Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 119: Chương 119: Hòa ly (1)




Edit: Mạc Thiên Y

Đối với tất cả con dâu trên đời này mà nói, mẹ chồng chính là một thanh kiếm sắc trên đỉnh đầu, dĩ nhiên, đó cũng không phải tuyệt đối, nếu cô gặp được mẹ chồng hiền hòa, hiểu lý lẽ, đó dĩ nhiên là vạn sự đại cát, nhưng nếu cô gặp phải loại mẹ chồng ác như Bì thị, vậy thật sự là sống không bằng chết.

“Ý phu quân con thì sao?” Sau một lúc lâu, Tô Tuệ Nương nhàn nhạt hỏi. Tề Mai Mai nghe xong, trên mặt ẩn hiện hận ý, giọng lạnh lùng nói: “Mỗi lần mụ già kia gây khó khăn cho con, y đều nói nào là, lấy hiếu là trời, bảo con nhẫn nhịn nhiều hơn. Thế còn chưa tính, có một lần, bà chị chồng kia còn với tay đến cửa tiệm con, bắt mẹ con đưa cho thị năm trăm lượng bạc, con tìm tới lý luận, bọn họ lại nói, con đã gả vào nhà họ rồi thì tiệm của con là tiệm của họ, lấy chút tiền từ cửa tiệm nhà mình, tính toán cái gì!”

“Hoang đường!” Tô Tuệ Nương vỗ bàn, tức xanh cả mặt: “Cửa hàng kia xem như là đồ cưới của con, pháp luật Đại Thụy quy định, tất cả đồ cưới thuộc về nhà gái, nhà chồng không có quyền vận dụng chỉ một phần, hơn nữa ban đầu lấy vợ, nhà bọn họ đều không đưa bất kỳ sính lễ nào, gã Chung Thụy kia nhiều lắm xem như là ở rể thôi, bây giờ cũng không biết xấu hổ mở miệng nói chuyện cửa hàng.”

“Con thật sự rất hối hận!” Tề Mai Mai gục lên bàn khóc rống, nấc không thành tiếng: “Bọn họ chỉ là diện mạo giống nhau mà thôi, nhưng bên trong căn bản không có chỗ nào tương đồng, con, con thật đúng là bị mù! Nhận lầm người a!”

Tô Tuệ Nương mặc dù không biết rõ Tề Mai Mai chỉ “bọn họ” là ai, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, trong lòng cũng hận cô không biết mạnh mẽ. Ban đầu nàng đã tận tình khuyên nhủ cô như vậy, bảo cô suy nghĩ cho kỹ, nhưng Tề Mai Mai cứ không nghe, dù phải tự mình cấp tiền cũng muốn gả cho gã họ Tạ kia. Có vài tên nam nhân chính là như vậy, thứ càng dễ đến tay, càng không biết quý trọng, hắn sẽ không nhớ những điều tốt cô làm cho hắn lúc trước, ngược lại xem hết thảy là chuyện đương nhiên.

“Con thật sự quyết định?” Tô Tuệ Nương nhìn phần bụng lớn của cô, nhẹ nhàng thở dài: “Đứa trẻ thì làm sao bây giờ đây?”

“Quyết định rồi!” Tề Mai Mai đỏ ngầu hốc mắt, cắn răng nói: “Ngay tại lúc mẹ chồng con nhân lúc con mang thai nạp tiểu thiếp cho y, mà y cũng không hề từ chối, con đã quyết định rồi! Nhưng mà con muốn giữ đứa bé này, đây là con của con, dì, dì nhất định phải giúp con, có được không?” Dựa theo luật pháp Đại Thụy quy định, nếu hai bên nam nữ hòa ly, nhà gái không có quyền mang con đi.

“Mai Mai ngốc, dì dĩ nhiên sẽ giúp con rồi!” Tô Tuệ Nương vỗ vỗ tay cô: “Nhưng chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”

“Cái này còn chả đơn giản à!” Buối tối, Yến Hoằng Chân trở về nghe xong chuyện, há mồm liền nói: “Tìm hai người lặng lẽ phế họ Tạ kia, sau khi y liệt rồi, quẳng đại vào một gian phòng nào đó, đối ngoại nói là mắc bệnh, chờ sau một năm nửa năm, khiến cho y vô thanh vô tức biến mất, như vậy Tề Mai Mai cũng không cần hòa ly nữa, trực tiếp thành quả phụ, về phần mẹ chồng và chị chồng kia, hừ hừ, một hai ả đàn bà hương dã đanh đá, còn không phải muốn thao túng thế nào thì thao túng sao.”

“Họ Chung kia đích thị phẩm hạnh không đứng đắn, nhưng cũng không cần thiết vì thế mà hại tính mạng y.” Tô Tuệ Nương nhẹ giọng nói: “Chẳng phải y muốn tham gia kỳ thi mùa thu này sao?”

Yến Hoằng Chân là người lanh trí cỡ nào, ngay lập tức hiểu Tô Tuệ Nương chỉ ý gì, không khỏi nhãn tình sáng lên, vuốt mông ngựa: “Tuệ tỷ tỷ mưu kế hay, hạng người mua danh chuộc tiếng như y, chỉ có thân bại danh liệt mới có thể xem là giáo huấn.”

“Ừ, có điều, diễn phải cho ra trò, kể cả hòa ly thành công, cũng phải bảo vệ danh tiếng Mai Mai ở mức độ lớn nhất.” Tô Tuệ Nương khẽ rũ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Cũng may con bé có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu không, nỗi đau này, sợ là phải chịu cả đời.”

Cứ như vậy, lại qua non nửa tháng, Duyên tỷ nhi rốt cục có thời gian “nghỉ phép”, có thể xuất cung. Từ lúc sinh ra đến giờ, hai mẹ con chưa bao giờ chia lìa lâu như vậy, giờ bỗng gặp lại tất nhiên là mỗi người kích động không biết làm sao, đặc biệt Tô Tuệ Nương ôm con gái tựa hồ cao hơn một chút, không ngừng chảy nước mắt.

“Mẹ, Duyên Duyên nhớ mẹ lắm lắm!” Duyên tỷ nhi kề sát vào lòng mẫu thân, gương mặt nhỏ nhăn nhíu lại, trông có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Tô Tuệ Nương vuốt tóc con gái, liên tục nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, để mẹ xem xem gầy đi thì phải.”

Hai mẹ con ôm nhau, trò chuyện một lúc lâu, dưới cái nhìn chằm chằm “hung tợn” của Yến Hoằng Chân, rồi mới tách ra. Duyên tỷ nhi khẽ thẽ thọt bên tai Tô Tuệ Nương: “Chao ôi! Sao con lại có một người cha nhỏ mọn thế chứ!” Sau đó, một giây kế tiếp, liền bày ra vẻ mặt vui mừng hớn hở, quay sang Yến Hoằng Chân mà ngọt ngào bái: “Nữ nhi thỉnh an phụ thân!”

“Ừ, về rồi đấy à!” Yến Hoằng Chân gật gật đầu, sắc mặt đầy nghiêm nghị, song trong nháy mắt đã bạo lộ bản chất như thổ phỉ: “Trong cung có bị bắt nạt không?”

Duyên tỷ nhi nghe vậy cười hì hì, đặc biệt nhanh nhẹn dũng mãnh giơ nắm đấm ra, miệng thì nói: “Ai dám? Đánh chết hắn!”

Yến Hoằng Chân hài lòng cười.

Tô Tuệ Nương: “…”

Con gái nàng ở trong cung thật sự không gây họa gì sao?

Biết Duyên tỷ nhi hôm nay trở về, Tô Tuệ Nương đã sớm tự mình xuống bếp, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Trên bàn cơm Duyên tỷ nhi bắt đầu tíu tít kể chuyện trong cung, thì ra, bị gọi tiến cung giống cô bé còn có năm sáu tiểu cô nương, đều là đích nữ của nhà quyền quý trong kinh. Sau khi chúng vào cung, đầu tiên là được dạy quy củ ba ngày, rồi sau đó theo phân phối mà đến bên cạnh các công chúa. Duyên tỷ nhi được phân đến chỗ Vĩnh Ninh công chúa nhỏ tuổi nhất. Vĩnh Ninh công chúa năm nay cũng mới hơn sáu tuổi, là một cô bé tính tình rất điềm đạm, bất ngờ là lại vô cùng thích tính cách hấp tấp của Duyên tỷ nhi, hai đứa bé rất nhanh quen thuộc nhau, chưa tới mấy ngày đã là tỷ muội tốt. Tô Tuệ Nương ở một bên lẳng lặng nghe con gái say sưa giảng giải, một hồi là trong cung lắm quy củ, gặp ai cũng phải hành lễ, một hồi là ngự hoa viên trong cung đẹp rực rỡ cỡ nào, ở đó con bé bắt được biết bao con châu chấu.

“Còn gặp một tên nhóc béo!” Duyên tỷ nhi lộ vẻ mặt đắc ý, ha hả cười nói: “Người tròn tròn, ngơ ngơ ngác ngác, bị người khác đánh cũng không dám đánh trả, chỉ biết nằm trên đất khóc, vẫn là con không nhìn nổi, ra tay tương trợ, đánh đuổi đám trẻ xấu kia cứu nó!”

Tô Tuệ Nương thoáng sững sờ, nhìn Yến Hoằng Chân đối diện.

“Là Hoài An Vương.” Yến Hoằng Chân lặng lẽ ra khẩu hình.

Hoài An Vương chẳng phải là con trai của Lữ thị sao?

Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ nhíu mày, một hoàng tử lại bị người ta đánh? Hơn nữa bị đánh còn không dám đánh trả, đây là tình huống gì?

Có thể nhìn ra một tháng này ở trong cung, Duyên tỷ nhi cũng đã trưởng thành không ít, Tô Tuệ Nương thấy thế trong lòng tự nhiên là vừa mừng vừa tự hào, đêm đó bèn đưa ra ý định muốn ngủ cùng con gái, kết quả Yến Hoằng Chân lập tức đen mặt, không ngừng nháy mắt với khuê nữ, Duyên tỷ nhi cười hắc hắc, nũng nịu với Tô Tuệ Nương một lúc sau, mới về phòng của mình nghỉ ngơi.

“Aizz! Sáng mai, lại phải đi rồi!” Tô Tuệ Nương rất là phiền muộn nói.

“Con gái lớn rồi, sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ rời xa nàng!” Yến Hoằng Chân ôm eo nàng, cường điệu nói: “Có thể vĩnh viễn ở bên nàng chỉ có ta!”

“Dạ dạ dạ!!! Hai chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ hôn trán hắn, Yến Hoằng Chân thế mới lộ nụ cười hài lòng.

Thật là, đã lớn như vầy rồi, sao còn y chang con nít.

“Đúng rồi, chuyện Hoài An Vương là sao vậy?” Tô Tuệ Nương nghi ngờ hỏi: “Ở trong cung cậu ấy sống không tốt sao?”

Bởi vì trong lòng biết cậu là hoàng đế tương lai, cho nên khó tránh khỏi Tô Tuệ Nương sẽ quan tâm hơn chút.

Yến Hoằng Chân nghe vậy lại cười xì một tiếng, trong ánh mắt lóe lên nét nghiền ngẫm, nhưng chỉ nói một câu: “Đừng quên, Lệ phi nương nương đã có thân sinh cốt nhục của mình.”

Thì ra là thế, Tô Tuệ Nương thoáng vỡ lẽ trong lòng, nếu đã có con ruột, như vậy đứa con nuôi Hoài An Vương, rõ ràng bắt đầu trở nên dư thừa: “Lữ thị đâu? Thị ta cũng không quan tâm sao?” Trong hoàng cung, cái nơi thế lực nghênh cao đạp thấp nhất, kể cả thân là hoàng tử, nếu không có mẫu thân che chở, như vậy cuộc sống sẽ rất gian nan.

“Lữ thị là một nữ nhân thông minh.” Yến Hoằng Chân phát ra câu ý vị thâm trường, thở dài: “Thị biết đây là Lệ phi đang thử thăm dò mình, cho nên hoàn toàn không chủ động tiếp cận Hoài An Vương, lúc nào cũng kính cẩn, lưu ý khắp nơi, thật sự không đơn giản a!”

Cho nên Lữ thị mới có thể cười đến cuối cùng a! Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, chỉ là tội nghiệp Hoài An Vương, bất kể thế nào hiện tại cậu vẫn chỉ là đứa bé mà thôi!

Nhàn thoại không đề cập đến, ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ hơn nửa tháng sau khi Duyên tỷ nhi lần thứ hai vào cung, bên Tề Mai Mai truyền tin đến, cô sinh non, nhưng may thay đứa bé đã đủ tháng, được bình an sinh ra, là một bé gái. Hôm tắm ba ngày, Tô Tuệ Nương đích thân tới cửa thăm, đây là lần đầu tiên nàng tới căn nhà nhỏ của Tề Mai Mai, dĩ nhiên, nàng đồng thời cũng gặp đám người đã bức ép Tề Mai Mai đến mức sinh non.

Khi thấy người phụ nữ kia thân vận áo tơ màu lam, trên đầu mang đầy trang sức bạc, thấp bé lùn tịt, mặt nhăn như hoa cúc, trong đầu Tô Tuệ Nương bất giác hồi tưởng đến Bì thị, tức khắc, trong lòng nổi lên ba phần chán ghét.

“Ngươi, ngươi là ai?” mẹ chồng Tề Mai Mai, sau khi nhìn thấy Tô Tuệ Nương, lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

Biết làm sao được, hôm nay Tô Tuệ Nương là trang phục lộng lẫy mà đến, toàn thân khí phái cùng uy nghiêm không nói mà tự lập của nàng, sau lưng còn có mấy nha hoàn ma ma vây quanh, tình huống như vậy, một mụ già quê đến từ vùng khỉ ho cò gáy nào đã thấy qua, lập tức ngây người đứng đực ra đó.

“Lớn mật!” Không cần nói gì, Phương Nhi theo sau lúc này tiến lên một bước, trừng mắt quát: “Vị này chính là phu nhân Võ tiến bá, là tam phẩm Nghi nhân được đương kim hoàng thượng ngự ban, há có thể để một kẻ điêu dân sơn dã như mụ hỏi tên họ, còn chưa cút ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.