Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 93: Chương 93: Một đứa bé gái




Edit: Mạc Thiên Y

Kể từ khi mấy người Tô Tuệ Nương đến Thượng Kinh, liên lạc với quê nhà bên ấy còn dư lại cũng không nhiều lắm, chỉ giữ liên lạc với mỗi Tề Mai Mai, cũng bởi núi xa nước xa, một năm cũng chỉ liên lạc hai lần mà thôi. Lần trước gởi thư, Tề Mai Mai vẫn còn rất hưng phấn biểu thị tiệm lẩu của cô làm ăn làm vô cùng tốt, hiện tại đã phát triển chi nhánh thứ tư rồi, cớ gì chưa quá nửa năm, lại xảy ra tình cảnh như này.

Tô Tuệ Nương cau mày nghĩ, hơn nữa Vương Đại Lang kia là một hán tử rất lương thiện, sao có thể làm ra hành vi giết người được.

Đêm đó, sau khi Yến Hoằng Chân trở về, nàng lập tức nói ra chuyện này. Đọc thư, hắn nhướn nhướn mày. “Tuệ tỷ tỷ an tâm, chuyện này cứ giao cho ta xử lý.”

Yến Hoằng Chân bây giờ là Cẩm Y Vệ Thiên hộ cao quý, nắm trong tay rất nhiều người tài giỏi, đương nhiên dễ làm việc.

Quả nhiên, không tới nửa tháng, bên kia đưa tới tin tức, Tô Tuệ Nương mới biết được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thì ra là sau khi mấy người Tô Tuệ Nương rời đi hơn nửa năm, Vương Nhị Lang bỗng tìm tới cửa, gã vốn là con rể của Liễu gia đương ở trong tổ phú quý hưởng phúc. Chỉ tiếc từ lúc nhạc phụ gã qua đời, trong nhà liền xuống dốc không phanh, Vương Nhị Lang chẳng thông việc vặt, lại luôn muốn làm ăn buôn bán lớn, sau mấy lần đập phá món bạc lớn, toàn bộ đều thua lỗ sạch, có là núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi. Rất nhanh đã có chủ nợ tới cửa ép trả nợ, mà cái cô vợ Liễu Hoàn kia của gã rõ cũng ác, cuốn sạch số tiền cuối cùng trong nhà, nhân lúc ban đêm cùng nhân tình bỏ trốn. Vương Nhị Lang cùng đường, chỉ có thể đến tìm đại ca gã nương tựa.

Chuyện sau đó tự không cần nhiều lời, với tính tình của Vương Đại Lang và Tề Phương, dĩ nhiên dễ dàng đã bị bám lấy, chỉ là bây giờ trong nhà còn có Tề Mai Mai, dĩ nhiên không chịu cầm bạc mà nhà mình cực khổ kiếm được đi lấp vào cái động không đáy Vương Nhị Lang kia. Hai người hầu như là ngày ngày ầm ĩ, đêm đêm mắng chửi. Vương Nhị Lang kia là cái tên mặt dày tim đen, được người ta giúp đỡ, lại chẳng hề cảm kích, trái lại sinh oán, hơn nữa chẳng biết lúc nào gã còn vướng vào tật hút thuốc phiện, thứ kia là loại có thể gây nghiện cao nhất, dần dà người bị suy bại dần. Điều đáng hận nhất là, tên Vương Nhị Lang kia chẳng những tự hút, mà còn ôm lấy Vương Bảo Nhi hút. Vương Bảo Nhi chẳng qua là tiểu đồng mười tuổi, đứa bé mới choai choai, đã hiểu gì đâu. Hít mất lần liền nghiện, giấy chung quy không gói được lửa, chuyện này rốt cuộc để Vương Đại Lang biết được. Gã chỉ có độc mỗi đứa con trai, nay lại biến thành bộ dáng này, sao có thể không giận cho được. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tức thì xách con dao phay xông ra ngoài, một đường tìm đến ám quán kia, đá cửa vọt vào, quả thật nhìn thấy Vương Nhị Lang dẫn theo Vương Bảo Nhi ở đó nuốt mây nhả khói. Vương Đại Lang sừng sộ giơ đao muốn chém, tại những nơi mờ ám này đều có đám ác ôn trông coi, há có thể phá, sáu bảy tên đồng loạt xông lên. Vương Đại Lang kia bấy giờ cũng đỏ quánh cả mắt, trong tay gã có đao, thân thể cũng có khí lực, một phen đánh nhau hỗn độn, chém chết một người trong đó.

Yến Hoằng Chân nói đến chỗ này khẽ dừng lại, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc: “Con thỏ chết nhát Vương Nhị Lang kia chạy trốn rõ nhanh, kẻ bị chém sao không phải là gã chứ!”

Tô Tuệ Nương nghe đến đó đã trợn mắt há hốc mồm, nàng vạn vạn không ngờ tới bên trong lại sẽ có một phen khúc khuỷu như này.

“Tên Vương Nhị Lang kia đúng là kẻ tai họa, ai dính vào gã kẻ đó xui xẻo!” Tính tình tốt như Tô Tuệ Nương cũng không khỏi mắng: “Ngay cả cháu ruột mình cũng muốn hại.”

Yến Hoằng Chân nghe vậy liền cầm tay nàng, khuyên nói: “Tuệ tỷ tỷ không cần lo lắng, chuyện này ta đã cho người giải quyết rồi, chẳng qua là nghe nha đầu Tề gia kia tỏ ý, hình như không muốn ở đó nữa, muốn đến Thượng Kinh này.”

“Nếu thật như vậy, cũng tốt!” Tô Tuệ Nương không hỏi hắn rốt cuộc giải quyết thế nào, chỉ nói: “Ta cho người mướn căn phòng nhỏ ở phụ cận, bọn họ tới cũng có thể có chỗ nghỉ chân tạm thời.”

Yến Hoằng Chân tỏ vẻ sao cũng được, gật gật đầu.

Tô Tuệ Nương nói là làm, ngày hôm sau sai người ra ngoài tìm phòng ốc, thật sự tìm được gian phòng không tệ, ba gian ngói xanh, có thêm cả một cái sân nhỏ, tiền thuê mỗi tháng hai mươi lượng bạc. Tô Tuệ Nương thanh toán liền ba tháng, nàng đoán chừng, mấy người Tề Mai Mai cũng sắp tới nơi rồi. Bất quá rất hiển nhiên, Tề Mai Mai tới nhanh hơn nàng tưởng.

Tiểu cô nương cũng không còn đen gầy như que củi lúc trước, đã trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, mặc dù không xem là dễ nhìn, nhưng hơn ở ngũ quan khoáng đạt, giữa hai hàng mày có nét lanh lẹ.

Tô Tuệ Nương mời cô ta ngồi xuống, có chút nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy cha mẹ con?”

Trên mặt Tề Mai Mai lộ vẻ ảm đạm: “Không dối gạt dì, chuyện đệ đệ con dì cũng có thể nghe rồi đó, đệ ấy bây giờ đang cai thuốc phiện, thường thường phát tác, phải có người bên cạnh chăm sóc. Ngặt nỗi, đệ ấy còn nhỏ như vậy, mỗi lần phát tác sẽ co giật, sốt cao không ngừng, thành thử cha mẹ căn bản không đi được.” Nói xong trong mắt liền đẫm nước mắt.

Tô Tuệ Nương nhớ tới bộ dáng Vương Bảo Nhi lúc bé trắng mập tròn trịa, trong lòng cũng thấy thương, chỉ an ủi: “Thượng Kinh có rất nhiều danh y, từ từ mà xem, bệnh rồi cũng sẽ tốt thôi!”

Tề Mai Mai một phen lau khô nước mắt, lôi kéo tay Tô Tuệ Nương, đầy cảm kích nói: “Lần này thật sự đa tạ dì, từ nhỏ đến lớn, ngài không biết đã giúp chúng con biết bao nhiêu lần, Mai Mai thật không biết làm thế nào cảm tạ ngài mới phải.”

“Con bé ngốc, còn nói chuyện này làm gì!” Tô Tuệ Nương cười hờn liếc nàng một cái: “Ở Thượng Kinh này, dì cũng ngước mắt không ai thân thuộc, các cháu tới âu cũng là đúng lúc, chí ít lại thêm một chỗ có thể đến chơi.”

“Chỉ cần không chê con phiền, con còn ước gì ngày ngày nhìn thấy ngài đây!” Tề Mai Mai khôi phục chút ít thần thái, lanh lảnh nói.

Tô Tuệ Nương mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng.

“… Nhắc tới, thật sự không có mặt chúc mừng ngài được nha!” Hai người nói tới nói lui, đề tài không tự chủ chuyển đến chỗ khác.

Tề Mai Mai ghé vào tai Tô Tuệ Nương thần thần bí bí nói: “Năm đó con đã nhìn ra, thằng nhóc Vương Thất Lang kia đối với dì có lòng dạ bất chính.”

Tô Tuệ Nương nghe lời này sắc mặt đỏ lên.

“Chưa từng thấy qua đệ đệ nào nhìn tỷ tỷ như vậy, hệt như cái nhìn của con sói vậy, ánh mắt lóe lục quang…”

Mắt thấy Tề Mai Mai càng nói càng xa, Tô Tuệ Nương vội chặn lại: “Chuyện ngày trước cũng không cần nhắc lại, hôm nay Tiểu Thất đã đổi tên là Yến Hoằng Chân, chúng ta đã không phải tỷ đệ mà là vợ chồng rồi!”

Nói tới chỗ này nàng không khỏi sờ sờ bụng to ra, ngay cả con cũng sắp sinh, còn so đo với dĩ vãng thì có nghĩa gì.

“Đúng vậy a, lại nói, thật đúng là chúc mừng dì cũng sắp làm mẹ đây!” Tề Mai Mai mặt đầy chân thành nói. Cô chính là người xuyên qua, hậu thế gì mà nam yêu nam, nữ yêu nữ cũng gặp đầy, đối với mối tình chị em này dĩ nhiên sẽ không có bao nhiêu thành kiến, đây cũng xem như là “dưỡng thành” gì gì đó cũng nên! Tề Mai Mai thầm nghĩ, không biết cớ sao bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Nụ cười nơi khóe miệng Tô Tuệ Nương càng thêm nhu hòa.

Cũng không biết có phải do gặp lại Tề Mai Mai hay không, khoảng thời gian gần đây nàng luôn nhớ lại cuộc sống tại Vương Gia Ao trước kia. Từ nỗi kinh hoảng “tỉnh lại” trong kiệu hoa, đến cuộc sống không như ý tại nhà họ Vương, rồi đến tự lập môn hộ gặp lại Lâm thị và Tô Văn. Thậm chí ngay cả gương mặt của Bì thị, Điền thị, Vương Ngũ Nương, Vương Lục Lang cũng cách dăm ba hôm mà nhô ra.

Mà một tối nọ, nàng nằm mơ, một giấc mơ đã rất lâu không thấy.

Trong mộng vẫn là một mảnh sương trắng, nàng bước đi, bỗng nghe thấy một trận tiếng cười, vui vẻ, nhỏ bé yếu ớt, đầy vô ưu vô lự, vừa nghe liền biết là tiếng cười của trẻ con, tiếng cười kia thoắt trước thoắt sau, thoắt trái thoắt phải, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt ra là truyền tới từ đâu.

Tại lúc nàng còn âm thầm nóng ruột, có vật gì đó ôm lấy bắp đùi nàng, nàng cúi đầu nhìn, ngây ngẩn cả người, đứa bé gái bên dưới cười hi hi hấp háy mắt với nàng.

Tô Tuệ Nương lập tức chảy nước mắt.

Nhớ mang máng rất nhiều năm về trước, khi nàng đem bánh ngọt đút cho một đứa bé ăn, đứa bé kia nói với nàng: “… Dì ơi, dì làm mẹ con, có được không?”

Tô Tuệ Nương vĩnh viễn cũng không quên được biểu tình kia trên gương mặt cô bé, thương tâm, ủy khuất, còn mang theo sự khẩn cầu sâu đậm, nhưng tại lúc nàng bất đắc dĩ từ chối, gương mặt kia bỗng biến thành tuyệt vọng sụp đổ.

Rồi sau đó, đứa bé ấy chết, bị người ta hành hạ tới chết.

Tô Tuệ Nương mở choàng mắt, cảm thấy nơi gò má lạnh lẽo như băng, nàng che miệng òa khóc.

“Sao vậy, sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?” Yến Hoằng Chân ngủ bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lập tức giật mình tỉnh lại, giọng mang kinh hoảng kêu lên: “Người đâu, đi mời đại phu!”

“Không có gì đáng ngại!” Tô Tuệ Nương lắc đầu, kéo hắn lại: “Chỉ là nằm mơ mà thôi.”

Yến Hoằng Chân nghe lời này, sắc mặt hòa hoãn, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Thấy ác mộng à? Đừng sợ, Tiểu Thất ở đây!”

“Không! Là một mộng đẹp!” Tô Tuệ Nương hàm lệ khẽ mỉm cười, đem tay hắn phủ lên trên bụng mình, chậm rãi nói: “Ta có dự cảm, chúng ta sắp có con gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.