồn tại được.
“Nga, phải? Hiên nhi muốn được thưởng cái gì?” Thiên Chiêu Tễ nhẹ nhàng hỏi tiểu đồ đệ, hắn không dám tưởng tượng nếu như mình thực sự đi tham gia niên yến sẽ xảy ra chuyện gì, quan lại hẳn là sẽ không ăn nổi đi? Hơn nữa, hắn cũng không dám đi ra ngoài đối mặt những người đó, hắn sợ ánh mắt của bọn họ, hắn không muốn làm kẻ gây tai hoạ hại nước hại dân, nhưng mà hiện tại hắn lại đang làm loại chuyện này. Đời người thật nực cười, rõ ràng không có được hạnh phúc, lại hết lần này tới lần khác quyến luyến hơi ấm của người đó.
“Ta muốn bảo kiếm do Tây Vực tiến cống, bởi vì phụ vương đã từng nói nếu như ta có thể đánh bại ba thị vệ, bảo kiếm kia sẽ là của ta.” Huyền Tỉnh Hiên vui vẻ nói, hắn hiện tại đã có thể đánh bại ba thị vệ cho nên chắc chắn hắn sẽ có được bảo kiếm kia. Tuy rằng, mẫu phi hắn vẫn giật giây muốn hắn xin phụ vương dạ minh châu tốt nhất do Phong Phục tiến cống nhưng mà hắn xin cái kia làm gì a?
“Nga, phải? Vậy Nhiên nhi muốn cái gì? Công khóa của ngươi cũng tiến bộ rất nhanh a.” Thiên Chiêu Tễ cẩn thận nói với Huyền Tỉnh Nhiên, hài tử này thực sự là càng ngày càng trầm mặc, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Lẽ nào là oán giận sư phụ đã đoạt đi địa vị của mẫu thân hắn sao?
“Nếu như, ân, ngươi muốn gặp mẫu hậu, ta có thể giúp ngươi nói với phụ hoàng —” Thiên Chiêu Tễ thận trọng nhìn sắc mặt của thái tử Thiên Triệu, hài tử này cứ thâm trầm như vậy không biết là tốt hay là xấu đây.
“Không cần, ta chỉ muốn hỏi sư phụ, trong lòng người thực sự muốn cái gì?” Huyền Tỉnh Nhiên thốt lên lời nói chín chắn không hợp tuổi làm cho Thiên Chiêu Tễ sửng sốt. Đúng vậy, hắn có thể muốn cái gì đây? Hắn còn có thể muốn cái gì đây?
Thiên Chiêu Tễ nhìn nhìn chăm chú vào đôi mắt nhỏ của Huyền Tỉnh Nhiên, trong ánh mắt toát ra tình cảm khiến cho hắn xúc động. Hắn quan tâm hắn sao? Lẽ nào hắn không hận hắn hại mẫu hậu bị biếm ly cung sao?
“Sư phụ, có phải ta làm hoàng đế thì tốt hơn.”
“Ách, cái gì?” Thiên Chiêu Tễ không hiểu vì sao Huyền Tỉnh Nhiên đột nhiên hỏi như vậy. Không biết hắn muốn nói cái gì.
“Có phải nếu ta làm hoàng đế có thể quản được phụ hoàng, không phải hoàng đế là người lớn nhất trong thiên hạ sao.” Huyền Tỉnh Nhiên vẫn như cũ chấp nhất hỏi có phải hắn có thể quản được phụ hoàng hay không. Bởi trong mắt đứa trẻ sáu tuổi như hắn, phụ hoàng là quân chủ, uy nghiêm nhất trong thiên hạ nên đương nhiên có thể quản được sinh tử của người trong thiên hạ.
“Ân, cái này, trên nguyên tắc là như thế, hoàng đế là lớn nhất.” Thiên Chiêu Tễ không biết nên nói gì, nhưng cho dù Nhiên nhi làm hoàng đế, người kia cũng sẽ làm thái thượng hoàng a, hoàng đế vẫn có phụ thân của hắn, hoàng thượng sao quản được thái thượng hoàng a.
“Nga, Nhiên nhi đã biết. Sư phụ, người không nên tham gia niên yến, Nhiên nhi hôm đó được phụ hoàng ban cho gì cũng sẽ cho sư phụ, cùng sư phụ đón lễ mừng năm mới được không.” Dù sao thì một hài tử như hắn không thể uống rượu, cũng không thích cảnh ồn ào như vậy, hắn lại không muốn quay về Đông cung chỉ có một mình hắn, rất tịch mịch.
Bình thường hắn không dám tùy tiện tìm đến sư phụ bởi vì phụ hoàng không cho phép. Hơn nữa, hắn cũng không muốn người trong cung gán cho sư phụ tội “có ý đồ khống chế thái tử ” nên hắn vẫn kính cẩn trong cư xử với Thiên Chiêu Tễ. Mặc dù đôi khi hắn rất muốn giết những tên nô tài nói xấu sau lưng sư phụ. Một ngày nào đó, hắn muốn trên mặt sư phụ hiện lên nụ cười rạng rỡ mà hắn gặp lúc đầu.
Kỳ thực, kia đều phải trách phụ hoàng, nếu như không phải do hắn sư phụ sẽ không thống khổ tiều tụy như vậy, đôi khi còn e dè với hắn. Hắn không thích sư phụ như vậy, hắn muốn sư phụ yêu thương hắn như trước, sư phụ lúc nào cũng yêu mến hắn, thấy hắn tiến bộ mà mỉm cười, giải thích thắc mắc cho hắn và đệ đệ, mà sư phụ hiện tại mỗi lần nhìn hắn trong mắt đều hàm chứa nồng đậm áy náy. Hắn không muốn. Kiên quyết không muốn!
Dù sao, tên Vũ Quân Kỳ kia cũng là một tai họa, rõ ràng đã có một thừa tướng gì đó còn muốn trêu chọc sư phụ hắn, thực sự là tức chết được. Hắn nhất định phải báo thù. Huyền Tỉnh Nhiên tuy rằng chỉ mới sáu tuổi nhưng trong lòng hắn đã có một kế hoạch, kế hoạch sau khi lên làm hoàng đế.
Mà, lúc này người nào đó đang nằm trên long sàng thật lớn trong hoàng cung Vũ Trạch đột nhiên ngừng quấn quýt với người yêu, toàn thân phát run. Chuyện gì xảy ra? Sao có gió lạnh liên tục vậy.
“Làm sao vậy? Có phải lạnh?” thừa tướng đại nhân Vũ Trạch quan tâm nhìn ái nhân đang ở dưới thân mình, khuôn mặt hắn ửng hồng không giống như là lạnh, nhưng mà tại sao lại như vậy a.
“Ha hả, không có việc gì, Thiên Thương, ta thực sự là quá hạnh phúc, mỗi ngày có một thừa tướng vất vả làm việc, buổi tối còn có một phu quân rất chăm chỉ a —” Vũ Quân Kỳ còn quay ra trêu chọc Lãnh đại thừa tướng lạnh lùng, rốt cục hắn thấy được nét thẹn thùng khả nghi trên khuôn mặt vạn năm băng giá kia.
“Câm miệng —” thanh âm tàn bạo qua đi, trong hoàng cung to như vậy chỉ còn lại tiếng rên rỉ của ai đó. Đêm xuân dài mới chỉ bắt đầu — bất quá cảm xúc của người nào đó cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi —
Niên yến của Thiên Triệu qua các năm đều ca múa mừng cảnh thái bình giống nhau, năm nay là Lăng phi chủ trì biểu diễn trong cung cho nên tuyển thêm một ít mỹ nữ tuyệt sắc tới biểu diễn làm cho một số thần tử khó cầm lòng a. Nhưng hoàng đế đang ngồi trên cao kia lại như thể phía dưới biểu diễn hay không cũng như nhau, hai mắt nhìn thẳng, hơn nữa trong ánh mắt không có tiêu điểm, vừa nhìn cũng biết là đang đi vào cõi thần tiên nào đó.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ người không hài lòng với ca vũ do nô tì chủ trì sao?” Lăng phi ngồi bên phải Huyền Trọng Thiên quay sang phu quân làm nũng. Nàng là một nữ tử thông minh, nàng biết địa vị của mình chắc chắn không cao hơn nam sủng kia bởi vì nàng chưa từng thấy hoàng thượng đối với ai như thế.
Nhưng nàng cũng muốn tranh thủ quyền lợi cho mình, nếu tình trường không như ý, nàng sẽ chọn cách sống thư thái trong hoàng cung này, dù sao thì số phận nàng cũng là chết già trong cung. Còn không bằng chấp nhận đi, như vậy có thể sống tốt một chút. Bất quá, Lăng phi biết mình nhất định phải biểu hiện khiêm tốn một chút, trong cung chỉ có hai vị hoàng tử, nhi tử của mình tương lai dù không thể làm hoàng đế, cũng sẽ là Vương gia duy nhất của Thiên Triệu a. Cho nên Lăng phi không có gì phải lo lắng.
“Nga, không có, trẫm mới vừa rồi thất thần một chút, Lăng phi an bài trẫm rất thoả mãn, sau này sự vụ trong cung đều do Lăng phi an bài đi. Trẫm đem hoàng cung to như vậy đều giao cho ngươi, ngươi cũng đừng làm trẫm thất vọng a.” Huyền Trọng Thiên luôn biết phi tử mình muốn gì, hắn biết Lăng phi là một nữ tử thông minh, nàng hẳn là biết hắn muốn nói gì.
“Nô tì tạ ơn ân điển hoàng thượng, nô tì nhất định không phụ sự trông mong của hoàng thượng.” Lăng phi vui vẻ quỳ xuống hướng về Huyền Trọng Thiên hành lễ. Nàng hẳn là người vui vẻ nhất đêm nay a.
“Thật là, phụ hoàng chỉ biết ban thưởng cho mẫu phi, đều quên cho ta bảo kiếm.” Huyền Tỉnh Hiên nhìn mẫu thân vui vẻ, thực sự hắn thấy làm nhiều việc thì có gì vui vẻ đâu? Không biết mẫu phi suốt ngày lại muốn làm cái gì? Hắn tương lai muốn hành tẩu trên giang hồ, sống cuộc sống của mình, dù sao thì hắn cũng không làm hoàng đế, có ca ca là tốt rồi. Ca ca thông minh như vậy ha hả.
Huyền Tỉnh Hiên cúi mặt càng không ngừng nhỏ giọng nói thầm bất mãn, phụ hoàng đã quên phần ban thưởng quan trọng nhất mỗi năm. Trong niên yến phụ hoàng sẽ thưởng cho ba huynh muội rất nhiều đồ, hỏi bọn hắn có nguyện vọng gì. Nhưng năm nay phụ hoàng hình như quên rồi a, hơn nữa hắn cũng chưa phát hiện tiểu muội Diệu Ngữ không tới, thực sự là một phụ hoàng thất trách. Hừ —
“Hiên nhi, ngươi ở nơi đó nói nhỏ đích cái gì vậy? Lẽ nào cho rằng phụ hoàng quên bảo kiếm của ngươi sao? Phụ hoàng đã sai Tiểu Đinh Tử đem bảo kiếm tới rồi, nếu không muốn thì ta bảo hắn không cần đem tới nữa —-” Huyền Trọng Thiên nhìn nhị nhi tử, lộ ra khuôn mặt tươi cười khó thấy được.
“A, phụ hoàng không nên, đừng đem đi, Hiên nhi muốn. Tạ ơn phụ hoàng.” Huyền Tỉnh Hiên vừa nghe phụ hoàng nói tới bảo kiếm, sau đó thấy một người từ xa bước tới, chạy lên ôm lấy kiếm trong tay Tiểu Đinh Tử sau đó lùi ngay lại như sợ ai đó sẽ lấy mất của hắn. Doạ cho Tiểu Đinh Tử lui thẳng về phía sau, sợ bị thương tiểu chủ tử.
“Nhị điện hạ, cẩn thận một chút, nô tài đưa cho ngươi, sẽ không giữ nữa.” Tiểu Đinh Tử nhìn bộ dạng vội vã cấp thiết của Huyền Tỉnh Hiên, đột nhiên nghĩ, nhị điện hạ này thực sự rất giống tam Vương gia Huyền Trọng Lệnh năm đó a, đều là người mê võ.
“Không, ta muốn tự cầm, mau đưa ta.” Huyền Tỉnh Hiên cuối cùng có được bảo kiếm hắn tha thiết mơ ước đem chuyện mẫu phi bảo hắn xin Hoàng thượng dạ minh châu quên luôn, đương nhiên hắn cũng không phát hiện mẫu phi vẫn nháy mắt với hắn, nhìn như muốn xuyên thành lỗ trên người hắn.
Lăng phi tức giận gần như muốn ngất, đứa con bất hiếu này, thực sự làm thế a, rõ ràng bảo hắn xin hoàng thượng dạ minh châu, hiện tại lại vì một thanh kiếm cái gì cũng quên hết không còn một mảnh. Dạ minh châu của nàng a. Thực sự là ai oán a, dưỡng một nhi tử như vậy thật không biết có đúng hay không là bất hạnh của nàng.
“Na, Nhiên nhi muốn cái gì ni? Qua tối nay, Nhiên nhi sẽ bảy tuổi a.” Huyền Trọng Thiên nhìn đứa con lớn nhất, hài tử này từ khi yến hội bắt đầu vẫn ngồi một chỗ, hình như từ khi mẫu hậu bị biếm vào lãnh cung hắn vẫn như vậy. Chẳng lẽ là oán giận hắn nhốt mẫu hậu sao?
“Nhi thần muốn gì đó, phụ hoàng người tạm thời không cấp được, đợi khi nhi thần có khả năng, phụ hoàng sẽ cho nhi thần a.” Huyền Tỉnh Nhiên ngồi nghiêm chỉnh phía dưới phụ thân, bình tĩnh trả lời.
“Nga? Nhiên nhi chẳng lẽ là muốn gặp mẫu hậu của ngươi sao? Trẫm —” Huyền Trọng Thiên cho rằng nhi tử vì nguyên nhân này mới buồn bực. Hắn nhìn nhi tử nho nhỏ, thực sự là một hài tử a, vẫn là tuổi không thể rời xa nương. Hơn nữa, Huyền Trọng Thiên rất tự tin hắn hiểu đứa con này, hắn biết cho dù Huyền Tỉnh Nhiên muốn gặp Trinh Đức hoàng hậu, cũng sẽ không có thành kiến gì đối với Thiên Chiêu Tễ hoặc là đối với phụ hoàng.
“Điều không phải! Nhi thần cũng không có ý muốn gặp mẫu hậu, phụ hoàng người không biết thì tốt hơn.” Huyền Tỉnh Nhiên thanh âm non nớt nhưng mơ hồ hàm chứa một chút oán khí. Vì sao mọi người đều nghĩ hắn muốn đi gặp mẫu hậu? Tuy rằng hắn mới bảy tuổi nhưng cũng không đến nông nỗi không thể không rời nương a.
Hơn nữa, hắn sao có thể nói cho phụ hoàng nguyện vọng của mình, lẽ nào muốn lớn tiếng nói trước mặt văn võ bá quan: “Ta muốn làm hoàng đế, ta muốn quản ngươi?” Nói như vậy còn ra thể thống gì a. Hơn nữa mục đích hắn muốn làm như vậy chỉ là vì sư phụ, cho nên hắn không muốn không cứu được sư phụ lại làm hại hắn a.
“Lẽ nào, thái tử điện hạ của chúng ta có cái gì khó nói sao, hay là có ý tưởng gì đại nghịch bất đạo a.” Huyền Trọng Thiên thích thú hỏi nhi tử, dù sao cũng là một hài đồng, hơn nữa cho dù không biết Huyền Tỉnh Nhiên thực sự muốn cái gì nhưng tuyệt đối có quan hệ với Thiên Chiêu Tễ.
Huyền Trọng Thiên chỉ là không muốn chỉ ra mà thôi, quan hệ của hắn và Thiên Chiêu Tễ ngay cả chính hắn cũng không có hiểu rõ, sao có thể để cho người khác tới can thiệp, cho dù là nhi tử cũng không thể.
“Phụ hoàng, nhi thần sao dám thế a. Phụ hoàng không nghĩ niên yến năm nay thiếu người nào sao? Diệu Ngữ công chúa của chúng ta chạy đi đâu rồi?” Huyền Tỉnh Nhiên muốn chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn nhìn quanh một vòng rốt cục tìm được vấn đề có thể cho dời sự chú ý đi phụ hoàng.
“Ân? Đúng vậy, Diệu Ngữ đâu? Chuyện gì xảy ra, Diệu Ngữ không phải thích nhất niên yến hàng năm sao? Thục phi, Diệu Ngữ đâu rồi?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thục phi ngồi bên Lăng phi, quay lại hỏi nàng, tại sao không thấy bóng dáng tiểu nữ.
“Ách, nô tì không dám, Diệu Ngữ vốn định tham gia, thế nhưng nàng đột nhiên phát bệnh, cho nên vẫn ở Trình Tuyên cung nghỉ ngơi.” Thục phi kinh sợ trả lời hoàng thượng, tuy rằng nàng mừng rỡ hoàng thượng nói chuyện với mình, nhưng trọng tâm câu chuyện cũng lại không phải nàng. Phu thê ít gặp, lẽ nào không chuyện khác để nói sao?
“Nga, phải.” Huyền Trọng Thiên nhìn Thục phi y phục và trang điểm xinh đẹp, thực sự là không rõ vì sao hài tử thì bị bệnh mà mẫu thân lại ngồi ở chỗ này thể hiện phong thái, lẽ nào tranh thủ tình cảm so với tính mệnh hài tử còn quan trọng hơn sao? Huyền Trọng Thiên vĩnh viễn không hiểu được bi ai của nữ nhân ở hậu cung, các nàng chỉ có một mục tiêu là được ân sủng, bởi vì không có ân sủng cũng sẽ không có gì cả.
“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, tới Trình Tuyên cung hỏi nguyện vọng năm nay của Diệu Ngữ công chúa là gì? Hỏi nàng có gì cần cứ nói với trẫm. Phái thêm ngự y tới Trình Tuyên cung, cần dược liệu trân quý gì đều trực tiếp đi theo tổng quản nhận.” Huyền Trọng Thiên phân phó cung nữ tới nhìn tiểu nữ nhi.
Kỳ thực, Diệu Ngữ từ nhỏ cũng rất ngoan nhưng thân thể suy yếu nên nàng không thể tuỳ ý ra khỏi cung. Mà Huyền Trọng Thiên nghĩ hài tử cùng mẫu thân ở một nơi cũng tốt nên hắn cũng không lưu ý nhiều tới Diệu Ngữ, chỉ có ngày lễ, lễ mừng có thể thấy nữ nhi, mà khi đó nữ nhi luôn luôn nhu thuận động lòng người cho nên hắn cũng không để bụng. Xem ra, Thục phi này thực sự là không biết phải như thế nào chiếu cố hài tử của mình.