Nam tử tướng mạo tuấn tú, da trắng hơn những người khác trong thôn, hiển nhiên bình thường chắc không phải lao động ở ruộng đồng, chẳng lẽ lại là một tú tài? Nhưng hắn ăn mặc cũng rất kỳ quái, một thân trường sam vải thô, nhà dân chúng bình thường sẽ không may trang phục như vậy. Phần lớn phủ đệ gia đình có tiền mới mặc trường sam. Nếu nói hắn là nhà cao cửa rộng nào đó, nhưng chất vải quần áo trên người cũng không tốt lắm, hơn nữa màu sắc giặt nhiều đã bạc màu, hiển nhiên ngày thường chỉ có một bộ quần áo như vậy.
Chẳng lẽ là kẻ tú tài nghèo rớt mồng tơi, bởi vì trong nhà không có tiền nên mới không thể cùng chung sống với cơ thể này?
Lúc Loan Loan đang âm thầm YY* suy đoán, thì thấy nam tử bứt một cọng cỏ trên mặt đất bắt đầu đùa nghịch cá trong nước. Hắn ngồi bên bờ, con cá bơi xa cả ba thước, căn bản không cảm giác được có người ở bờ sông đùa với nó, mà cho dù có biết, những con cá này cũng đã tản ra xa xa. Nhìn lại nam tử này, vậy mà hắn lại mang bộ dáng trêu chọc bọn nó vô cùng vui vẻ.
*YY: suy nghĩ tự sướng, ý chỉ ảo tưởng vô cùng.
Loan Loan hồ nghi, đứng bên cạnh thật lâu cũng không thấy nam tử nói gì nữa. Nàng nhẹ nhàng di chuyển hai bước, bưng chậu lên vừa muốn đi, thì nam tử quay đầu qua nhìn.
Loan Loan cười ha ha với hắn, nàng cho là mình biểu đạt thiện ý, đối phương có lẽ sẽ không ngăn cản nàng. Ai ngờ hắn lại lấy một cây côn gỗ thật dài bên cạnh.
Loan Loan kinh hoảng nhảy dựng lên, lập tức lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
Nam tử lơ đễnh, đưa cho nàng cây côn gỗ trên tay, chỉ vào lòng sông nói: “Kiếm giúp ta.”
Loan Loan ngẩn người, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần, chỉ mũi mình hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi kiếm đồ?”
Nam tử gật đầu, lại đưa cây côn gỗ về phía nàng.
Loan Loan nghi ngờ, một đại nam nhân lại muốn nữ nhân kiếm đồ dưới sông cho mình, chẳng lẽ hắn muốn dùng loại thủ đoạn vụng về này giữ mình lại? Nhưng lại nhìn về hướng nam tử, thì thấy ánh mắt hắn rất sạch sẽ, trên mặt một mảnh chân thành.
Do dự một chút, cuối cùng Loan Loan cũng đặt chậu xuống, nhận lấy côn gỗ đi tới bờ sông, nhìn vào nước sông cả buổi cũng không thấy có bất kỳ đồ gì. Nam tử cũng phối hợp với nàng cùng nhìn vào nước sông, đồng thời trong miệng còn không ngừng hỏi: “Thấy không?”
Hai người tìm kiếm ở bờ sông cả buổi…
“Rốt cuộc ngươi làm rơi vật gì vậy?” Loan Loan nói.
“Đợi chút, ta nhìn xem, ta nhìn xem… Kìa… Thấy không…” Nam tử chỉ vào nước sông, giống như hài tử reo lên, vui mừng nói, đồng thời không ngừng vỗ tay.
Loan Loan ngớ ra, tự an ủi mình, nếu như mình tìm được vật quý đã mất, nói không chừng sẽ càng biểu hiện thái quá hơn nữa.
Rướn cổ lên nhìn vào lòng sông tìm mấy lần, ngoại trừ nước sông trong suốt, sỏi đá, thỉnh thoảng trông thấy một hai con cá… còn lại, nàng không nhìn thấy thứ gì cả. Sau đó bực mình nhìn về phía nam tử: “Ê, rốt cuộc ngươi mất cái gì? Có thể nói rõ ràng ra hay không, cứ tìm như vậy thì phải tìm tới khi nào chứ?”
Nam tử bĩu môi, giống như bị ủy khuất khi Loan Loan chỉ trích.
Loan Loan lại ngớ người ra lần nữa.
Chẳng lẽ ở cổ đại, nam nhân có vẻ ngoài tuấn tú trắng trẻo đều thích giả vờ đáng thương à? Có điều, bộ dáng này của hắn có vẻ như rất vui vẻ khôi hài!
Buông lỏng giọng điệu, nói: “Thế này đi, trước tiên ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi mất cái gì thì ta mới tiện tìm giúp ngươi chứ, ngươi xem như thế được không?”
Nam tử gãi gãi đầu, giống như rất bối rối, bắt đầu miêu tả đồ mình bị mất: “Dài như vầy, có vài con còn dài như vầy nè, màu đen, có khi còn có màu khác, hai mắt lồi lên…”
Đầu Loan Loan rối tinh lên rồi, cái quái gì lúc thì dài như vậy, lúc thì dài như vầy, còn có thể đổi màu, rồi mắt lại to? Sẽ không phải là thứ bàng môn tà đạo gì chứ?… Đợi một chút, mới vừa rồi đối phương lại nói là có vài con, chẳng lẽ là rất nhiều?
Nàng hồ nghi nhìn về phía nam tử.
Hai ngón tay nam tử xoắn lại với nhau, cau mày, dường như tự mình hình dung cũng không hoàn toàn đúng, ánh mắt quét về lòng sông, mặt hiện lên vẻ vui mừng, hưng phấn kêu lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi, chính là nó…”
Theo phương hướng ngón tay nam tử nhìn lại, khóe miệng Loan Loan co rút lợi hại, chỉ vào một con cá bơi tới bờ sông nói: “Ngươi nói là cá?”
Nam tử mãnh liệt nhiệt tình gật đầu, mang theo sự sùng bái nhìn về phía Loan Loan: “Đúng đúng, chính là cá, ta nói chính là cá, cá của ta, bắt cá của ta lên đây…”
Cái gì cá của ngươi, cá của ta…
Loan Loan dùng sức cắn cắn môi, đôi mắt trợn trừng lớn như chuông đồng, hung hăng quăng côn gỗ xuống đất, tức giận mắng nam tử: “Bệnh thần kinh!”
Con mẹ nó (nguyên văn: Tnnd)! làm cả buổi bị một kẻ đần đùa bỡn!
Tức giận bưng thùng quần áo quay người rời đi, tiếp đó phía sau truyền đến tiếng khóc kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.
Loan Loan đau đầu! Mẹ nó, nàng thật sự gặp phải kẻ ngốc rồi à?
Lai Sinh bẹt miệng, nước mắt ào ào chảy xuống, cả người ngồi bệt trên tảng đá, hai chân không biết đã thò vào dòng sông từ lúc nào, làm ống quần ướt hơn phân nửa, vừa oa oa khóc lớn, vừa dùng sức lau nước mắt, thấy Loan Loan quay đầu lại, lại chỉ vào lòng sông, đáng thương tội nghiệp nhìn Loan Loan: “Cá, cá, cá…”
Khóe miệng Loan Loan giật giật, nhìn hắn nói: “Đầu óc ngươi bị gỉ sét rồi à? Ngươi là kẻ ngốc sao?” Con nhà ai mà để lạc bên ngoài thế này, sao không dắt về chứ?
Ai ngờ, Lai Sinh vừa nghe lời này thì mặt lập tức biến sắc, cũng không khóc nữa, trên mặt còn rơm rớm nước mắt, mặt lạnh nhìn Loan Loan, giọng nói âm trầm hỏi: “Ngươi mắng ai là kẻ ngốc?”
Loan Loan ngẩn ra.
Hắn chậm rãi đứng lên, mắt lạnh nhìn Loan Loan: “Ai dám mắng ta, ai dám mắng ông nội ta, ta liền chém hắn.” Cái vẻ mặt, ánh mắt kia còn bình thường hơn cả người bình thường.
Loan Loan hồ nghi bất định, lập tức giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có mắng ngươi. Thật ngại quá, không có chuyện gì ta đi trước đây, ngươi cứ từ từ mà làm.”
Thấy Loan Loan vừa chuẩn bị bưng chậu đi, Lai Sinh đứng dưới sông tức giận dậm chân, nước sông bì bõm tung tóe ướt đẫm trường sam trên người hắn, dường như hắn còn ngại thế chưa đủ, đặt mông ngồi lại trên tảng đá, tiếp tục dậm chân, đồng thời trong miệng kêu to: “Không, không, ta muốn cá của ta, ta muốn cá của ta…”
Tiếng kêu la tức giận bên bờ sông vang lên vô cùng rõ ràng, nàng cũng đã nhìn ra, cho dù nam nhân này không ngốc thì đầu óc cũng có vấn đề, so đo với một người bệnh, đầu óc có vấn đề, cho dù nàng không khi dễ ai, nhưng nếu như bị người khác nhìn thấy khẳng định cũng sẽ bị người ta mắng, huống chi cả nhà nàng vốn đã không được người trong thôn chào đón!
Thật vất vả dùng lời nói nhẹ nhàng mới trấn an được Lai Sinh, nặng nề cầm cây côn gỗ trên mặt đất lên, lúc này nàng mới phát hiện, phần đầu côn gỗ đã được vót nhọn, xem ra là chuyên dùng để xiên cá, lại nhìn Lai Sinh toàn thân ướt sũng, Loan Loan mệt mỏi rồi.
Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là bắt cá à, hay là bắt nhiều vài con, nàng và Bách Thủ cũng có đồ ăn trưa.
Kết quả là Loan Loan xắn ống tay áo lên đứng bên bờ sông bắt cá, tục ngữ nói ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, chi bằng sau này nàng làm nghề bắt cá cũng tốt, nhưng mà đợi cả nửa ngày cũng không bắt được một con cá nào. Sau đó nàng nổi giận, ném cái côn gỗ đi, cũng không quan tâm nước sông này có lạnh hay không, lội xuống sông bắt đầu chờ con cá cắn câu — lấy tay bắt cá!
Thời gian không phụ lòng người, rốt cục nàng cũng bắt được con cá đầu tiên. Lai Sinh cao hứng la hét kêu to, dường như cảm thấy nhìn chưa đã ghiền, cầm luôn cây xiên cá nhảy tòm xuống sông, bọt nước bắn tung tóe lên cả người nàng. Loan Loan thầm mắng trong lòng một câu, tự động bỏ qua quần áo bị bắn ướt trên người, lại bắt đầu đợi con cá mắc câu.
Sau đó, tổng cộng bắt được bốn con cá, trừ con cá đầu tiên là Loan Loan lấy tay bắt được, thì ba con còn lại đều là do Lai Sinh lấy xiên đâm được.
Lúc Lai Sinh tay chân lanh lẹ lấy xiên đâm con cá đầu tiên, nàng có một loại cảm giác muốn đánh người. Cái tên này rõ ràng rất giỏi bắt cá, thế mà còn phải chết sống bắt nàng giúp!
Sau khi lên bờ, Lai Sinh dùng cành cây xiên cá lại cùng nhau, nhìn Loan Loan rất bình thường hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ta là kẻ ngốc hay không? Ta biết trong thôn rất nhiều người đều nói ta như vậy, thật ra bọn họ không hiểu, chỉ là ta sống hiểu biết hơn bọn hắn mà thôi.”
Lời này rất triết lý!
Loan Loan cười ha ha: “Làm người quan trọng là bản thân vui vẻ, người khác thế nào không quan trọng.” Người này rốt cuộc có ngốc hay không đây a?
Lai Sinh ngưng mày suy nghĩ, lại nói: “Đều nói ngươi là kẻ hiền lành ngớ ngẩn, xem ra cũng không ngớ ngẩn nha!!” Nói xong ném cá lại cho nàng, cầm lấy xiên cá còn lại nghênh ngang rời đi.