Edit: Gấu mèo + Leticia
Beta: Tuyết Y
Cát Đại thấy là con gái, lại là đứa câm, nên trong lòng chán ghét rồi bỏ mặc không hề nhìn con gái mình cái nào, lại khiến cho Hương Tú không thể chấp nhận chính là sau đó Cát Đại có nữ nhân ở bên ngoài. Đó là một nữ nhân bước chân ra từ kỹ viện, lớn lên không xinh đẹp bằng Hương Tú nhưng lại có ba mươi sáu cách chiều chuộng đàn ông, nàng ta biết tất cả mọi thứ, cũng khiến trái tim Cát Đại bay bổng. Từ sau đó, Cát Đại thường xuyên tìm nữ nhân bên ngoài.
Hương Tú hối hận không thôi, nhưng không có cách nào cứ như vậy mà rời khỏi Cát Đại. Nhưng cuối cùng Cát Đại lại làm một chuyện khiến cho Hương Tú có ý nghĩ rời đi.
Khi đó Cát Đại đã đắc tội với một số người trong phủ, mọi người phía dưới ước gì hắn bị đá xuống để mình có một vị trí tốt hơn, về sau trong lúc vô tình hắn phạm phải sai lầm, cộng thêm bên cạnh có người lửa cháy đổ thêm dầu rồi bị đại quản sự bên trên cách chức. Từ đó về sau, vận rủi cứ theo hắn, mọi chuyện đều không thuận lợi, khắp nơi bị khinh bỉ.
Khi hắn tìm được người muốn tìm cách để có công việc tốt lần nữa, thì người nọ lại nói ra một yêu cầu quá đáng.
Thì ra là người nọ đã sớm nhìn trúng Hương Tú rồi, nên coi đây là yêu cầu. Cát Đại vốn không muốn, sau đó lại nghĩ đến tiền đồ đen tối của mình, hơn nữa từ sau khi Hương Tú sinh ra đứa con gái, hắn đã dần không thích nàng, nhưng nếu có tiền, thì nữ nhân bên ngoài có thể đứng hàng dài chờ mình chọn, vì thế mà dứt đoát đồng ý.
Hương Tú không ngờ Cát Đại lại đồng ý chuyện như vậy, một ngày vợ chồng tình nghĩa bằng trăm ngày, cho dù là tảng đá cũng có tình cảm mà, chẳng lẽ hắn lặng lẽ đưa mình lên giường kẻ khác thì hắn rất vẻ vang sao?
Khi đó Cát Đại hoàn toàn chẳng nghĩ gì, hắn cho là mình xử lý chuyện này bí mật một chút thì chắc chắn không ai biết, hơn nữa có tiền có quyền mới nở mặt nở mày được.
Có khi dục vọng sẽ khiến cho người ta làm ra loại chuyện điên cuồng, huống chi đó là một thời đại trọng nam khinh nữ.
Cát Đại mang con gái ra uy hiếp Hương Tú buộc nàng thỏa hiệp, nam nhân kia thấy Hương Tú bị chính chồng mình đưa tới thì lại có chút ít đồng tình, thỉnh thoảng cho nàng một chút tiền bạc. Hương Tú đã hết hy vọng với Cát Đại, cảm giác cái tên nam nhân đại gian đại ác mà mình ngủ chung kia còn thuận mắt hơn so với Cát Đại, nên có khi sẽ nói vài lời nhẹ nhàng với tên nam nhân kia.
Cát Đại tìm được một công việc tốt, nhưng chuyện này vẫn bị người có tâm thăm dò được. Sau đó Hương Tú cùng cách với Cát Đại rồi trở về Dương gia thôn.
Nhưng bất hạnh là Cát Đại chưa làm được bao lâu đã bị người ta đá xuống. Trong lòng hắn vẫn cho rằng Hương Tú thông đồng với nam nhân khác hại hắn. Cũng bởi vì những chuyện này Hương Tú cũng không còn để tâm tới nam nhân nữa. Khi nàng tìm nam nhân để dựa vào, đáy lòng vẫn mong đợi tìm được một nam nhân biết quan tâm thực sự, nhưng nàng rất xinh đẹp, lại muốn nuôi con gái duy trì cuộc sống, nên đến chỗ nào cũng đều gây chuyện.
Có lẽ Hương Tú đã chết lặng với những lời đồn đãi kia rồi, mỗi ngày vẫn thoải mái về nhà mà chưa bao giờ trốn tránh.
Trong lúc những lời đồn đãi nhục mạ lưu truyền, ngoài đồng lại bắt đầu bận rộn, chờ khi bồi ương (*) xong lại phải cấy mạ. Nhưng mà, lúc này trong nhà có vị khách đến thăm ngoài ý muốn.
(*) bồi ương: là giai đoạn dưỡng mầm để chuẩn bị cấy vào ruộng
Hôm đó khí trời tốt, ăn xong cơm trưa Bách Thủ còn chưa đi ra ngoài, Loan Loan vừa ngồi trong viện phơi nắng, Lai Sinh đi ra ngoài chưa đầy một lát đã hứng thú vui vẻ reo hò chạy về, trong tay còn cầm một món đồ được bao bọc chỉnh tề bằng giấy dầu, theo sau hắn là một ông lão chừng năm mươi tuổi.
Ông lão vừa vào sân đã chắp tay hướng về phía Bách Thủ, mỉm cười gọi: “Bách Thủ huynh đệ.”
Lại đối diện với Loan Loan đang mang vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chắc hẳn vị này chính là chị dâu của Lai Sinh rồi, lão hủ họ kép Âu Dương, hôm nay mạo muội đến đây quấy rầy.”
Loan Loan nhìn Bách Thủ, hai người đều khẽ nhíu mày, lại có chút ít nghi ngờ. Nhìn lại Lai Sinh ở bên cạnh, trong bọc giấy dầu là đủ thứ bánh ngọt, hắn vừa ăn thật vui vẻ vừa cười với ba người.
Loan Loan đã hiểu, ông lão này chính là Âu Dương Chất.
Người tới là khách, Bách Thủ bưng cái ghế băng ra mời Âu Dương Chất ngồi.
Loan Loan ở bên cạnh cười nói: “Ở nông thôn lỗ mãng, cũng không gì tốt để chiêu đãi đại thúc.”
Đây cũng là ý nói cho Bách Thủ đừng đi nấu nước pha trà.
Bách Thủ hiểu ý, thuận thế ngồi vào bên cạnh Loan Loan.
Tục ngữ có nói vô sự mà ân cần không phải gian tức là trộm.
Âu Dương Chất này tốt khác lạ với Lai Sinh không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, cho dù hôm nay hắn không có ác ý, Loan Loan cũng không có tâm tư chiêu đãi hắn.
Dường như Âu Dương Chất tuyệt không để ý, quét một vòng sân đã được thu dọn sạch sẽ, cười nói mấy câu khách sáo, sau đó nói rõ ý đồ đến của ông ta.
“. . . . . . Lão gia chủ vẫn luôn muốn mở rộng kinh doanh, cho nên khi đó lão gia không khỏi thường xuyên đi ra ngoài. Sau lại có một lần vô tình gặp mẹ thằng bé, khi đó ta ở bên cạnh lão gia nhìn thấy rất rõ ràng. Lão gia đối với mẹ thằng bé tình thâm ý nặng, nhưng bởi vì việc làm ăn bên ngoài của lão gia vẫn chưa xử lý xong, lấy vợ lại phải bẩm báo cho trưởng bối trong nhà trước, nên hôn sự của hai người vẫn kéo dài. Kết quả bên này chuyện vui còn chưa định, lão gia lại nhận được thư nhà báo lão phu nhân bệnh nặng, chuyện này như sấm nổ trên đầu, lão gia quanh năm ra ngoài, rất ít khi ở nhà cùng lão thái gia và lão phu nhân. . . . . . Đợi lão gia không ngừng tự trách chạy về nhà, lão phu nhân đã trút hơi thở cuối cùng. . . . . . Lão phu nhân qua đời, Lão thái gia bị đả kích không nhỏ, nhất thời nằm trên giường không dậy nổi, toàn bộ chuyện trong nhà đều giao cho lão gia, cộng thêm phải giữ đạo hiếu ba năm, thế là chuyện hứa hẹn đón mẹ thằng bé vẫn bị trì hoãn. Sau đó lại phái người đi tìm hai mẹ con nhưng không có kết quả. . . . . . May mà ông trời có mắt, hai năm trước trong lúc ta đi chợ vô tình gặp được ông nội của Lai Sinh, thế mới biết sự tồn tại của Lai Sinh. Lão gia vốn định đón Lai sinh về, nhưng ông nội Lai Sinh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó nên không đồng ý. Cho đến năm ngoái biết được Lai Sinh chỉ còn có một mình. . . . . . Lão gia là thân nhân của thằng bé lẽ ra phải đón thằng bé về chăm sóc. . . . . .”
Âu Dương Chất một phen nói năng thành khẩn, nhớ lại chuyện năm đó trên mặt còn có chút bi thương.
Loan Loan và Bách Thủ lại không thể không khiếp sợ.
Cha ruột Lai Sinh vẫn còn, chẳng những thế còn tìm tới đây, hơn nữa Âu Dương gia còn là một thương nhân phú thương, từ trước lại chưa từng nghe ông nội Lai Sinh đề cập tới những chuyện này, lập tức hai người có chút thẫn thờ.
“. . . . . . May mắn có ông trời phù hộ, Lai Sinh được các cháu chăm sóc, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì không may, lão gia làm sao xứng đáng với mẹ Lai Sinh dưới cửu tuyền. Chúng ta vạn phần cảm kích việc các cháu có thể thu lưu Lai Sinh, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần mở miệng. . . . . .”
Âu Dương Chất tình cảm ấm áp nói Âu Dương lão gia nhớ thương Lai Sinh như thế nào, Lai Sinh có thể trở về bọn họ lại vui mừng như thế nào, lại cảm kích đám người Loan Loan chăm sóc Lai Sinh ra sao. Nói gần nói xa đều lộ ra ý chỉ cần Loan Loan mở miệng yêu cầu cho ngân phiếu tạ ơn thì bọn họ sẽ lập tức đáp ứng.
Nhưng, Loan Loan nghe xong rồi bình tĩnh lại.
Lời của Âu Dương Chất nói thật có chút không khớp với những lời ông nội Lai Sinh lúc trước, dựa theo ông nội Lai Sinh nói thì là, cha Lai Sinh đi trước, sau đó mẹ đệ ấy mới đi, sở dĩ bọn họ chuyển đến Dương gia thôn, hoàn toàn là bởi vì năm đó gặp nạn quân Nguyên xâm lược. Ông nội Lai Sinh nhìn là người rất chất phác, tại sao muốn giấu diếm chuyện cha của Lai Sinh đây?
Hơn nữa Âu Dương Chất nói năm đó Âu Dương lão gia có phái người đi tìm mẹ Lai Sinh, nhưng không nói chuyện gặp nạn, lúc Lai Sinh đến Dương gia đã gần năm tuổi, cho dù Âu Dương lão gia giữ đạo hiếu ba năm, cũng có thể tìm được hai người Lai Sinh mà. Chẳng lẽ ban đầu Lai Sinh và ông nội đệ ấy cũng không phải là đi từ quê nhà đến đây?
Bây giờ Lai Sinh một cô nhi không có bất cứ thứ gì, Âu Dương gia cũng không có khả năng tùy tiện nhận một kẻ ngốc làm con.
Nhưng nếu Lai Sinh thật sự là người của Âu Dương gia, bọn họ muốn đón Lai Sinh về thì hai người Loan Loan thật đúng là không có quyền ngăn trở, có điều chuyện này lộ sơ hở khắp nơi, nhưng lúc này Loan Loan lại không thể đắc tội Âu Dương Chất, nên bèn cười nói: “Chuyện này chúng cháu thật đúng là không biết, hơn nữa cũng chưa từng nghe ông nội Lai Sinh đề cập tới. Dĩ nhiên, nếu như người nhà của đệ ấy còn thì không còn gì tốt hơn được, chúng cháu đều hi vọng đệ ấy có thể có một gia đình hạnh phúc.”
“Ta biết chuyện này nghe có chút đột ngột, nhưng nhớ tình huống ngày đó hai người Lai Sinh tới Dương gia thôn, thôn trưởng cũng phải biết. Điều tra một chút sẽ biết được nhà thằng bé ở đâu, tình huống trong nhà ra sao, ta tin rằng hẳn là cũng có người nhớ được Lai Sinh, nếu các cháu không tin có thể tìm quan phủ đối chất liền biết thiệt giả.” Âu Dương Chất cười nói, giọng nói hết sức kiên định.
Loan Loan có chút ngạc nhiên nghi ngờ, không biết thôn trưởng có biết rõ tình hình hay không, uyển chuyển nói: “Ban đầu ông nội Lai Sinh phó thác đệ ấy cho chúng cháu, thôn trưởng cũng đã đồng ý, hơn nữa ông nội Lai Sinh để lại cho đệ ấy một ít đồ vật cũng là thôn trưởng bảo quản. Dĩ nhiên nếu Lai Sinh nguyện ý trở về, chúng cháu nhất định sẽ không ngăn trở vì chúng cháu đều hi vọng Lai Sinh sống tốt, nhưng mà đầu óc Lai Sinh không quá linh hoạt, chuyện này. . . . . . dù sao ban đầu ông nội Lai Sinh đã giao Lai Sinh vào trong tay chúng cháu, hơn nữa nói rõ Lai Sinh do chúng cháu nuôi dưỡng. Mọi người trong Dương gia thôn chúng cháu cũng thích Lai Sinh, chuyện này xin cho chúng cháu thương lượng với thôn trưởng một chút!”
Âu Dương Chất tỏ vẻ hiểu, nói hai câu rồi rời đi, chính ông ta cũng biết, không thể nào hôm nay vừa tới đã mang được Lai Sinh đi!
Trước đây Loan Loan cùng Bách Thủ đã từng tưởng qua rất nhiều về mục đích của Âu Dương Chất, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại khả năng này. Chờ Âu Dương Chất vừa đi, nàng lập tức gọi Lai Sinh đến, hỏi hắn trước kia Âu Dương Chất có nói gì với hắn không. Lai Sinh thành thật lắc đầu rồi nói mỗi lần Âu Dương Chất cũng chỉ mua đồ cho hắn, có hỏi nhiều nhất cũng chính là tình hình cuộc sống của hắn.
Sau đó ba người đến nhà trưởng thôn.
Thôn trưởng cũng rất khiếp sợ, lẩm bẩm nói câu “Thật nói trúng rồi!” Rồi bắt đầu than thở.
Thì ra Dương Nghĩa Trí đã sớm biết chuyện về Âu Dương gia, chỉ là, thật sự bất đồng với lời của Âu Dương Chất.
Năm đó Âu Dương lão gia đúng là vô tình gặp được mẹ Lai Sinh, lúc tuổi còn trẻ Âu Dương lão gia tướng mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, lại học rộng tài cao, mẹ Lai Sinh đối với ông ta vừa gặp đã yêu, Âu Dương lão gia cũng dần dần nảy sinh tình cảm với bà. Lúc ông nội Lai Sinh thấy hai người này ngươi có tình, ta có ý, cũng thành tâm mong con gái được hạnh phúc, nên không ngăn cản.
Không ngờ sau đó Âu Dương gia có biến cố, Âu Dương lão gia vội vã trở về nhà, trước khi đi thật sự đã hứa đợi xử lý chuyện trong nhà xong sẽ tới đón bà, nhưng mẹ Lai Sinh đợi trái đợi phải nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy Âu Dương lão gia.
Sau khi Âu Dương lão gia đi rồi, bà mới biết được mình đã có thai, vào lúc đó nữ tử chưa lập gia đình mà đã có thai thì sẽ bị người ta phỉ nhổ. Người cả thôn đối với nhà bọn họ đều là đứng xa mà nhìn, tiếng thóa mạ vô cùng khó nghe.
Nhưng mẹ Lai Sinh không nỡ bỏ đứa con, nên dưới áp lực tin đồn cũng sinh con. Qua một năm mà Âu Dương gia không có một chút tin tức nào, mẹ Lai Sinh nản lòng thoái chí, lúc Lai Sinh mới ra đời mẹ hắn xuất huyết quá nhiều mà qua đời. Khi Lai Sinh năm tuổi, phía Nam gặp hoạ, đặc biệt là quê nhà của Lai Sinh, vùng đó có rất nhiều người bỏ nhà xa xứ. Ông nội Lai Sinh mang theo Lai Sinh quanh đi quẩn lại rồi cuối cùng lại đến Dương gia thôn.
Nói cách khác Âu Dương gia căn bản không hề phái người tới tìm mẹ Lai Sinh.
Mấy năm trước ông nội Lai Sinh cũng quả thật ở phiên chợ gặp được Âu Dương Chất, nhưng lúc ấy đối phương căn bản không nói một câu nào về chuyện Lai Sinh.
Nếu đối phương vô tâm với Lai Sinh, vì sao lúc này muốn tới đón hắn trở về?
Ba người cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Sau khi Loan Loan và Bách Thủ trở về, hai người quyết định sai người hỏi thăm một chút chuyện của Âu Dương gia, đêm hôm đó hai người đều lăn qua lộn lại không ngủ được.