Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 102: Chương 102: Phủ Hoàng thái tôn




Edit: Mạc Thiên Y

“Được rồi!” Thích thị đúng lúc ngăn trở Tô Tuệ Nương “lải nhải”, đứng lên dùng khẩu khí không cho phép làm trái nói: “Nếu tới rồi thì theo ta đi một chuyến đi.”

“Không biết mẫu thân muốn đi đâu?” Tô Tuệ Nương nghi ngờ hỏi.

“Đến chỗ Lan muội muội cô” trên mặt Thích thị nhanh chóng xẹt qua tia lo lắng, đoạn đi ra phía ngoài. Nhìn theo bóng lưng của thị, trong đầu Tô Tuệ Nương nhanh chóng xoay chuyển, cũng không động thái, chỉ nói: “Con dâu tới Hầu phủ một chuyến, còn chưa thỉnh an tổ mẫu!”

“Lão phu nhân cùng đại phu nhân đi Vân Nhạc Tự tạ thần rồi, không có trong phủ!” Hình ma ma một bên bị “trách mắng” một trận, làm như rốt cuộc tìm được cơ hội nói trả, đi đôi với lời nói của bà, ba bốn ả nha hoàn, bắt đầu vây quanh Tô Tuệ Nương.

Xem ra hôm nay muốn cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi rồi!

Lòng Tô Tuệ Nương tức khắc nổi lửa giận, tượng đất còn có ba phần tính khí, ngươi trước lừa gạt sau là uy hiếp, sao không khiến người ta nổi giận cho được.

“Nhị thiếu phu nhân, xin mời!” Hình ma ma không âm không dương đưa tay về phía trước.

Tô Tuệ Nương nhìn bà ta một cái thật sâu.

Món nợ này, nàng ghim!

Kể từ khi Thái tử qua đời, chủ nhân chân chính của Đông cung liền biến thành Hoàng thái tôn, còn nữ chủ nhân chân chính dĩ nhiên chính là Thái tôn phi rồi, Thái tôn phi họ Hoàng, là đích trưởng nữ của Thái Phó thái tử, đại học sĩ của Văn Uyên Các – Hoàng Thạch Chi, chẳng những tướng mạo đẹp mà tính nết ôn thuận lương thiện, trong kinh thành rất có hiền danh.

Tô Tuệ Nương nhìn nữ tử ngồi trên giường cẩn vân yên cao cao, trong lòng khẽ thở dài, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chỉ thấy, nữ tử kia một thân cung trang cẩm tú Bảo tương hoa màu xanh, mái tóc đen vấn thành búi linh xà kế, trên búi tóc còn cắm cây trâm phỉ thúy ngọc lan chạm rỗng khắc hoa, khuôn mặt trái xoan tựa bạch ngọc, hàng mày tinh tế, lại thêm một thân khí khái người đọc sách kia, khiến cho người ta cảm giác trầm ổn cao quý.

“Bái kiến Thái tôn phi nương nương.” Tô Tuệ Nương đứng sau lưng Thích thị, hai người cùng hành lễ.

Ánh mắt Thái tôn phi quét trên người họ, đặc biệt khi thấy bộ cáo mệnh kia trên người Thích thị, trong mắt cực nhanh xẹt qua tia châm chọc, nhưng trong nháy mắt lại biến mất toàn bộ, trong miệng chỉ nói: “Thì ra là Vĩnh Bình hầu Thái phu nhân đến, còn có vị này, hẳn là con dâu thứ của ngài, phu nhân của Yến tử tước đúng không! Hai vị mau đứng dậy.”

Sau khi hai người đứng lên, rất nhanh thì được ban ngồi, Tô Tuệ Nương phát hiện, so với Thích thị, Thái tôn phi tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với mình hơn, cô ta hỏi chuyện về Duyên tỷ nhi, Tô Tuệ Nương bèn cười đáp ít chuyện thú vị về con bé, Thái tôn phi ngẫu nhiên sẽ cười, ngược lại gạt Thích thị sang một bên.

“… Thái tôn phi nương nương” Thích thị sắc mặt không tốt, cuối cùng không kiềm được nhắc nhở: “Thần phụ nghe nói, Lan trắc phi nương nương mấy ngày nay thân thể không thoải mái, chẳng hay đã khá hơn chưa?”

“Tin tức của ngài thật linh thông nhỉ” Thái tôn phi nhàn nhạt nhìn Thích thị một cái, trong giọng nói đều là giễu cợt.

Thích thị gắt gao nắm chặt khăn trong tay áo, hiển nhiên là trong lòng có bất bình.

Tô Tuệ Nương ở một bên nhìn rõ ràng, mím môi, lộ ra nụ mỉm cười hả giận.

“Được rồi, ta cũng biết mẹ con phu nhân Lan muội muội tình thâm, không trì hoãn hai người nữa, Thanh Bình, dẫn hai vị đến chỗ Lan trắc phi.”

“Vâng!” Một đại nha hoàn mặc váy xanh đi ra từ sau lưng Thái tôn phi.

“À, phải rồi!” Mắt thấy hai người sắp ra khỏi cửa, Thái tôn phi bỗng chỉ gần nói xa: “Thích phu nhân, còn mong bà khuyên nhủ Lan muội muội một chút, con người ấy à, đôi khi vẫn nên an phận thủ thường thì hơn.”

Tô Tuệ Nương thật sự không ngờ, Yến Như Lan sẽ ở tại một nơi như này, một gian sương phòng đơn sơ, cửa sổ bị ván gỗ phong kín, nơi cửa còn có mấy ma ma cao lớn vạm vỡ canh chừng, nào phải là nơi ở của Thái tôn trắc phi, tư thế rõ ràng là phạm lỗi bị nhốt lại a!

“Đến rồi, Thích phu nhân chính là chỗ này!” đại nha hoàn tên Thanh Bình kia kêu ma ma mở cửa, sau đó quay sang Thích thị nói: “Thái tôn phi chúng ta nói, mong ngài khuyên Lan trắc phi, bảo cô ta chớ có liên tục đòi tìm cái chết hòng làm rớt mất con cháu phủ Thái tôn.”

Thích thị nghe lời này, gương mặt lại càng đen như đáy nồi.

Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng liếc mắt ra hiệu cho Mộc Hương, ý bảo nàng ở lại bên ngoài, rồi sau đó theo sau Thích thị đi vào.

“Là thanh Bình tỷ tỷ nhỉ, tiểu muội chỗ này có lễ…” Không nói đến Mộc Hương ở bên ngoài nhanh chóng bắt chuyện cùng người khác, mà nói đến Thích thị và Tô Tuệ Nương, vừa vòng qua một tòa bình phong nơi cửa, đập vào mắt đó là một cái bóng chạy như bay đến, chỉ nghe nàng ta kêu lên giống như là chịu vô tận khổ sở: “Mẹ à, rốt cuộc mẹ đã tới!”

Tô Tuệ Nương nhìn nữ tử trước mắt, quả thực cũng có phần không dám chấp nhận. Trong ấn tượng của nàng, Yến Như Lan là một nữ tử mỹ lệ tựa hoa hồng vậy, kiêu ngạo, rực rỡ, vĩnh viễn chói mắt. Nhưng Yến Như Lan bây giờ, lại phảng phất như quả cà bị sương dập, đầu bù tóc rối, xanh xao vàng vọt, và cả tiếng kêu khóc không ngừng kia, quả thực khiến người ta có cảm giác như tiếng cú vọ khóc đêm.

“Lan nhi à, Lan nhi à, con làm sao? Làm sao lại ra nông nỗi này.” Nhìn con gái bị hành hạ ra nông nỗi này, trong lòng Thích thị lập tức như bị dao cứa, nước mắt dào dạt lăn xuống.

Hai mẹ con ôm nhau mà khóc một lúc lâu mới dừng lại.

Toàn bộ hành trình Tô Tuệ Nương dựa tường xem, không lên tiếng cũng không tiến lên, chỉ kéo cái ghế tới, cách xa xa ngồi xuống.

Yến Như Lan lúc này làm như cũng phát hiện phía sau mẫu thân còn sót một người, không khỏi cau mày nói: “Mẹ, sao mẹ lại dẫn cô ta đến!”

Thích thị nghĩ bụng, con gái ngốc, hôm nay nếu là không có cô ta đi theo, mẹ sợ là cũng không gặp được con đâu a!

“Được rồi, đừng để ý đến cô ta, mau nói cho mẹ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Yến Như Lan nghe lời này, lập tức dựng thẳng mày liễu, trên gương mặt gầy gò toát đầy vẻ oán giận, Tô Tuệ Nương ngồi hơi cách xa hai người, nhưng căn phòng này lại lớn như vậy, cộng thêm thanh âm Yến Như Lan càng nói càng kích động, nàng dù không muốn nghe cũng khó.

“Rõ ràng là con tiện nhân Âu Dương Cầm kia không cẩn thận, làm rớt đứa bé, lại đem bô phân xối lên đầu con… mẹ, mẹ phải làm chủ cho nữ nhi a!”

Thích thị lại không có hành động giận tím mặt như nữ nhi, kéo nàng đi phân xử cùng Thái tôn phi, cuối cùng rửa sạch hiềm nghi trên người, ngược lại vẻ mặt nghi ngờ nói: “Chứng cớ đâu? Nếu không có chứng cớ xác thực, Thái tôn phi không dám làm như vậy, con, con có phải có nhược điểm gì bị…”

Quả nhiên, vừa dứt lời, trên mặt Yến Như Lan hiện ra bối rối, cô ta gắt gao nắm tay mẫu thân, hốt hoảng khóc ròng nói: “Con, con cũng không biết mấy thứ kia tại sao lại xuất hiện trong phòng con… mẹ, con thừa nhận, con, con là không muốn để cho con tiện nhân Âu Dương Cầm kia sinh được con nhưng mà nhưng mà chưa đợi con động thủ, cô ta đã… mẹ, mẹ tin con đi, lần này không phải con, thật sự không phải là con đâu!”

Thích thị nghe lời này, trong lòng liền hiểu được tám phần, con gái dầu gì cũng là trắc phi, nếu không có chứng cứ đanh thép, sao có thể nhốt nó lại được. Mưu hại con nối dòng, đây là chuyện mà ở bất kỳ gia tộc nào cũng không được tha thứ.

“Thái tôn đâu? Thái tôn ngài ấy nói thế nào?” Bây giờ điều duy nhất có thể trông cậy vào chính là tình cảm của Hoàng thái tôn đối với nữ nhi rồi.

Yến Như Lan nghe lời này lại càng khóc lớn: “Mẹ, Hậu Văn chàng giờ đã thay lòng, đối với con căn bản không còn giống như trước, chàng, chàng là thấy sau lưng con không ai chống, nên mới không cần con.”

Bây giờ Vĩnh Bình Hầu gia Yến Hoằng Bác, ấy mà rất nhiệt huyết với Nhị hoàng tử Thành vương Chu Phú, là “Thành vương đảng” cả triều đều biết. Mà Hoàng thái tôn thì sao? Chuyện y cùng với Thành vương không hợp nhau, căn bản là chuyện trong lòng ai cũng rõ. Thích thị thân thể lung lay chực đổ hai cái, ôm nữ nhi khóc ròng nói: “Con gái của mẹ, chuyện mẹ lo lắng nhất đã xảy ra, lão gia à, sao ông đi sớm như vậy, nếu ông còn sống, sao có thể để con gái chúng ta chịu nổi khổ này!”

Mắt thấy hai mẹ con họ lại khóc nữa, Tô Tuệ Nương bấy giờ mới thu lỗ tai lại. Chẳng trách Yến Như Lan rơi vào tình cảnh như thế, thì ra là bị người ta chụp cho cái tội mưu hại con nối dòng. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Lại nói, Hoàng thái tôn này con cái cũng không đông, từ khi thành thân đến nay, dưới gối chỉ có một nữ nhi do thị thiếp sinh, vô luận là Thái tôn phi hay là Yến Như Lan vào phủ đã ít năm, cũng chưa sinh được đứa bé nào, chả dễ dàng mới có một cái bụng không chịu thua kém, ngặt nỗi còn…

Bên kia thanh âm nhỏ dần, Tô Tuệ Nương đưa mắt nhìn sang, hình như Thích thị đang rỉ tai Yến Như Lan gì đó, có lẽ là tìm chút cách thoát thân nào đó cũng nên. Nói đại khái gần nửa canh giờ, đại nha hoàn tên Thanh Bình kia đi tới nhắc nhở một tiếng, ý bảo thời gian “thăm hỏi” đã kết thúc, bọn họ nên “biến” đi rồi.

Kể cả lúc này, Thích thị cũng không quên diễn trò, cố ý vẫy Tô Tuệ Nương đến bên cạnh, bảo nàng dìu mình, làm ra điệu bộ mẹ hiền dâu thảo. Tô Tuệ Nương cũng thừa dịp này hỏi thăm Yến Như Lan, cô ta mặt lạnh mày nhạt, quả thực chẳng có bấy nhiêu thân thiết, bất quá Yến Như Lan người ta xưa nay không ưa nổi thôn phụ này, cũng không để ý đến nàng.

“Sao rồi, đi cả chưa?” Thái tôn phi một bên tùy ý mân mê giáp tay mạ vàng khắc hồng ngọc, một bên dửng dưng hỏi.

“Bẩm chủ tử, đã đi rồi ạ.” Thanh Bình ở bên cạnh khẽ bẩm.

“Xem ra, vị phu nhân Yến tử tước kia tựa hồ là bị ép tới…” ngay sau đó liền nói ra tin tức bị lộ ra lúc “tán gẫu” cùng Mộc Hương.

“Hừ, bà già kia đúng là có thể làm ra loại chuyện này!” Thái tôn phi không mặn không lạt nói: “Chuyện bà ta bất hòa với con riêng của chồng, đã truyền khắp kinh thành, bây giờ muốn tìm người ta làm núi dựa à? Sợ là chậm a….”

Rước về một đứa con riêng đối nghịch với mình, loại chuyện khiêng đá đập chân mình này, đã biến Thích thị trở thành trò cười trong đám quý phụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.