Mộc Khả Hân nhăn mày nhìn nàng, nữ nhân này đang muốn nói gì. Phượng Mặc Khuynh tối sầm mặt , giọng lạnh hơn băng nói “ Khổng Vân Khuê, đây không phải nơi cho ngươi xằng bậy, nếu còn nói nữa đừng trách bổn vương giết ngươi”
Khổng Vân Khuê cười to, như hoá điên chỉ vào Mộc Khả Hân hét “ Rốt cuộc nàng có gì tốt ? Rõ ràng ngươi yêu ta, sao lại chuyển qua nàng ?”
Phượng Mặc Khuynh lạnh lùng mở miệng “ Bổn Vương vốn chưa từng yêu ngươi”
Mộc Khả Hân nghe đoạn đối thoại của bọn họ rõ ràng không hiểu, nếu nói “ Mộc Khả Hân” trong lời mọi người nói thì vốn là Vương Phi của Phượng Mặc Yên, vậy thì Phượng Mặc Khuynh và nàng rốt cuộc là như thế nào.
Mộ Dung Cảnh Hy cũng im lặng nhìn tình cảnh trước mắt, vốn chỉ muốn tìm vật đó nhưng không ngờ lại chứng kiến một màn kịch thú vị như vậy, đến cả hắn cũng không có lời giải đáp. Cửu Công Chúa Nam Quốc khi nào lại bị nhận thành Thất Vương Phi quá cố.
Phượng Mặc Yên trong mắt đã chứa đầy hàn băng, cây quạt trong tay đột nhiên vung lên, Khổng Vân Khuê đã ngã khuỵ về sau hộc máu, hắn như tu la đòi mạng lên tiếng “ Ai cho ngươi cái quyền nhắc đến nàng. Cho dù nàng không tốt cũng không đến lượt ngươi nói”
“ Hoàng Thượng ngươi biết rõ đó vốn không phải Cửu Công Chúa” Khổng Vân Khuê cắn răng, trong mắt hận thù không che giấu.
Bạc Khinh Nhiễm nãy giờ đứng im lại lên tiếng, hắn cười nhẹ nhưng trong mắt lại không ý cười “ Khổng Tiểu Thư, Vương Phi của Bổn Vương cho dù là ai trước đó cũng không quan trọng , quan trọng là nàng đang là thê tử của bổn vương. Nếu ngươi muốn Nam Quốc và Tây Quốc hoà hảo, tốt hơn nên ngậm mồm lại đi”
Mộc Khả Hân cười nhẹ, nam nhân này luôn bá đạo như vậy, luôn làm theo ý mình muốn. Phượng Mặc Yên thấy nàng nhìn hắn ta, trong lòng như vạn kim đâm, đau lắm.
Khổng Vân Khuê tuy sợ hãi nhưng rõ ràng hận ý chỉ càng thêm chứ ko kém. Phượng Mặc Yên sai người giải nàng xuống dưới, hôm nay đại lễ đăng cơ hắn không muốn nhuốm máu.
“ Để chê cười “ Phượng Mặc Yên nhìn bọn họ. Mộ Dung Cảnh Hy hừ lạnh liếc sang Mộc Khả Hân, nữ nhân này không tầm thường, không chỉ Bạc Khinh Nhiễm, kể cả Phượng Mặc Yên cùng Phượng Mặc Khuynh cũng đối xử với nàng không tầm thường.
Lui về tẩm cung, nàng đi ra sân sau ngồi. Bạc Khinh Nhiễm lại đi tiếp, nàng cũng không biết hắn đi đâu, cũng không muốn biết, nếu muốn hắn sẽ tự nói với nàng.
Đung đưa trên chiếc xích đu nhỏ, nàng nghĩ đến thế giới hiện đại. Một sát thủ máu lạnh, một nữ nhân từ nhỏ đã học cách tiếp nhận một tập đoàn to lớn. Lại có một ngày xuyên không, đi vào một thế giới xa lạ, đây là vận mệnh thì nàng mãi không thể tránh. Nàng chỉ lo ở thế giới cũ ai sẽ tiếp quản công việc nặng nề của nàng.
Mộc Khả Hân ngửa đầu lên trời nhỏ tiếng nói “ Đến rồi thì đi ra đi”
Núp sau cột đình, Phượng Mặc Yên bước ra, đôi mắt nhìn nàng không che giấu nỗi xúc động. “ Hân Nhi”
“Ta không phải Hân Nhi, nếu ngươi biết ta không phải Phượng Ngữ Lan rồi, ta không cần giấu nữa. Tên của ta là Lạc Uyên” Đúng là tên thật của nàng là Mộc Khả Hân, nhưng từ khi đến đây bọn họ gọi nàng là Tiểu Uyên, nàng không thích tên đấy cho lắm. Thôi thì cứ lấy họ Lạc tên Uyên vậy. Dù sao Lạc Thiên Nhan cũng từng đối thủ bằng hữu một thời, dùng họ nàng ta chắc không vấn đề gì.
Phượng Mặc Yên cười khổ, đi đến nắm xích đu của nàng, cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng “ Hân Nhi, nàng quên ta rồi sao ?”
Mộc Khả Hân bình tĩnh nhìn hắn, nam nhân trước mắt sao lại cứ cố chấp đến vậy, đưa tay từ từ chậm chậm chạm mặt hắn “ Tại sao vương phi của ngươi lại chết ?”
Hắn đưa tay cầm bàn tay nàng, đã bao lâu hắn không chạm vào bàn tay này, trong mắt đau khổ hối hận “ Là do ta hại nàng”
Mộc Khả Hân đột ngột bỏ tay khỏi mặt hắn, đứng dậy cười khẽ “ Vậy ngươi hối hận cái gì ? Chính ngươi giết nàng, có không giữ mất nàng rồi ngươi hối hận được gì ?”
Phượng Mặc Yên đờ người, hơi ấm trên má bỗng biến mất, từng lời nói nàng như dao cứa vào tim hắn. Đúng là hắn hại nàng, hắn không xứng xin nàng tha lỗi. Mộc Khả Hân nhìn hắn dằn vặt. Nếu quả thật thân xác này chính là nữ nhân hắn yêu, thì đúng thật đã quá muộn. Vì nàng ta đã chết rồi, chỉ còn mình Mộc Khả Hân và nàng cũng không yêu hắn.
“ Ngươi về đi, Hoàng thượng Nam Quốc đến chỗ ta không tiện lắm “ Nàng xa cách nói.
Phượng Mặc Yên ngửa mặt nhắm mắt , hắn hít sâu xoay người “ Hân Nhi, cho dù nàng không nhớ ra ta. Nhưng Phượng Mặc Yên ta mãi bảo hộ nàng”
Mộc Khả Hân cụp mắt, cũng có một nam nhân nữa khi nào qua Nam Quốc cũng nói sẽ bảo hộ nàng. Nhưng nàng biết tình cảm này vốn không giành cho nàng, mà là cho nguyên chủ.
Phượng Mặc Yên rời đi không lâu, trên nóc nhà đã xuất hiện một bóng người, hắn trào phúng nói “ Trẫm vừa chứng kiến chuyện gì đây ? Nam Hoàng lại nói lời yêu thương với Hoàng Muội của mình, hay nên nói ngươi vốn không phải Phượng Ngữ Lan”
Mộc Khả Hân nhìn Mộ Dung Cảnh Hy từ trên nốc nhà đáp xuống , gương mặt không chút sợ hãi trả lời “ Không phải Bắc Hoàng biết rõ rồi sao ? Cần gì hỏi lại ta “