Edit: An
Beta: Nora
Vào lúc nửa đêm Lai Sinh mới tới.
Lúc này Loan Loan mới nhớ ra, dường như từ lúc trời tối đã không thấy tăm hơi Lai Sinh đâu, liền hỏi hắn: “Đệ đã đi đâu tới hơn nửa đêm?”
Lai Sinh ngồi cạnh đống lửa, rũ mắt: “Đi dạo xung quanh.”
Loan Loan nghi ngờ.
Mẹ Nguyên Bảo bắt đầu trêu chọc hắn: “Lai Sinh à, tới nói cho chị dâu Thanh Diệp nghe, đệ chạy chơi ở đâu thế? Trời tối như mực đường cũng không thấy thế này, đệ chạy tới mỏ sao?”
“Không phải.”
“Ủa, sao tối nay đệ ít nói vậy, còn nữa, sao lại xụ mặt thế kia, ai bắt nạt đệ sao?”
“Không có.”
“Ơ!” Mẹ Nguyên Bảo nhìn Loan Loan: “Hôm nay tiểu tử này đổi tính à?”
Loan Loan ngượng ngùng cười: “Tiểu tử thối này lại phát cáu cái gì rồi, đừng để ý đến đệ ấy.”
Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu nhìn Lai Sinh cười cười, cũng không trêu chọc hắn nữa.
Lát sau, Loan Loan lấy cớ phải đi nhà vệ sinh, đưa con cho mẹ Nguyên Bảo trông hộ, bình tĩnh nháy mắt ra hiệu với Lai Sinh, sau đó ra khỏi nhà Mạch Thảo. Nàng đứng đợi ở ven đường một lát, liền thấy Lai Sinh đi tới.
“Cả tối đệ đã chạy đi đâu? Đừng có nói với ta là chỉ tùy ý đi dạo xung quanh.” Loan Loan nhìn Lai Sinh chằm chằm.
Lai Sinh xoa huyệt thái dương đang đau nhức, thở dài nói: “Giả ngu cũng không phải chuyện dễ mà!”
Loan Loan bị hắn chọc cho cười một tiếng, thoắt cái sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Đừng có đánh lạc hướng.”
Lai Sinh đành chịu, cười cười: “Đệ không có đi gây chuyện…” Lại thấy Loan Loan nhìn hắn chăm chú, lời nói lại xoay chuyển: “Thực ra, từ đêm qua đệ đã muốn đánh Tạ Tam…”
Loan Loan trợn mắt.
Lai Sinh vội vã giơ tay tỏ vẻ đầu hàng: “Nhưng không thành công, bị ca ca gọi lại.”
Loan Loan thở phào một hơi. Tạ Tam cũng không phải dân chúng bình thường, ngộ nhỡ để hắn phát hiện ra Lai Sinh có điểm gì bất thường, vậy sẽ càng thêm rắc rối!
“Nhưng tên hỗn đản kia sớm muộn gì cũng bị trừng trị.” Lai Sinh chắp tay sau lưng, nhìn về phía khu mỏ. Trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh: “Cái chết của mẹ Mạch Thảo chắc chắn có liên quan đến Tạ Tam.” Sau đó hắn nhìn về phía Loan Loan, nhướn mày: “Chị dâu, tẩu xem, giờ Mạch Thảo chỉ có một thân một mình, rất đáng thương, hơn nữa cũng không biết những kẻ không bằng cầm thú kia liệu có suy nghĩ xấu xa gì không, không bằng… Không bằng chúng ta cho nàng ở chung đi!”
Loan Loan nhìn hắn, khuôn mặt không che giấu được sự kinh ngạc, Lai Sinh thật sự quá quan tâm tới Mạch Thảo rồi!
Trầm ngâm một lúc, nàng mới nói: “Lai Sinh, chị dâu biết đệ lo lắng cho Mạch Thảo. Chúng ta lo cũng đúng, nhưng bây giờ Mạch Thảo đã mười tám tuổi rồi. Nàng đã có chủ kiến của riêng mình, hơn nữa, mẹ nàng không còn, nàng còn có cha, nàng đi theo cha dù sao cũng tốt hơn sống trong nhà người ngoài. Cũng tốt cho danh tiếng của nàng sau này lúc tìm chồng.”
Mạch Thảo đã mất mẹ, lại có tiếng bị cha ruồng bỏ thì sau này sao có thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng? Trừ khi là cha nàng không chịu nuôi nàng, đó chính là lỗi của Cát Đại. Mọi người đều nói nàng là cô nương số khổ. Tuy nói bây giờ thái độ của Cát Đại không tốt, nhưng chuyện vẫn chưa quyết định, ai biết sau này hắn có đổi ý hay không?
Hai người đứng ngoài nói chuyện một lúc liền quay về nhà Mạch Thảo. Sau đó, Loan Loan đưa con cho Lai Sinh, để hắn bế về nhà nghỉ ngơi.
Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu còn khen hắn: “Chao ôi, Lai Sinh nhà các ngươi càng ngày càng hiểu chuyện rồi. Muội không sợ hắn ôm hài tử về, lát sau lại một mình chạy tới sao?”
Loan Loan cười lắc đầu: “Sẽ không đâu, bây giờ đệ ấy rất nghe lời, đặc biệt là vào ban đêm. Trời tối đen như mực, đệ ấy cũng thấy sợ.”
Ba người ngươi một câu ta một câu, sau nửa đêm bắt đầu không chịu nổi, lại không có mạt chược để phân tán sự chú ý. Sau đó Loan Loan nhớ tới lúc còn bé nàng thích chơi cờ Lục Tử, cho nên nhặt sáu cục đá, bẻ sáu cành cây nhỏ, vẽ bàn cờ Lục Tử trên mặt đất, dạy hai người kia. Trò này tuy đơn giản nhưng ít nhiều vẫn phải sử dụng trí tuệ, cho nên tạm thời cũng chịu được tới lúc bình minh.
Trời vừa sáng, đạo sĩ kia liền tới, còn dẫn theo một tiểu đồ đệ, đám người Dương Nghĩa Trí cũng tới.
Sau đó bày đàn tế thần, đạo sĩ đốt nhang, lấy ra một thanh trường kiếm, miệng vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu múa. Có chút giống đạo sĩ mở đàn tế trên TV.
Loan Loan ghé sát vào Bách Thủ nhỏ giọng hỏi: “Chỉ cần múa may mấy lần như thế là được?”
Bách Thủ gật đầu: “Đúng vậy, luôn như thế, vừa niệm chú vừa múa kiếm, nói là như vậy có thể đả thông với Địa phủ, chuộc tội cho người chết, kiếp sau có thể đầu thai tốt.”
“Không phải mời hòa thượng tới niệm kinh siêu độ sao?” Loan Loan nghi ngờ.
“Cũng có người mời hòa thượng niệm kinh, nhưng đó là tụng kinh với Phật tổ, không giống thế này. Nhưng chúng ta luôn mời đạo sĩ.”
Loan Loan nghe xong thì yên lặng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, ở hiện đại có người qua đời, ví dụ như ở quê nàng, cũng mời đạo sĩ tới làm phép, để đạo sĩ chọn nơi chôn cất vân vân… nhưng chẳng phải ti vi luôn chiếu hòa thượng niệm kinh sao? Chẳng lẽ đây là lý do đạo sĩ thay thế hòa thượng!
Mạch Thảo quỳ dưới đất lặng lẽ khóc, đạo sĩ ở một bên vừa nhảy vừa múa kiếm, lại rắc tiền vàng mã, miệng không ngừng lẩm bẩm, hình ảnh này trái ngược hoàn toàn với pháp sư Tát Mãn trong Hoàn Châu cách cách.
Trong sân đầy người vây xem.
Xế chiều hôm qua, Dương Nghĩa Trí sai người giúp đi mua quan tài về, nhờ bốn người giúp khiêng quan tài, vừa tới giờ, đạo sĩ hét lớn: “Lên!”
Mạch Thảo ôm bài vị đi trước, phía sau là quan tài, trong thôn cũng có một số người tự động gia nhập đội đưa ma. Đội diễn tấu sáo và trống đi quanh thôn một vòng, sau đó đến khu nghĩa địa đã được chọn, bắt đầu chôn cất, mấy người cầm xẻng ba chân bốn tay, quan tài bị đất che lấp rất nhanh. Mạch Thảo nằm úp sấp trên mặt đất, mặc dù không phát ra chút tiếng động nào nhưng qua bả vai run rẩy mãnh liệt, có thể thấy nàng khóc cực kì bi thương, suýt thì ngất đi!
Mọi người nhìn mà cũng đồng cảm, thương tiếc, sự khinh thường với Hương Tú đã ném lên chín tầng mây!
Sau khi một gò đất nhỏ được đắp lên, ông nội của Lý Đại Trí viết chữ lên bảng gỗ, cắm thẳng trước phần mộ. Cứ như thế, Hương Tú rốt cuộc đã được hạ táng!
Loan Loan nhìn gò đất nhỏ kia, lúc này Hương Tú đang yên bình nằm trong đó. Quan tài cũng không coi là tốt, không biết trải qua bao năm tháng dầm mưa dãi nắng, đợi đến lúc xác trong quan tài mục rữa, có lẽ sẽ có chuột đào lỗ chui vào, đến lúc đó bên trong chỉ còn có xương trắng tĩnh mịch, có lẽ chúng sẽ xây ổ trong đó, xem như nhà của mình. Lúc không có gì ăn còn gặm gặm xương.
Nghĩ đến đây, Loan Loan liền buồn nôn, liên tưởng tới sau này nàng già rồi, chết đi, nàng muốn làm theo phong tục hiện đại, bảo con cháu hỏa táng xác của mình. Sau đó cho tro cốt vào một cái hũ. Như vậy côn trùng không thể cắn, chuột không thể chui vào được.
Sau khi hạ táng Hương Tú, mọi người giúp đỡ thu dọn linh đường. Chờ sau khi mọi ngườivề hết, Mạch Thảo ngồi trong căn nhà vắng lặng, nhìn bốn bức tường lạnh như băng, nhìn giường ngủ lạnh giá, phòng bếp vắng tanh, tất cả mọi thứ đều khiến nàng cảm thấy thật cô quạnh. Đây là nhà của nàng. Gia đình của nàng, ban đêm sẽ không có người trò chuyện với nàng, ban ngày sẽ không có người ăn cơm nàng nấu nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng trống vắng cô đơn. Vắng vẻ, còn có cô độc. Nàng từ từ cảm thấy nỗi sợ tương lai mờ mịt dâng lên trong lòng!
Buổi tối, Loan Loan nấu cơm xong, còn cố ý xới thêm một bát, mang qua cho Mạch Thảo.
Mặc dù đã chôn cất Hương Tú nhưng đèn dầu, nhang thắp trước bài vị của nàng phải đốt liên tục trong bảy ngày. Cho nên Mạch Thảo không thể qua ăn cơm, nàng đành phải đem cơm tới.
Loan Loan ngồi bên Mạch Thảo lúc ăn cơm, Lai Sinh yên lặng ngồi cạnh, Mạch Thảo vô cùng cảm tạ nàng. Nhìn khuôn mặt nhỏ gầy, trắng bệch của nàng, Loan Loan vô cùng đồng cảm. Đợi nàng cơm nước xong. Loan Loan cầm bát, dẫn Lai Sinh về.
Ngày tiếp theo, lúc mặt trời mọc lên từ đằng đông, mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình, khi thấy nhà Mạch Thảo, mọi người mới nhớ tới Hương Tú đã ra đi, mọi người dường như vẫn chưa tin, cũng hoảng hốt cảm giác bản thân đang nằm mơ, một người bình thường như vậy bất chợt đã không còn.
Có mấy người hảo tâm lúc đi qua cũng nhân tiện vào thăm Mạch Thảo một chút. Sáng sớm Dương Nghĩa Trí cũng đi thăm Mạch Thảo, thấy nàng trừ tinh thần không tốt lắm thì những chuyện khác đều ổn, trong lòng cũng có chút yên tâm.
Từ lúc Hương Tú gặp chuyện không may đến lúc chôn cất, Cái Đại không xuất hiện dù chỉ một lần, ngay cả thời gian làm việc ở mỏ than cũng không tới. Dương Nghĩa Trí tìm thấy hắn lần thứ hai, bàn bạc chuyện của Mạch Thảo. Cát Đại nói rõ ràng với Dương Nghĩa Trí: “Chuyện này ta không quản, ta còn có một nhà già trẻ, không thể gánh thêm gánh nặng nào nữa.”
Dương Nghĩa Trí giận đến râu mép cũng vểnh lên, đây là những lời mà cha ruột có thể nói?
Cát Đại cũng khiến cho mọi người trong Dương gia thôn căm phẫn.
Trước kia mọi người xem thường, khinh bỉ Hương Tú, sau khi nàng chết, mọi người chuyển sang đồng tình với Mạch Thảo, bây giờ là căm phẫn Cát Đại. Thỉnh thoảng lúc Cát Đại đi qua Dương gia thôn, mọi người còn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, nếu không thì sẽ chỉ trỏ sau lưng.
“Sao lại có người cha như vậy?”
“Hổ dữ không ăn thịt con, lại có thể bỏ con gái ruột của mình lại mà không hỏi thăm câu nào!”
……
Nhất thời, Cát Đại ở Dương gia thôn như chuột chạy qua đường, người người la mắng, hắn tự biết mình không có lý lẽ, mỗi lần bắt đầu làm việc đều nhân lúc Dương gia thôn chưa có ai ra ngoài mà chạy tới mỏ thật sớm, lúc đi tuần cũng suy tính không đi qua Dương gia thôn, kể cả lúc đi tuần tra chỗ mỏ than cũng dò xét trước xem ở đó có người Dương gia thôn không, nhưng người làm công ở mỏ than vốn là người của Dương gia thôn, hắn làm sao có thể thoát khỏi sự phỉ báng của mọi người đây!
Sau đó có một lần Lưu quản sự tìm hắn, tìm từ trên núi xuống chân núi đều không thấy người, chờ ở mỏ than hồi lâu cũng không thấy, sau đó thật khó khăn mới thấy Cát Đại, hắn liền chửi mắng một trận: “Tới mỏ là để làm việc, không phải tới đi dạo, nếu ngươi không muốn làm thì mời cút sớm một chút….”
Lưu quản sự và Hương Tú vốn là nhân tình, thường ngày hai người ở với nhau, Hương Tú cũng quan tâm chăm sóc hắn, nói thật lòng thì hắn rất thích Hương Tú, ai ngờ nàng lại chết vô duyên vô cớ, muốn không nghi ngờ là không thể, nhưng lại có Tạ Nhàn làm chứng, lại không có chứng cớ, hắn đâu thể làm gì Tạ Tam?
Sau đó lại thấy Cát Đại làm cha ruột của Mạch Thảo nhưng không quan tâm tới khuê nữ, trong lòng hắn cực kì bất mãn, trút toàn bộ lửa giận trong lòng lên đầu Cát Đại. Quả nhiên qua mấy ngày, Cát Đại liền xin nghỉ việc ở hầm mỏ. Chuyện này để sau hãy nói.
Ngày thứ ba, Tạ Nhàn đi vận chuyển than đá cuối cùng cũng quay về.
Không ít người vội vã tìm hắn.
Một người là Dương Nghĩa Trí, bây giờ ông làm chủ cho Mạch Thảo, dù sao cũng phải tìm Tạ Nhàn nói chuyện cho rõ ràng.
Người tiếp theo là Lưu quản sự, theo lý thuyết, ngày thứ hai sau khi chuyển than đá xong, Tạ Nhàn nên tới làm việc. Hắn không đến thì thôi, dù sao chuyện của chủ nhân, nô tài như hắn không xen vào, nhưng sau khi than đá được xe ngựa chở đến bến tàu, đưa lên tàu chuyển đi xong, hẳn là phải có người tới báo cáo, nhưng người này cũng chậm chạp chưa tới.
Còn có một người nữa là Diêm Sơn, từ lúc Bách Thủ từ chức đội phó đội tuần tra thì cuộc sống của hắn cũng ngày một khá hơn, hắn đi tìm Tạ Tam mấy lần đều không có tin tức, cho nên hắn quyết tâm lần này nhất định phải tìm Tạ Nhàn, hắn muốn mình được lên chức đội phó nên lôi chuyện của Diêm Nhị ra truy cứu.