CHƯƠNG 12
«Lời đã nói như bát nước đã hắt đi, há lại vì tuổi trẻ mà không tính.»
.
Mua đồ xong, Dung Lạc vẫn còn chút do dự.
Tuy rằng tiền công cuối cùng vẫn là Mộ Phù Sanh giao, nhưng hiện tại y đang mua lễ vật cho Mộ bá phụ với Mộ bá mẫu, vậy mà lại là Mộ Phù Sanh bỏ tiền, vậy cũng được ư?
Mộ Phù Sanh đi đằng trước, thấy y bước chậm chạp, liền quay lại hỏi: “Sao vậy, đói chưa?”
Dung Lạc vội lắc đầu.
Mộ Phù Sanh quay lại dắt tay y: “Nếu không đói, cớ sao đi chậm vậy, lê rê như ông cụ.”
Bỗng nhiên bị hắn nắm tay, lòng Dung Lạc lại thấp thỏm không yên, vô thức rút tay về.
Mộ Phù Sanh nắm chặt hơn.
Dung Lạc ngẩng đầu nhìn.
Mộ Phù Sanh nhìn y, cười nhẹ: “Trước kia châm cứu cho ngươi, ngươi cứ tìm mọi cách khước từ, giờ qua mấy đợt trị liệu, ngay cả vết thương trên đầu ngón tay cũng mất gần hết, ngươi xem, phương pháp của ta có hữu hiệu không nào?”
Nghe hắn nói mà Dung Lạc lại hồng cả mặt.
Mộ Phù Sanh cố chấp nắm tay y, lại nói: “Sau này vào hè, trước khi ngủ lại dùng vỏ quýt ngâm nước nóng, ngày nào cũng ngâm, kiên trì tới mùa đông thì vết thương không tái phát nữa.”
Lòng bàn tay kia ấm mềm dày rộng, bị hắn bao gọn thế kia, cảm giác ấm áp cứ thế cuồn cuộn không ngừng chảy trôi từ đầu ngón tay đến tận tim, dễ chịu vô cùng, ban đầu Dung Lạc còn từ chối, giờ đây lại có chút luyến tiếc.
**
Buổi trưa, hai người dùng cơm trong quán, sau đó lại dạo vài vòng trên đường.
Thấy Dung Lạc có chút mệt, Mộ Phù Sanh liền dắt y vào trà lâu, yêu cầu một nhã gian để ngồi.
Trà lâu tọa lạc bên mép sông.
Giữa sông nước biếc dập dềnh, tiếng nước lăn tăn, lại có du thuyền hoa, phong cảnh thơ mộng.
Dung Lạc thấy Mộ Phù Sanh có vẻ rất quen với nơi này, lòng nổi ý tò mò, giương mắt nhìn bốn xung quanh.
Thấy trong trà quán, nếu không phải là công tử nhàn hạ nho nhã, thì cũng là những người mặc trường sam phú quý dáng dấp tri thức đầy bồ, có người phẩm trà luận trà, có người ngâm thơ đối chữ, thập phần phong nhã, hoàn toàn không giống những nơi Mộ Phù Sanh thường lui tới, Dung Lạc cũng tiện hỏi luôn: “Không ngờ ngươi cũng tới những nơi thế này.”
Mộ Phù Sanh nhướn mày hỏi lại: “Vì sao ta lại không thể tới đây?”
Dung Lạc thấy kì lạ: “Thật sự… không giống.”
Mộ Phù Sanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Trông mặt mà bắt hình dong.”
Dung Lạc sửng sốt, kìm chẳng đặng hỏi: “Ở đây không có y điển dược tịch, lại không có người bệnh, chỉ có thơ từ ca phú với Khổng Mạnh thánh hiền, người không thấy bất hợp với mình sao?”
Bên tai có tiếng đàn ưu nhã lượn lờ, là làn điệu thanh nhã dịu dàng, có lẽ là do cảnh vật nơi đây khiến lòng buông lơi, y chẳng nhận ra mình đang trêu đùa hắn.
Mộ Phù Sanh bật cười: “Nguyên lai trong lòng ngươi, ta lại là nhân vật không hiểu phong hoa tuyết nguyệt đến thế.”
Dung Lạc bị lời hắn chặn họng.
Y có ấn tượng với Mộ Phù Sanh như vậy, cũng vì ngay từ nhỏ y đã biết rõ sự yêu ghét của hắn.
Chỉ thích y điển thảo mục, không ái thơ từ ca phú.
Nhưng người trước mặt lại ngồi ngay thẳng, một thân y bào thanh nhã, gương mặt ôn nhuận, tóc vấn chỉnh tề, quả thật rất có dáng dấp phong độ của người tri thức.
Xem ra, hắn ngồi tại nơi này chẳng có lấy bất luận điều gì không hợp cả.
Dung Lạc vẫn nhớ lần duy nhất thấy Mộ Phù Sanh làm thơ, cũng là thời thơ ấu.
Có một lần, tiên sinh tư thục giao một bài tập, muốn đám học trò phải vịnh thơ về hoa mai, cách viết thác vật ngôn chí[1], vần chân không hạn chế.
Bài đó Dung Lạc không làm được, thế là y mang đề mục về nhà.
Trong nhà nhờ vả một vòng, Dung Lạc nhận được một câu nghiêm khắc phê huấn của phụ thân mẫu thân: “Việc học phải tự thân hoàn thành.” – rồi thì – “Phải động não suy nghĩ.”
Dung Lạc không biết làm sao, chỉ có thể vác khuôn mặt đau khổ ủ ê sang tìm Mộ Phù Sanh.
Đối với lời thỉnh cầu này, Mộ Phù Sanh cự tuyệt ngay lập tức.
Thấy hắn không đáp ứng, Dung Lạc nắm chặt giấy bút, chớp chớp đôi mắt thủy nhuận đáng thương nhìn hắn: “Mộ ca ca, viết một đoạn thôi, một đoạn thôi, được không?”
Một tiếng thỏ thẻ “Mộ ca ca” đã tức khì khiến Mộ Phù Sanh mềm lòng.
Thật là không bỏ mặc y cho được, Mộ Phù Sanh đành phải đáp ứng.
Nhìn nụ mai bên ngoài song cửa, Mộ Phù Sanh suy tư một phen, đề bút viết:
“Song ngoại nhất hàn mai, u hương phác tị lai.
Đãi đáo xuân lai lâm, hoa lạc bất kỳ nhiên.”[2]
Mặt chữ coi như nắn nót tinh tế, song đáng tiếc là không có thác vật ngôn chí.
Tất nhiên vì thế mà hôm đi học đó Dung Lạc không được chấp nhận, đã thế còn bị vị tiên sinh phạt phải viết thêm hẳn ba thủ thơ nữa với đề tài “Vịnh trúc, vịnh lan, vịnh cúc”.
Dung Lạc bị Mộ Phù Sanh hại thê thảm, từ đó về sau y hiểu được một đạo lý – “Chính mình động thủ, áo ấm cơm no.”, cũng chả dám nhờ hắn làm thơ hộ nữa.
Có một quãng thời gian trầm mặc như thế, hai người đều thơ thẩn giữa dòng hồi ức.
Tiếng thanh nhạc khoan thai khiến người ta thoải mái, bầu không khí thoáng đãng khiến người ta thư thả, rốt cuộc Mộ Phù Sanh cũng mở lời hỏi y: “Tiểu Lạc, mấy năm nay, ngươi sống ở Nam Nhạc có tốt không?”
Dung Lạc giật mình, khẽ nâng chén nhấp một ngụm: “Rất tốt.”
Mộ Phù Sanh nhìn y: “Nói thật với ta.”
“Đó là lời thật.”
Phản ứng kia thật làm ai cũng bất mãn: “Nếu ở đó tốt đến thế, vậy cớ sao ngươi phải trở về Phụng Dương?”
Dung Lạc cúi đầu, không trả lời.
Mộ Phù Sanh xâu chuỗi các sự kiện lại, hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi với Lương gia xảy ra chuyện gì? Ngươi một thân một mình không xu dính túi tới Phụng Dương, vậy tiền phụ nhân ngươi để lại cho ngươi, đi đâu cả rồi?”
Y vẫn im lặng như trước.
Mộ Phù Sanh diện vô biểu tình: “Ngươi không muốn tin tưởng ta, hay cho rằng ta kiên trì chơi với ngươi trò phỏng đoán tới phỏng đoán lui này?”
Dung Lạc quay mặt sang hướng khác: “Nếu ta đã không muốn nói, ngươi cần gì phải cố hỏi.”
Mộ Phù Sanh cười nhạt: “Ta không hỏi, ngươi liền không nói. Ta tiến gần một bước, ngươi nhất định cũng sẽ lùi một bước, ngươi thật sự cho rằng ta đủ kiên trì, có thể bao dung nhiều thế hay sao?”
Sóng mắt Dung Lạc hoảng hốt, đặt chén trà lại bàn.
Mộ Phù Sanh nhíu mày, chằm chặp nhìn y: “Đến tột cùng là ngươi đang trốn tránh điều gì?”
Sắc mặt Dung Lạc hốt nhiên phiếm hồng lập tức: “Ta, ta không có trốn.”
Mộ Phù Sanh lẳng lặng nhìn y hồi lầu, chợt hỏi: “Tiểu Lạc, ngươi còn nhớ khi chúng ta chia tay năm đó, ta đã từng nói những lời gì với ngươi hay không?”
Nghe hắn nhắc lại, toàn thân Dung Lạc khẽ run lên.
Mộ Phù Sanh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải biết, lời đã nói như bát nước đã hắt đi, há lại vì tuổi trẻ mà không tính hay sao.”
Dung Lạc nghe xong, đầu vang “Oành oành”, tay run lên, nước trong chén trà sánh ra ngoài quá nửa.
Nước bắn vào tay, nóng bỏng.
Dung Lạc bị kích động, y lập tức ôm mu bàn tay nhảy dựng khỏi ghế.
“Làm sao thế,” – Mộ Phù Sanh thấy y phản ứng kịch liệt, vội vàng lại xem: “Có nóng không, đưa ta xem nào…”
“Không cần ngươi lo!” – Dung Lạc tránh né, không khống chế lực mà hất tay hắn ra.
“Ngươi…” – Mộ Phù Sanh sững sờ.
Mặt Dung Lạc nhuốm đỏ, đầu óc cũng nóng bừng, không nhìn hắn liền xoay người chạy bổ ra ngoài.
**
Con đường ồn ã tiếng động, nhiều âm thanh cộng hưởng khiến người nghe thêm vài phần khó chịu.
Dung Lạc trăm mối hỗn tạp, đi sát ven đường, cước bộ dồn dập, lại chẳng biết phải đi đâu về đâu.
Qua một đoạn đường, Dung Lạc khó chịu quẹo vào một con hẻm ít người, bên tai chợt vang một chất giọng ngả ngớn: “Nga, mau lại đây mà xem, đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ?”
Dung Lạc ngừng bước, theo tiếng nhìn lại.
Một thiếu gia vận áo gấm lộng lẫy, tay cầm chiết phiến, ngông nghênh đi tới trước mắt Dung Lạc.
Mặc dù gã vận gấm vóc toàn thân, nhưng thân hình gầy nhom, mặt mày xanh mét, trông đúng là dạng phóng túng quá độ mất ngủ thường xuyên.
Theo sau gã cũng là cả đám giống thế, cả một lũ ăn chơi đàng ***, du thủ du thực.
“Cũng chẳng phải đại oan gia gì cho cam.” – Dung Lạc cười khẩy, xoay người bước đi.
Thế tử híp mắt: “Tiểu Dung, mấy ngày nay sống thoải mái quá nhỉ?”
“Được thế tử quan tâm, Dung Lạc rất thoải mái, nhưng còn thế tử ngươi, hôm nay cũng nhàn rỗi nhỉ.”
Thế tử “hắc hắc” cười: “Nói về chuyện nhãn rỗi thì tất nhiên là thế tử ta có thừa,” – đoạn phe phẩy quạt, láo liên nhìn Dung Lạc từ trên xuống dưới: “Ta thấy khí sắc Tiểu Dung hôm nay không tốt cho lắm, không biết là gặp chuyện mất hứng gì thế?”
Dung Lạc lạnh nhạt đáp: “Chuyện mất hứng thì không có, nhưng chuyện đen đủi thì có một chuyện.”
“Nga, không ngại nói nghe coi nào.”
“Hôm nay bất luận là ai ra đường, vô tình mà gặp gỡ thế tử, e cũng đều là chuyện đen đủi cả.”
“Không phải không phải,” – gã lắc lắc cây quạt: “Vốn hôm nay thế tử được trời cao ứng chiếu, nói hôm nay có một con cẩu kỳ lạ thích cắn người đi dạo trên phố, thế nên bản thể tử mới muốn dẫn mọi người tới đây nhìn xem, rốt cuộc là loại cẩu nào mà kỳ lạ đến thế.”
Dung Lạc giận tái mặt.
Thế tử “Ba” một tiếng gập quạt: “Nhiều lời vô ích, mọi người ai cũng hiểu quy củ cũ rồi. Gần đây, con cẩu này quấy nhiễu làm bản thế tử đau đầu mệt óc vô cùng, nay may mắn gặp trúng cũng không thể buông tha dễ dàng thế được, chư vị không động thủ sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng bản thế tử ta đây?”
Dung Lạc lạnh lùng cười: “Nếu thế tử đã có nhã hứng, tự nhiên Dung Lạc cũng nguyện ý phụng bồi.”
“Nói hay lắm!” – thế tử vừa hếch cằm, một đám thiếu niên phía sau đã xông lên, con ngõ chật hẹp bỗng chốc đổ đầy người.
Nhớ trước đây khi Dung Tiên Cảnh còn đau ốm liệt giường, có lần Dung Lạc đã cùng thế tử An Nam vương kết thù kết oán. Chẳng rõ là Dung Tiên Cảnh biết chuyện này từ đâu mà ông tức giận không nhẹ, quát gọi y tới bên giường giáo huấn, mắng y không hiểu chuyện.
Nuôi chẳng dạy – lỗi của cha, con muốn nuôi – cha mẹ chẳng chờ.
Tuy thuở nhỏ Dung Lạc bướng bỉnh, nhưng từ khi mẫu thân qua đời y cũng thành thục ra rất nhiều.
Y biết phụ thân chẳng đổi, thân mắc trọng bệnh, vậy mà y còn để ông phải nổi giận, Dung Lạc hối hận không ngớt, sau khi bị răn dạy y đã tự giác quỳ trước cửa phòng Dung Tiên Cảnh ba ngày ba đêm.
Chẳng qua trên đời có ối người thích vuốt mặt không nể mũi, một bên càng nhường nhịn, vậy bên kia sẽ càng lấn tới.
Một khoảng thời gian dài sau đó, mặc dù Dung Lạc không muốn chạm mặt tranh chấp với chúng, lần nào cũng khoan nhượng, song cuối cùng vẫn tránh không khỏi đấu khẩu.
Thế tử quyền thế hùng hậu một phương, nếu gã đã muốn chỉnh một người, người kia tất không có ngày sống yên.
Kỳ thực, nam nhi dùng nắm đấm quyết vấn đề vốn chẳng phải chuyện chi kỳ quái.
Dung Lạc cũng chỉ là xuất phát từ tinh thần trượng nghĩa, chứ chẳng hề muốn gây hiềm khích thị phi với chúng.
Nhưng nếu đã có người đụng chạm, Dung Lạc há có thể lùi bước.
Đối phương đông, Dung Lạc cũng chẳng khiếp sợ.
Từ lần ra tay trượng nghĩa cứu cô nương bị hà hiếp kia, Dung Lạc chẳng buồn tránh né nữa mà cùng chúng giao phong nhiều lần.
Kẻ có tiền chỉ sợ không có tiền, kẻ có quyền chỉ sợ kẻ liều mạng, cái đám thiếu niên kia nhiều lắm cũng chỉ là hạng khoe mẽ công tử bột, động thủ thì đều là lũ tú hoa chẩm đầu. Thế nên quần nhau một trận ngoài cổng thành cũng không thấy chúng chiếm được nhiều lợi thế, cùng lắm là Dung Lạc bị ngất một lúc.
Nghĩ tới đây, Dung Lạc cắn răng, âm thầm xiết chặt nắm tay lùi ra sau, ra vẻ ngoan lệ.
Đám người kia đã từng kinh qua, biết Dung Lạc khó đối phó, lần này trông thấy y thủ sẵn tư thế, mấy gã công tử bỗng chột dạ mà lùi ra sau mấy bước.
Thấy chúng hèn nhát, thế tử bất mãn “Sách” một tiếng, tiến lên hỏi Dung Lạc: “Tiểu Dung, lần trước từ biệt ở cổng thành, vết thương trên người ngươi đã lành chưa?”
Dung Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Đa tạ thế tử quan tâm, đã đỡ nhiều lắm.”
Thế tử “Chậc chậc” nói: “Tất nhiên rồi, có thần y tương trợ, nước ớt kia sao còn tác dụng.”
Dung Lạc nghe mà chấn động, lập tức đề phòng toàn thân.
Thế tử cười tà: “Nếu đã vậy, chi bằng hôm nay chúng ta chơi trò khác.”
Tiếng vừa dứt, gã đã xông lên.
Dung Lạc cho rằng gã muốn động thủ, cấp tốc né sang bên cạnh, nhưng chẳng ngờ gã lợi dụng lúc y chưa chuẩn bị chộp được tay áo y.
Thế tử quay đầu lại quát lớn: “Lo cái thá gì, còn không mau lên hỗ trợ!”
Đám người giật mình hoàn hồn, hùng hổ sấn tới.
Dung Lạc sao để chúng như ý, nhấc chân đá một cước vào một người, đồng thời xoay người nhanh chóng tống một quyền vào mặt thế tử.
Động tác vừa hiểm ác vừa mau lẹ, thế tử trúng đòn thả lỏng tay, Dung Lạc vùng thoát khỏi tay gã.
Đang hỗn loạn là thế, đột nhiên một âm thanh đầy nghi hoặc của ai đó vang nơi đầu ngõ: “Ô, đây chẳng phải là Dung Lạc sao?”
Dung Lạc ngẩng phắt dậy.
Đứng trước mặt là một nam tử áo gấm hoa lệ, cặp mắt dài thon đầy phong lưu.
Trầm Tiềm Nhiên.
Đối phương thấy y chật vật, vẻ mặt thảng thốt, lập tức nhìn ra sau hắn thăm dò, Trầm Tiềm Nhiên hiểu, cười giễu: “Làm sao thế này, sao ngươi lại đấu với thế tử thế hở?”
Lúc bấy giờ, phía sau có người lên tiếng: “A Tiềm, tiểu tử này lẩn nhanh lắm, ngươi mau bắt y lại.”
Trầm Tiềm Nhiên vốn chấn giữ đầu ngõ, nghe thấy có người hô quát, hắn không đáp chỉ cười hì hì với Dung Lạc: “Dung Lạc, thấy ta không chào một tiếng ư? Mấy ngày không gặp, ta nhớ ngươi lắm đấy.”
Dung Lạc thở phì phò, lạnh lùng quát: “Tránh ra.”
Trầm Tiềm Nhiên nhíu mày, không động đậy: “Ta không tránh, ngươi làm gì được ta?”
Phía sau tức thì vang một loạt tiếng hô hào: “A Tiểm, hay lắm!”
Dung Lạc không nghĩ nhiều, tung quyền.
Trầm Tiềm Nhiên nghiêng đầu né được, thuận thế vung tay ôm ngang thắt lưng y, vững vàng ôm y vào lòng.
¤______________
1. Thác vật ngôn chí: Miêu tả tâm trạng, nội tâm qua cảnh vật.
2. Dịch nghĩa:
“Hàn mai ngoài song cửa, hương thơm nức cả mũi.
Đợi khi mùa xuân về, hoa rơi đâu mất hết.”