Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 15: Chương 15




Đã 2 ngày kể từ khi thả hoa đăng , Phượng Mặc Yên vẫn như cũ dính lấy nàng , nàng thật không hiểu Vương Gia như hắn rất nhàn tản sao ? Vậy thì đi điện của cơ thiếp nào đó đi , bám lấy nàng làm gì. May mắn hôm nay hắn có việc phải thượng triều , không nàng sẽ bất chấp cổ đại lễ nghi gì đó giết hắn mất .

Mộc Khả Hân dẫn theo Nhuỵ Nhi đi dọc hoa viên, người hầu trong phủ nhìn nàng đứng kế các khóm hoa những tưởng tiên nữ , khuôn mặt trái xoăn tinh xảo , sóng mũi cao , mắt phượng to mi dài , đôi môi đỏ hồng khép lại . Vương Phi đúng là rất tuyệt sắc .

“ Tỷ tỷ “ Giọng nói phía sau vang lên , Mộc Khả Hân quay đầu , sau lưng là hai nữ nhân , một người là Hạ Uyển , người còn lại cũng là một nữ nhân thanh tú , chắc là thị thiếp nào đó của hắn.

Hạ Uyển nhìn dung nhan khuynh quốc trước mặt nghiến răng tức giận , từ ngày nàng ta vào cửa , Vương Gia không còn đến điện của nàng , nàng không cam tâm , vị trí Vương Phi phải thuộc về nàng . Mộc Khả Hân thấy đựơc hai nữ nhân trong mắt có lửa giận , cười lạnh trong lòng .

Nữ nhân thanh tú khinh thường nhìn nàng , chỉ được cái sắc đẹp đã dụ dỗ được Vương Gia , nàng hôm nay muốn là cho nàng ta đẹp mặt “ Tỷ tỷ , Ngọc Nhi dạo này không có đến thăm tỷ mong tỷ thứ tội “

Mộc Khả Hân mắt lạnh nhìn , nàng là Viên Như Ngọc cũng là thị thiếp của Phượng Mặc Yên . Hoa Hoa Vương Gia , tốt nhất kêu thị thiếp của ngươi đừng đến làm phiền ta , không ta giết .

“ Tỷ tỷ được Vương Gia sủng ái , thật chúc mừng tỷ “ Hạ Uyển giả tạo vui vẻ , trong lòng thì câm hận nàng .

“ Nếu không còn gì ta đi trước “ Nàng lạnh nhạt đáp lời .

Hai người xanh mặt , Viên Như Ngọc tức giận quát “ Mộc Khả Hân ngươi đừng quá đáng , đừng tưởng Vương Gia sủng ngươi là ngươi có thể lên mặt , ngươi phải xem nơi đây ai là chủ nhân “

Nghe Viên Như Ngọc nói Hạ Uyển ngẩng cao đầu khiêu khích đúng vậy , tại đây chỉ có nàng làm chủ , Vương Phi thì sao chứ , mai mốt vị trí ấy sớm muộn gì cũng thuộc về nàng .

Chát

Viên Như Ngọc bụm má , không tin được nhìn Mộc Khả Hân “ Ngươi ... ngươi dám đánh ta”

“ Sao ta lại không dám “ Nàng cười lên như tu la địa ngục “ Ta không chỉ đánh ngươi , ta còn giết ngươi được , lớn nhỏ có quy cũ , ta là Vương Phi , là thê tử được Hoàng Thượng ban hôn cho Vương Gia , các ngươi đáng lí ra mỗi buổi sáng đều phải thỉnh an ta , ta đã không nói gì giờ lại tìm cách gây sự với ta , muốn chết “

Hạ Uyển giận tím mặt đồng thời cũng run sợ trước Mộc Khả Hân , nàng lấy can đảm nói “ Ngươi ngươi , ta muốn gặp Vương Gia , ta muốn hắn làm chủ cho ta “ nàng oà khóc .

Mộc Khả Hân hừ nhẹ “ Tuỳ tiện , cho dù 10 Vương Gia che chở , muốn ta vẫn giết ngươi được “

Hạ Uyển tức giận , đột nhiên nàng nhìn hồ nước phía sau , trong mắt loé lên tia tính toán nàng nhìn qua Viên Như Ngọc , sau đó chạy lên bắt lấy tay Mộc Khả Hân làm thế giống nàng đẩy nàng ta xuống hồ .

Mộc Khả Hân cười lạnh muốn chơi ta sao ? Ngươi còn non lắm , nàng xoay ngược tay lại , đỡ lấy Hạ Uyển , còn mình thì hô to cứu mạng sau đó rơi xuống hồ nước .

“ A Vương Phi , mau người đâu tới cứu Vương Phi , nàng rơi xuống hồ rồi “ Nhuỵ Nhi đứng bên hoảng sợ kêu to , Hạ Uyển mở to mắt , người rơi xuống phải là nàng chứ .

“ Mau cứu Vương Phi “ Nhuỵ Nhi khóc nấc , tiểu thư chính là không biết bơi , nếu biết trước nàng chính là học bơi rồi , huhu tiểu thư không có việc gì đi .

Mộc Khả Hân ở dước hồ , nàng giả vờ kêu cứu , nàng cảm nhận dưới chân có nước hút , vội hụp xuống bơi theo dòng chảy , là một cái hang , nó chắc thông đi nơi nào đó nên mới có dòng nước cuốn , nàng dọc theo bơi đi .

Bên trên gia nhân vội nhảy xuống “ Không thấy Vương Phi “ bọn họ lo sợ kêu lên , không xong rồi , theo độ sủng ái bây giờ Thất Vương Gia dành cho nàng nếu nàng có việc gì bọn hắn không giữ được mạng sống .

“ Huhu , Tiểu thư “ Nhuỵ Nhi gấp đến độ bất chấp không biết bơi nhảy xuống , nếu không phải một thị vệ kéo lên nàng đã chết đuối rồi .

Thị vệ thấy tình hình không ổn vội la lên “ Mau mau đi báo Vương Gia”

Hạ Uyển mặt tái méc ngồi khuỵ xuống , xong xong rồi , bây giờ nàng ba miệng một lời cũng không giải thích được . 

Trong Hoàng Cung , Phượng Mặc Khuynh cùng Phượng Mặc Yên đứng đối diện một nam nhân trung niên mặc hoàng bào , ở hắn lộ ra khí chất uy nghiêm của bật Đế Vương , đây là Nam Quốc Hoàng Đế Phượng Đồ Viễn .

Phượng Đồ Viễn nhìn hai huynh đệ mở miệng “Đợt sinh thần này của Hoàng Hậu không chỉ là đại tiệc bình thường , còn là nghênh đón sứ giả Tây Quốc , đừng làm trẫm mất mặt “

Tứ Quốc phân chia , thực lực tương đương nhau, nên người có tâm muốn thống nhất cũng kiên kị.

“ Nhi thần hiểu rõ” Phượng Mặc hai huynh đệ cung kính nói .

Ba người tiếp tục bàn bạc về chính sự , Tiểu Đức Tử đi vào cung kính nói “ Tâu Hoàng Thượng , có người trong phủ Thất Vương Gia cầu kiến , nói là có việc gấp liên quan đến Vương Phi “

Phượng Mặc Yên nôn nóng , Hân Nhi sao ? Nàng làm sao ? Hắn nhìn lên Hoàng Thượng .Phượng Mặc Khuynh cũng nhăn mi thanh tú lạnh lùng , nàng có chuyện gì ?

“Cho hắn vào “ Phượng Đồ Viễn phất tay nói , là nha đầu Mộc Khả Hân của Thừa Tướng phủ .

Thị vệ vội vàng chạy vô quỳ xuống “Thỉnh an  Hoàng Thượng , Vương Gia , Vương Phi bị rơi xuống hồ , bây giờ vẫn đang mất tích “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.