Sắc mặt Dương Phong trắng bệch, vẻ mặt không thể tin: “Tam thiếu gia, người có ý gì?”
“Có ý gì?” Tạ Nhàn ha hả cười một tiếng: “Ngươi không hiểu cũng không sao, chỉ cần ta biết chân tướng sự tình là được.”
Thấy Dương Phong bị dọa sợ không nhẹ, Tạ Nhàn an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, chuyện này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết. Nếu như ta muốn làm gì sớm đã công bố chuyện này ra rồi, cần gì đợi đến lúc này. Chuyện này rốt cuộc như thế nào đều phải trông chờ vào ngươi.”
Trong lòng Dương Phong rơi xuống đáy: “Nhưng chuyện này nghiêm trọng, lỡ như phơi bày liên lụy đến ta thì sao?”
“Ngươi yên tâm, nhi tử thôn trưởng làm sao có thể làm ra loại chuyện này được? Nói ra cũng không ai tin phải không?”
Liên tiếp mấy ngày tinh thần Dương Phong đều hoảng hốt, làm thế nào cũng nghĩ không thông sao Tạ Nhàn tra được chuyện kia.
Bách Thủ lại lần nữa được thăng làm đốc công, lần này làm đốc công không giống với quản lý bãi than. Đây là chuyện quản cả khu mỏ.
Dư chưởng quỹ tự mình đến mỏ tuyên bố: “… Nhị thiếu gia nói Dương Bách Thủ huynh đệ làm việc tận lực, lại trung thành, một lòng suy nghĩ vì khu mỏ, làm việc chính trực. Người như vậy mỏ chúng ta cần trọng dụng… Sau này mọi người có việc có thể trực tiếp tìm Dương Bách Thủ, Dương đốc công lại báo cho Lưu quản sự… Vì sao chúng ta muốn chọn ra quản sự, đốc công? Bởi vì muốn mọi người làm việc cho Tạ gia, giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia… Hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt mọi việc trong mỏ. Làm tốt, cuối năm Nhị thiếu gia tới sẽ có trọng thưởng…”
Những thợ đào mỏ nghe vậy kích động không thôi. Tạ Dật ban bố quy định này đã tạo cho những thợ đào mỏ lợi ích thực thế cực kì.
Trong lòng Tạ Nhàn giận đến nghiến răng. Cái gì gọi là giảm bớt trọng trách cho Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia? Ý này rõ ràng chính là nói trên mỏ có chuyện không cần báo lên cho hắn. Hôm nay Dư chưởng quỹ còn chọn lúc hắn tới mỏ mà tuyên bố, làm trò trước mặt mọi người, thẳng thừng đánh vào mặt hắn.
Lúc này không ai màng đến Tạ Nhàn có sắc mặt gì, rối rít cao hứng nghị luận.
“Thế thì tốt quá, Nhị thiếu gia nói chỉ cần cố gắng làm chúng ta ai cũng có cơ hội làm đốc công, quản sự.”
“Đúng vậy, đốc công, quản sự cũng được! Không cần làm việc chân tay, bạc mỗi tháng cũng không ít.”
“Đúng, Dương huynh đệ chính là ví dụ. Hắn là người tốt, sau này chúng ta có việc có thể trực tiếp đi tìm hắn.”
Cũng có người không đồng ý với hắn.
“Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm! Không thấy sắc mặt Tam thiếu gia đang rất khó coi sao? Ta xem chức đốc công này Dương Bách Thủ cũng không làm nổi bao lâu đâu.”
“Ờ, đúng ha, lần trước đó. Đắc tội Tam thiếu gia, chưa làm đội phó đội tuần tra được bao lâu đã bị cách chức.”
Lập tức có người kháng nghị: “Ta xem Nhị thiếu gia này nói chuyện ngay thẳng, không giống Tam thiếu gia vô tình như vậy. Các ngươi đoán chuyện nhà họ Diêm lần trước có phải là chủ ý của Tam thiếu gia hay không?”
“Ơ, lời này cũng có vẻ đúng.” Có người phụ họa: “Rõ ràng khi đó Lưu quản sự nói Tam thiếu gia thương cảm công nhân, nên ban chút ngân lượng cho gia đình họ.”
“Ừa, đúng đó. Rõ ràng đó là chủ ý của Tam thiếu gia, giờ hắn lại vấy lên đầu Nhị thiếu gia, các ngươi coi đó là loại người gì chứ.”
“Nhỏ giọng một chút, nếu bị nghe thấy ngươi không bị lột da cũng bị giáo huấn cho bây giờ.”
Trong tiếng nghị luận rào rào thỉnh thoảng còn xen lẫn giọng bất mãn.
Mặt Tạ Nhàn xám xịt.
Không ngờ nhị ca chẳng hề nói một lời đã cho mình một vố, giờ các mối quan hệ vất vả lắm mình mới tạo dựng được đang có nguy cơ bị mấy câu nói đó đạp đổ. Tạ Nhàn nắm chặt nắm tay, lạnh lùng liếc nhìn Bách Thủ, mang theo gã sai vặt xoay người rời khỏi mỏ.
Từ đó về sau, quả nhiên có chuyện gì mọi người đều đến tìm Bách Thủ. Ví như nhà ai có người thân bị bệnh, muốn xin phép nghỉ một ngày, hay là bản thân gặp phải vấn đề gì khó khăn muốn tìm Bách Thủ giúp. Nhất thời mọi người quên bén đi mất Tạ Tam thiếu gia ra khỏi suy nghĩ.
Tạ Nhàn giận điên người.
Có câu nói người đen đủi, đến uống nước cũng sẽ bị nghẹn.
Ở Dương gia, đầu tiên là Dương Tuấn Kỳ thi rớt, bị người trong thôn cười nhạo, sau đó còn bị hoãn lại ngày cưới, giờ lại đến phiên Dương Nghĩa Thiên xui xẻo.
Hôm đấy vốn đã đến giờ ông ta làm việc xong về nhà, đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa giao nộp, lại trở về công trường, không may thế nào vừa đến bãi than đã ngã nhào, cú ngã này không nhẹ chút nào, ngay lập tức ảnh hưởng đến xương cốt.
Sau khi được đưa về nhà, mẹ Tuấn Kỳ bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuống quít đi mời đại phu, nghe nói là té đến mức gãy chân. Mẹ Tuấn Kỳ lập tức liền gào thét khóc òa lên. Dương Nghĩa Thiên là chủ gia đình, cũng là trụ cột chống đỡ cho cả nhà, ông ngã đến mức gãy chân, sau này lấy gì mà sống đây?
Hướng về phía đại phu vừa quỳ lạy vừa van nài, xin ông ta nhất định phải trị lành chân Dương Nghĩa Thiên.
“… Nghỉ ngơi thật tốt sau này còn có thể đi lại được, nếu không sẽ tàn phế.”
Mẹ Tuấn Kỳ nghe xong liền choáng váng, đến cả Dương Nghĩa Thiên cũng ngơ ngẩn.
Chẳng qua chỉ ngã một cái, sao đã bị tàn phế rồi?
Để cho người Dương gia thương tâm là Dương Nghĩa Thiên ngã gãy chân, người trong thôn đều nói do Dương Nghĩa Thiên làm việc trên mỏ nên mới ngã gãy chân, người của mỏ thế nào cũng phải có chút bồi thường. Ai biết sau khi mẹ Tuấn Kỳ đến, mỏ lại nói Dương Nghĩa Thiên đã hết giờ làm, hơn nữa còn là do bản thân ông ta đi lại không cẩn thận mới ngã xuống, lại không làm việc, cho nên mỏ không chịu bất cứ trách nhiệm nào. Càng đáng giận hơn là mỏ lấy chuyện Dương Nghĩa Thiên bị thương không thể tiếp tục làm việc làm lý do, bảo là làm chậm trễ công việc trong mỏ, trực tiếp sa thải Dương Nghĩa Thiên.
Mẹ Tuấn Kỳ không phục, đi tìm Lưu quản sự. Lưu quản sự cũng bó tay, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng chỉ làm việc theo sai bảo, ngươi đừng làm khó ta.”
Sau đó bà liền tìm đến Tạ Nhàn. Tạ Nhàn cũng không thèm gặp bà. Gã sai vặt kề cận bên cạnh ngăn bà ta lại, nghiêm mặt nói: “Mỗi ngày Tam thiếu gia đều bận rộn rất nhiều chuyện, làm sao có thời giờ quản chuyện nhỏ này của ngươi. Vả lại, mỏ chỉ coi trọng người hữu dụng, không nuôi người ở không.”
Mẹ Tuấn Kỳ giận đến thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Thì ra lúc Diêm gia gặp chuyện không may, Diêm Sơn làm ầm ĩ trên mỏ, nói mỏ không có lương tâm, vong ân phụ nghĩa. Lúc ấy bà còn ở nhà chê cười người ta; bây giờ đến lượt mình mới biết được trong đó có bao nhiêu oán hận và không cam lòng.
Không có công lý, điều trị chân cho Dương Nghĩa Thiên còn tốn không ít bạc, mẹ Tuấn Kỳ khóc sướt mướt gửi thư đi thư viện gọi Dương Tuấn Kỳ về.
Dương Tuấn Kỳ có thể có năng lực gì, ngồi cạnh cửa sinh hờn dỗi, sau trong đầu linh quang chợt lóe, có chủ ý, vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.
Mẹ Tuấn Kỳ vội vàng kéo hắn lại: “Tuấn Kỳ ơi, con muốn đi đâu? Con không thể xúc động được đâu!” Bà chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu mà Dương Tuấn Kỳ lại xảy ra chuyện gì, dứt khoát bà cứ tìm dây thừng treo cổ phứt cho rồi.
Dương Tuấn Kỳ trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con tự biết chừng mực mà! Con đã có cách lấy lại công đạo cho cha rồi.”
Mẹ Tuấn Kỳ hai mắt tỏa sáng, vội vàng lôi kéo hắn hỏi: “Con trai, thật sao? Con có biện pháp gì?”
Dương Tuấn Kỳ đỡ mẹ hắn ngồi xuống ghế, nói: “Không phải Tam thiếu gia không muốn quản chuyện này ư, vậy chúng ta tìm Nhị thiếu gia. Dù nói thế nào người trên mỏ đều phải nghe theo Nhị thiếu gia. Hơn nữa, không phải mẹ cũng nói Nhị thiếu gia là con trai trưởng Tạ gia sao? Nhị thiếu gia nói chuyện Tam thiếu gia có thể không nghe sao?”
Mẹ Tuấn Kỳ vừa nghe quả nhiên tươi cười đầy mặt, chắp tay trước ngực, may mắn nói: “Đúng ha đúng ha. Sao ta hồ đồ thế này, ngày nào cũng nhắc chuyện này, đến lúc quan trọng lại quên mất! Tam thiếu gia chắc chắn phải nghe Nhị thiếu gia, may mà con ta thông minh nghĩ tới chuyện này.” Đảo mắt bà lại nhíu mày: “Nhưng Nhị thiếu gia này không ở mỏ, làm sao tìm được hắn đây? Mà chúng ta đi tìm hắn, hắn sẽ giúp chúng ta sao?”
“Con biết Nhị thiếu gia không ở mỏ, nhưng biết có người tìm được hắn.” Dương Tuấn Kỳ cười nói.
Mẹ Tuấn Kỳ kéo hắn vội vàng hỏi: “Vậy con định tìm ai giúp?”
Dương Tuấn Kỳ chần chờ , nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng để ý. Mẹ cứ ở nhà chăm sóc cha thật tốt là được rồi.”
Mẹ Tuấn Kỳ còn có chút không yên lòng, lôi kéo hắn hỏi cho rõ ràng. Dương Tuấn Kỳ làm sao cũng không nói cho bà biết, chỉ nói tự hắn có cách. Sau mẹ Tuấn Kỳ nghĩ đến chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Không phải con định tìm hai vợ chồng cách vách kia chứ?”
Dương Tuấn Kỳ đúng là có ý nghĩ này. Trong thôn chỉ có Loan Loan và Bách Thủ có quan hệ tốt với Tạ Dật. Loan Loan không chỉ giúp Tạ gia làm đồ khô, mà lúc này Tạ Dật vừa đến liền trực tiếp thăng Bách Thủ làm đốc công. Nhờ bọn họ hỗ trợ nói giúp trước mặt Tạ Dật mới có thể được bồi thường. Mỏ mới có thể cho công đạo.
Nhìn lên vẻ mặt Dương Tuấn Kỳ, mẹ Tuấn Kỳ liền hiểu, lập tức nổi cáu: “Không được, con tìm ai cũng không được đi tìm bọn chúng.”
Dương Tuấn Kỳ ngạc nhiên, trước kia nghe cha nói mẹ hắn và Loan Loan cãi nhau mấy lần, không thể hòa hợp với hai vợ chồng Loan Loan, không ngờ bà chán ghét hai người Loan Loan như thế.
Khuyên bà: “Mẹ, thật ra thì đường ca và đường tẩu rất dễ nói chuyện…”
“Im miệng.” Mẹ Tuấn Kỳ trừng mắt: “Cái gì đường ca đường tẩu? Nhà chúng ta xảy ra chuyện này không biết người ta chê cười đến thế nào, con còn chạy đến cửa cầu người ta. Không phải tới xem sắc mặt người ta sao?”
Dương Tuấn Kỳ có chút không hiểu: “Sao lại bảo đến cửa xem sắc mặt chứ? Vả lại đường ca đường tẩu cũng không phải là người như vậy, con từng tiếp xúc với họ nên biết mà! Mẹ đừng vì những chuyện cỏn con mà ghi nhớ trong lòng. Đều là người một thôn, còn là thân thích nữa, có khó khăn thể nào họ cũng sẽ không làm ngơ đâu.”
Mẹ Tuấn Kỳ nói gì cũng không chịu, lau nước mắt tố khổ: “Kể từ khi con thi rớt, chúng ta đã thành chuyện cười cho người trong thôn một thời gian dài. Dù nhà bọn chúng không như vậy, trước mặt không nói gì, nhưng thật ra thì sau lưng không biết chê cười ta bao nhiêu lần. Đặc biệt là cái con Vương Loan Loan kia cứ luôn bới móc ta… Cha con bị thương, nếu chúng nó còn nhớ tới thân thích sao không đến thăm nổi một lần? Vậy mà con còn chạy đến cửa cầu người ta, nói không chừng đến lúc đó chuyện không thành, còn bị chúng nhục nhã cho một phen.”
Chính bản thân Dương Tuấn Kỳ cũng cảm thấy đôi khi mẹ hắn cũng hay cố tình gây sự. Trước kia mẹ hắn hay tìm nhà Loan Loan gây chuyện, chuyện này hắn cũng biết. Ngay cả mình cũng không chào đón người ta, dựa vào cái gì người ta phải tới thăm cha hắn. Hơn nữa hắn và Bách Thủ từng có lui tới, biết Bách Thủ và Loan Loan cũng không phải là hạng tiểu nhân thích a dua nịnh nọt, cũng không phải người thích bỏ đá xuống giếng.
“Nếu như không tìm họ, vậy mẹ nói xem tìm ai bây giờ?”
Mẹ Tuấn Kỳ nghẹn lời, bà cũng không biết. Hiện giờ bà đang hoang mang lo sợ! Mấy ngày trước bà còn nở mày nở mặt ở trong thôn, mỗi người thấy bà đều chào hỏi trước. Nhưng kể từ khi Dương Tuấn Kỳ thi rớt hết thảy đều thay đổi. Đầu tiên là Đàm gia kéo dài hôn kỳ, hiện Dương Nghĩa Thiên lại té gãy chân, hơn nữa còn bị sa thải. Làm cho bà không cách nào tiếp nhận nổi là chân Dương Nghĩa Thiên có thể bị phế đi, nói cách khác ông ta có thể sẽ trở thành người què, nửa đời sau phải chống gậy mà đi.
Ông trời sao có thể như vậy? Cho tới bây giờ bà cũng không ngờ được trong nhà sẽ biến thành thế này!
Nghĩ tới đây, mẹ Tuấn Kỳ thương tâm đến mức muốn khóc thật lớn!
Thế mà Dương Tuấn Kỳ vẫn còn muốn đến nhà Loan Loan.