Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 37: Chương 37




Lưu Biên cùng Trịnh Liệt sốt sắng nhìn nàng, tiêu rồi, Nhiếp Chính Vương để ý đến nàng, làm sao đây, nếu không khéo chọc giận ôn thần này không phải chịu chết à. Mộc Khả Hân cúi thấp đầu, sợ sệt bước ra ngoài, ngẩng cao đầu nhìn thẳng hắn “ Nhiếp..Nhiếp Chính Vương Gia hảo, ta là Tiểu Uyên, ta..ta muốn nhập vào binh đội, ta biết tuy ta nhìn không khoẻ mạnh , nhưng ta có khả năng , xin ngài đừng đuổi ta đi”

Bạc Khinh Nhiễm mắt lạnh đánh giá thiếu niên trước mắt, tuy thân hình gầy gò như nữ nhân nhưng đôi mắt đen tuyền lại mang theo kiên định, quyết tuyệt. Hắn khép mở môi mỏng “Tây Quốc binh lính không thu phế vật, ngươi biết chứ? “

Mộc Khả Hân tự tin trả lời “Tuy ta không phải tài giỏi, nhưng cam đoan không là phế vật, Nhiếp Chính Vương có thể tin tưởng Tiểu Uyên”

Hắn bước đến trước mắt nàng, Mộc Khả Hân chỉ cao đến hơn ngực hắn, Bạc Khinh Nhiễm cúp mi mắt xem biểu cảm của nàng, nguy hiểm nheo mắt “ Từ xưa đến giờ Bổn Vương chưa từng tin ai, chứng minh cho ta xem”

Nàng ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xám mang màu nguy hiểm, không chút sợ hãi “ Tuân lệnh”

Hắn nhếch môi, áo choàng đỏ bay trong gió cát, đôi mắt xám ánh lên vẻ khát máu, cả người toát lên vẻ nguy hiểm làm các binh lính xung quanh không rét mà run. “Hảo, mau đem hắn đến đấu trường lang”

Mộc Khả Hân chỉ hơi động mi, nghe tên là biết không phải thứ tốt, tên Nhiếp Chính Vương này đúng là không phải biến thái tầm thường. Lưu Biên vội trợn mắt sợ hãi quỳ xuống “ Vương Gia, không thể đâu, vô đó Tiểu Uyên sẽ chết “

“ Đúng vậy Vương Gia, Tiểu Uyên còn nhỏ, có gì chỉ nên đuổi hắn đi thôi “ Trịnh Liệt cũng cắn răng quỳ xuống cầu xin, Đấu trường lang là gì ? Chính là một mình không vũ khí đấu với 3 con sói hung hãng. Nam tử bình thường còn muốn chết đi sống lại, huống hồ Tiểu Uyên còn là nữ tử liễu yếu đào tơ.

Hắn phất áo bào bỏ đi “ Bổn Vương không cần phế vật”

Mộc Khả Hân hơi lạnh giọng nói “ 2 huynh đứng lên, ta lo được không cần lo lắng “

Lưu Biên nhăn mày “ Tiểu Uyên, đây không phải trò chơi mau xin lỗi Nhiếp Chính Vương rồi rời khỏi đây đi, không ngươi sẽ mất mạng”

Mộc Khả Hân chỉ cho hắn ánh mắt yên tâm, sau cũng đuổi theo Bạc Khinh Nhiễm. Binh lính xung quanh bàn tán cất bước theo sau. Trịnh Liệt , Lưu Biên lo lắng nhìn nhau đi.

Trên sàng đấu rộng lớn, thiếu niên nhỏ bé đứng tại đó, gương mặt mĩ lệ ôn nhu, ánh mắt lạnh nhạt uy lực chầm chầm vào 3 con sói hung dữ trước mắt. Bên trên Bạc Khinh Nhiễm lạnh băng xem cảnh tượng trước mắt . Trịnh Liệt, Lưu Biên liên tục không yên. Phải làm sao đây nếu công khai thân phận Tiểu Uyên cũng không tốt , nhưng nếu không nói nàng sẽ mất mạng, mà nói thì nàng cũng mất mạng , phải làm sao cho tốt đây.

Một con sói hung ác nhào lên nhưng thấy được miếng mồi ngon, nàng nhanh nhẹn tránh khỏi móng vuốt nó, nhưng tốc độ bị cái gì đó ngăn cản, chiếc móng sắt nhọn xẹt qua rách tay nàng. Mộc Khả Hân liếc mắt sang vết thương, mắt lạnh nhìn nó. Trịnh Lưu hai người đồng loạt che mắt, các binh sĩ còn lại cũng lo lắng nhìn nàng. Chỉ riêng Bạc Khinh Nhiễm là không biểu hiện một tí tia cảm xúc nào, giống như điều xảy ra bên dưới cùng hắn không quan hệ.

Một nam nhân trẻ tuổi bên cạnh cung kính mở miệng “ Tiểu tử này coi như xong rồi, hắn làm sao có thể đấu cùng 3 đói lang này được”

Người vừa mở miệng là Dự Chiêu Dư, tướng quân dưới trướng Nhiếp Chính Vương. Hắn hào hứng nhìn thiếu niên bên dưới đang đói đầu với sói. Vô tầm ngắm của Nhiếp Chính Vương Gia coi như hắn xui xẻo. Bạc Khinh Nhiễm đưa tay lên chống đầu nhếch nhẹ môi “Hoàng Thượng làm Bổn Vương đau đầu mấy ngày nay , phải tìm cái giải trí”

Đang yên lành đột nhiên phát động chiến tranh với Nam Quốc, theo như điều tra thì lại do một nữ nhân, hơn thế còn là Vương Phí quá cố của Tiêu Dao Vương Nam Quốc. Mạc Ly Hiên gặp nàng ta lúc nào. Đôi mắt xám khói nheo lại, Mạc Ly Hiên có vẻ còn nhiều thứ bổn vương chưa hiểu về ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.