Tứ Quốc Tranh Phi

Chương 77: Chương 77




Hoàng cung Tây Quốc, binh lính đồng loạt sợ hãi quỳ xuống đất, Mạc Tử Duệ cầm đầu đoàn binh đội, gương mặt thắng lợi bước thẳng vào Hoàng Thanh Cung. “Mạc Ly Hiên, khôn hồn hãy thoái vị, bổn vương sẽ cho ngươi chết được tử tế”

Trên long toạ, nam nhân hồng y rực lửa đang ngồi trên đó, khuôn mặt yêu nghiệt không chút nào hiện lên lo lắng, trên khoé môi còn vương nụ cười nhẹ. Hắn ma mị lên tiếng “ Trẫm còn tưởng ai ra là Hoàng Huynh, hôm nay có muốn cùng trẫm dự yến tiệc”

“ Mạc Ly Hiên, ngươi đừng giả ngu nữa. Quân của bổn vương đã bao vây khắp Hoàng thành. Ngươi chỉ còn con đường chết thôi”

Mạc Ly Hiên đôi con ngươi loé lên tia sáng, hắn cười “ Ra là Hoàng Huynh muốn cướp ngôi vị”

“ Đừng nói nhiều nữa, mau lên bắt Mạc Ly Hiên xuống đây cho Bổn Vương” Mạc Tử Duệ phất tay, binh lính xung quanh đã cầm kiếm xông lên nam nhân trên ngai vàng.

Một hắc y nhân từ trong tối nhảy ra, đánh với bọn họ. Mạc Ly Hiên không chút nào hoảng sợ. Chỉ ngồi chờ xem kịch vui.

Một lúc sau, từ ngoài cửa vọng vào giọng nói trầm lãnh, thân ảnh tuấn lãng bước vào, trên tay cầm thanh kiếm còn vương vết máu tươi “ Nhị Vương Gia điều động đông người vậy là muốn tạo phản”

Thấy nam nhân vừa đến, Mạc Tử Duệ run lên sợ hãi “ Nhiếp... Nhiếp Chính Vương, không phải ngươi đang ở Nam Quốc sao”

“Bổn Vương không về thì Vương Gia ngươi sẽ thay chủ nơi đây sao ?” Bạc Khynh Nhiễm lạnh lùng, trên khuôn mặt khát máu yêu diễm.

Chỉ còn bước cuối, không thể thất bại được. Mạc Tử Duệ âm thầm hạ quyết tâm, hắn lấy hết can đảm la to “ Mau bắt Bạc Khuynh Nhiễm cùng Mạc Ly Hiên cho ta, ai giết được ta sẽ trọng thưởng”

Bọn binh lính lo sợ nhìn nhau, vì phần thưởng đành nhắm mắt nhào vô. Bạc Khinh Nhiễm như cơn lốc, nhanh chuẩn giết chết mấy tên lính. Mạc Ly Hiên chỉ im lặng ngồi yên trên long vị, không tên lính nào vượt qua được ám vệ của hắn.

Khung cảnh Hoàng Thanh Cung hỗn loạn, kẻ đánh người chết. Mạc Ly Hiên lại từ từ đứng dậy, giọng ma mị cất lên nói “ Kịch ở đây cũng nên đóng màn rồi. Người đâu mau bắt Nhị Vương Gia Mạc Tử Duệ và Nhiếp Chính Vương Bạc Khinh Nhiễm cho trẫm”

Mạc Tử Duệ nhìn hắn như thú vui, cười lớn “ Mạc Ly Hiên ngươi nghĩ còn ai theo ngươi sao ? Đừng có mơ, binh quyền đã thuộc về tay bổn vương”

Bạc Khinh Nhiễm mắt lạnh nhìn nam tử hồng y, về đợt này chỉ sợ hắn đã bị trúng kế. Nhưng không về chỉ là tội càng nặng. Mạc Ly Hiên, ván cờ này ngươi đi trước một bước rồi.

Mạc Ly Hiên cười đến yêu nghiệt “ Vậy sao ?”

Từ cửa một nam tử mặc chiến bào quỳ xuống trước Mạc Ly Hiên, cung kính bẩm báo “ Hoàng Thượng, mạc tướng Tư Đồ Phong tham kiến Hoàng Thượng”

Mạc Tử Duệ thấy hắn, trong mắt hiện cả kinh, hắn là tướng quân thân cận dưới trướng hắn, sao lại không ở ngoài quân đội mà lại quỳ dưới Mạc Ly Hiên, hắn hét to “ Tư Đồ Phong, ngươi đứng lên cho bổn vương”

Tư Đồ Phong lúc này không nghe hắn nói, chỉ một mực bẩm báo “ 2 vạn quân chỉ luôn nghe theo Tây Hoàng. Mọi chuyện từ đầu đã không có sai hướng”

Mạc Tử Duệ nghe xong tức giận, đưa kiếm chém xuống Tư Đồ Phong “ Ngươi, đáng chết dám lừa bổn vương”

Tư Đồ Phong nhanh chóng bắt được kiếm trong tay hắn nhanh chóng đá bay, xoay người đạp vào khuỷ chân của Mạc Tử Duệ bắt hắn phải quỳ xuống.

Mạc Ly Hiên đi đến, long bào hồng y như lửa, khuôn mặt với yêu nghiệt dung nhan lúc này cười đến đỗi xinh đẹp “ Hoàng Huynh, ngay từ đầu đã không có vụ Tây Quốc quân đội thuộc về ngươi. Tất cả chỉ là lừa gạt do trẫm nghĩ ra thôi. Mạc Tử Duệ ngươi nghĩ trẫm ngốc sao ? Làm ngươi thất vọng rồi”

Tư Đồ Phong vốn là một trong tứ đại ám vệ của hắn trong Diêm La Điện được cài vào Mạc Tử Duệ. Hằng ngày đều thông báo cho hắn từng tin tức, Tư Mã Duệ muốn soán ngôi đến tạo phản.

Mạc Tử Duệ như điên cuồng, ra xưa nay hắn cứ cho mình thông minh, thì ra chỉ bị Mạc Ly Hiên đùa giỡn xoay vòng “ Mạc Ly Hiên, ngươi giả thật giống. Mạc Tử Duệ ta không thể thua, trẫm là hoàng thượng, ngươi chết đi, đi chết đi”

“ Lôi xuống” Mạc Ly Hiên phất tay, binh lính lôi Mạc Tử Duệ đang gào thét đi xuống. Lúc này hắn mới đi qua Bạc Khinh Nhiễm, cho dù bị kèm bởi hai cao thủ, hắn cũng không có chút giảm khí thế.

Mạc Ly Hiên cất giọng “Nàng đâu ?”

Biết nàng trong lời nói hắn là ai, Bạc Khinh Nhiễm đôi đồng tử bạc hiện tia ôn nhu, Hân Nhi nàng càng ngày chọc càng nhiều hoa đào, hắn lạnh giọng trả lời “Nàng không về Tây Quốc”

Mạc Ly Hiên kinh ngạc, Hân Hân không về cùng Bạc Khinh Nhiễm, hắn có thể bỏ nàng đi đâu ? Nam Quốc của Phượng Mặc huynh đệ ? Hắn trong giọng chỉ chứa đầy nguy hiểm “ Ta hỏi nàng đang đâu ?”

Bạc Khinh Nhiễm lạnh lùng mở miệng, đôi con ngươi màu bạc không dính một tia sợ hãi “ Hoàng Thượng, ván cờ này Khinh Nhiễm thua, nhưng một bước ngươi lại đi sai. Muốn chém muốn giết, cứ việc”

Mạc Ly Hiên nheo con ngươi tà mị. Đúng như hắn nói hắn đoạt được tất cả chỉ duy nhất mình nàng. Hắn không lường được Bạc Khinh Nhiễm lại không mang theo nàng bên cạnh. “ Được, lôi Nhiếp Chính Vương xuống ngục thất chờ ngày xử trảm”

Bên ngoài một nam nhân giết loạn xạ bước vào, trên môi còn vươn tia máu “Hoàng Thượng, không thể giết Nhiếp Chính Vương”

Bạc Khinh Nhiễm trầm giọng quát “ Đứng dậy”

Dự Chiêu Dư vẫn quỳ đó, đôi mắt đỏ hoe “ Hoàng Thượng, Tiểu Uyên mà biết sẽ hận ngươi”

Mạc Ly Hiên trầm mặt, Hân Hân sẽ vì hắn giết nam nhân này mà giận hắn sao? Nàng tuyệt tình như vậy tại sao chỉ với mình hắn, Hân Hân nàng có thể giao trái tim cho Phượng Mặc Yên, Phượng Mặc Khuynh, giờ còn có Bạc Khinh Nhiễm. Chỉ riêng mình hắn nàng lại chưa từng liếc mắt dù chỉ một lần.

Bạc Khinh Nhiễm nghe hắn nói, trong lòng quặn đau. Tiểu Uyên, phu quân nàng thất hứa rồi, ta không thể đến đón nàng sớm được.

Tưởng lay chuyển đựơc lòng hắn, Mạc Ly Hiên lại nói “ Giải xuống”

Bạc Khinh Nhiễm quay đầu chỉ để lại câu nói “ Hoàng Thượng, ngươi giành được cả Tây Quốc, nhưng ta giành được trái tim nàng”

Mạc Ly Hiên nắm chặt tay trong tay áo. Khuôn mặt yêu nghiệt xuất hiện tức giận, thống khổ. Dự Chiêu Dư gào lên cũng bị giải xuống dưới.

Trên xe ngựa, lúc này đã đi vào địa bàn Bắc Quốc. Trong xe, nữ tử khuynh thành lúc này đang từ từ mở ra đôi đồng tử xinh đẹp. Xe ngựa lung lây làm nàng có chút chóng mặt “ Đây là đâu ?”

Nhìn xung quanh không gian, là trên xe ngựa được trang hoàng sang trọng, liếc qua nam tử bên cạnh, không phải Bạc Khinh Nhiễm. Hắn tuấn lãng cuồng ngạo, mày liễu, mắt phượng, sóng mũi cao cùng gương mặt đẹp tựa điêu khắc. Nàng kinh ngạc kêu to “ Mộ Dung Cảnh Hy”

Hắn khoanh tay nhìn nàng, cười tựa tiếu tựa phi “ Đã tỉnh rồi ? Đây là Bắc Quốc”

Bắc Quốc ? Mộc Khả Hân chấn động, mở rèm cửa nhìn đường phố tấp nập, lúc này bách tính thấy nàng liền tò mò lén lút nhìn. Bọn chưa thấy vị cô nương nào mĩ đến vậy.

Mộc Khả Hân quay vô hỏi “ Sao ta lại ở đây ? Khinh Nhiễm đâu ?”

Mộ Dung Cảnh Hy cười, quanh thân toả ra khí thế kiêu ngạo “ Tên họ Bạc đó có việc cần về Tây Quốc, không muốn ngươi nguy hiểm nên đã ném cho cho trẫm, thật phiền phức”

Sợ nàng nguy hiểm ? Bạc Khinh Nhiễm thế lực mạnh cỡ nào chứ, nếu hắn đã nói như vậy tất nhiên phải thật nguy hiểm, nam nhân ngốc, cho dù nguy hiểm ta cũng muốn đi cùng ngươi. Có thể tuỳ tiện bỏ nàng cho Mộ Dung Cảnh Hy vậy, vài hôm trước hắn còn đòi giết nàng.

Mộc Khả Hân vươn tay muốn vén rèm xe, Mộ Dung Cảnh Hy vội kéo nàng lại “Ngươi làm gì ?”

“ Ta muốn về Tây Quốc” Nàng nhăn mày nói.

Mộ Dung Cảnh Hy bực tức nói “Ngươi ở yên đây cho trẫm, nữ nhân đi đến đó chỉ gây phiền phức”

Mộ Khả Hân vặn tay ra khỏi tay hắn, quyết tâm nói “ Cho dù thế nào ta cũng không bỏ Khinh Nhiễm trong nguy hiểm một mình”

Nói rồi nàng dứt khoác chòm lên vén rèm, Mộ Dung Cảnh Hy bực tức kéo xuống điểm huyệt ngủ nàng. Mộc Khả Hân hận nhìn hắn sau đó ngất đi. Hắn bất ngờ ôm nàng vào lòng, nữ nhân phiền phức thân còn chưa lo xong, còn lo cho ai.

Trong ngục tối, một nam nhân tuấn mĩ ngồi im ở đó, cho dù xung quanh bẩn thiểu ẩm ướt nhưng khí chất vương giả của hắn vẫn không có chút giảm.

Cửa ngục vừa mở, một tên ngục tốt bước vào “ Nhiếp Chính Vương, Hoàng Thượng ra lệnh ban rượu độc cho ngươi, mời”

Bạc Khinh Nhiễm ngước lên nhìn hắn, lạnh lùng cười nhẹ “ Hoàng Thượng muốn ban chết cho Bổn Vương sao không tự mình tới xem bổn vương chết. Mà lại nhờ một tên lính nhỏ nhoi như ngươi”

Tên ngục tốt run sợ, không thể coi thường Nhiếp Chính Vương, cho dù võ công hắn đã bị kiềm hãm, nhưng vẫn đáng sợ như vậy. “Ngươi... ngươi mau uống”

Bạc Khinh Nhiễm cười lạnh, đưa tay bưng chén rượu uống sạch. Hắn ném cái chén xuống đất. “Mạc Ly Hiên, ngươi tính chỉ sai một bước, nàng lại yêu Bạc Khinh Nhiễm ta”

Ngục tốt sợ hãi, liền vội đi ra ngoài khoá cửa ngục rồi bỏ chạy. Bạc Khinh Nhiễm thấy trong người cuồng cuộn, khoé miệng tràn ra máu đen, hắn ngã xuống sàn. Trước mắt như xuất hiện dung nhan khuynh thành đang nhìn hắn. Bạc Khinh Nhiễm vươn tay muốn chạm gương mặt nàng, trong đôi mắt bạc loé ôn nhu. Cánh tay rớt xuống mặt đất, giọt nươc tràn ra trong khoé mắt.

“ Hân, ta phụ nàng rồi”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có mấy nam chủ ta chưa cho xuất hiện nhiều là do ta muốn mỗi nam chủ đều được bộc lộ tài năng và có đủ đất diễn.

Nên từ từ sẽ có, các nàng chớ vội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.