Hai mẹ con Hương Tú nói cảm ơn hai người Loan Loan rồi khuân đồ về nhà, hai người dắt xe trâu về sân buộc chặt lại rồi chuẩn bị bắt đầu nấu cơm. Lai Sinh rất nghe lời, thực sự ở nhà trông nhà cho đến trưa, khi hắn nhận được mứt quả thì rất cao hứng!
Ăn xong cơm trưa, Lai Sinh liền chạy biến đi, Loan Loan và Bách Thủ đẩy xe ba gác kia vào sân, gánh nước rửa lại một lần cho sạch sẽ, vì muốn vận chuyển bột lạnh đi bán quanh thôn cũng chỉ có thể sử dụng xe trâu là thuận tiện nhất, nhưng dù sao nếu trên xe ba gác quá bẩn thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán, nên hai người phải chà rửa cho sạch sẽ.
Chờ nước đọng trên xe đã khô ráo, Bách Thủ lại rải một lớp cỏ khô lên trên, đến lúc đó dùng thùng nước để đựng bột lạnh, còn những thứ khác thì đặt vào trong chậu rồi xếp hết lên xe, nhìn gọn gàng sạch sẽ sẽ tốt hơn rất nhiều!
Dọn dẹp xe ba gác xong, hai người đeo gùi đi ra ngoài. Hôm nay phải chuẩn bị xong rau cho lợn của ngày mai, thì sang ngày mai bọn họ mới có thời gian đi bán bột lạnh, mỗi người đeo hai cái gùi, trên đường tình cờ gặp được mẹ Đại Trí, ai ngờ đâu mẹ Đại Trí lại xụ măt nhìn chằm chằm vào nàng.
Loan Loan rất buồn bực, chẳng lẽ chuyện bị bại lộ sao? Nhưng nàng không nghe thấy trong thôn có động tĩnh gì nha?
Trên đường xuống núi lại gặp phải mẹ Nguyên Bảo đang lên núi, mẹ Nguyên Bảo thần thần bí bí kéo nàng đi qua một bên.
“Rốt cuộc nhà các muội xảy ra chuyện gì rồi?”
Câu nói đầu tiên của mẹ Nguyên Bảo đã khiến nàng mù mờ luôn rồi.
“Không có gì mà tẩu!”
Mẹ Nguyên Bảo nhìn chằm chằm nàng mà nói: “Thật sự không có gì à? Muội có biết là hai ngày nay ở trong thôn có người đang bàn tán về nhà các muội không hả!”
Ấn đường Loan Loan nhướng lên nói: “Bàn tán chuyện gì chứ?”
Mẹ Nguyên Bảo nhìn xung quanh một chút, khi thấy không có ai thì lúc này mới thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày có phải muội muội của muội đến đây không? Mọi người đang nói chuyện muội muội của muội và Lý Đại Trí đó!”
Mắt phải Loan Loan giật giật, hỏi bằng giọng nói nhỏ hơn cả nàng: “Đã nói chuyện gì rồi tẩu?”
“Những người này đông kéo một câu, tây đưa một câu, cụ thể là gì thì ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng nói đã có người thấy Lý Đại Trí rơi xuống sông. Sau lại nhìn muội muội của muội lặng lẽ trở về vào ban đêm, trên người lại còn không phải mặc quần áo của con bé nữa.”
Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu, chuyện quần áo Vương Tiểu Thảo mặc quần áo của nàng sao lại truyền ra được?
Mẹ Nguyên Bảo cũng không biết gì về việc này, sau đó Loan Loan kể chuyện ngày đó cho nàng nghe, dĩ nhiên đã giảm bớt chuyện Vương Tiểu Thảo dựa vào lòng ôm Lý Đại Trí. Mẹ Nguyên Bảo nghe xong cũng lo lắng: “Đoán chừng ngày đó các muội tiễn con bé về thì đã có người nhìn ra cái gì đó rồi.”
Loan Loan nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy như vậy, lúc trước đã có người hỏi nàng chuyện ngày đó, có điều người kia không hề đề cập một câu nào đến chuyện quần áo cả. Có thể bị những người khác trông thấy hay không? Còn mẹ nàng bên kia chắc chắn sẽ không ngốc gì mà tự đi nói ra.
Nghĩ đến đây, mí mắt nàng lại giật giật , mới vừa rồi nhìn thấy sắc mặt mẹ Đại Trí rất khó coi, hẳn là bà đã biết chuyện này rồi?
Mẹ Nguyên Bảo nghe xong có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Loan Loan mới ấp a ấp úng nói: “Thật ra thì trong thôn không chỉ bàn tán việc này, còn có. . . . . . tình huống ngày đó của hai người vốn có chút trùng hợp nên có người suy đoán muội muội của muội và Đại Trí cùng bị rơi xuống sông . . . . . . nhưng về sau không biết sao lại biến thành nhà muội cố ý muốn gả muội muội của muội cho Lý Đại Trí rồi.”
Nàng nghĩ tới Loan Loan lúc trước, Lý Đại Trí có điều kiện rất tốt, diện mạo không tệ, được rất nhiều cô nương yêu thích, ban đầu mẹ Loan Loan đã muốn gả Loan Loan cho Lý Đại Trí nhưng không thành; lúc này nói không chừng sẽ dùng chuyện này để thúc đẩy Lý Đại Trí và muội muội của Loan Loan.
Những người đàn bà ở nông thôn hễ hơi rảnh không có chuyện gì làm là lại thích nhiều chuyện đoán này đoán nọ, từ suy luận của họ mà nói thì rất có khả năng này.
Mẹ Nguyên Bảo cẩn thận nhìn Loan Loan, an ủi nàng: “Nếu như mẹ và muội muội của muội thật sự không có tâm tư này thì không cần phải lo lắng đâu.”
Loan Loan nhíu chặt mày, nàng đang lo nếu con bé kia biết trong thôn bàn tán chuyện này thì không biết nó có thay đổi ý định hay không nữa!
“Còn nữa nha, ta cảm thấy nếu theo như tình huống muội vừa nói, thì tám phần là mẹ Đại Trí cũng biết chuyện này.” Suy nghĩ một chút, mẹ Nguyên Bảo vẫn nói ra quan điểm của mình: “Có điều, muội muội của muội vốn cũng không cẩn thận mới ngã xuống sông, Lý Đại Trí có lòng tốt cứu con bé, hai người căn bản là thực sự không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng gì đâu. . . . . .”
Loan Loan chỉ muốn xả vài phần bực tức, nàng muốn lớn tiếng mắng câu mẹ nó.
Nếu hai người thật sự không có gì thì tốt rồi, mà tệ là Vương Tiểu Thảo đã chủ động, còn có cả tâm tư của con bé với Lý Đại Trí. Nhưng những điều này lại không thể nói ra được, buồn bực trong lòng thật là con mẹ nó không thoải mái!
Xem ra mẹ Đại Trí đã biết chân tướng sự việc rồi, nàng nghĩ lại thì cảm thấy Lý Đại Trí nhìn cũng không tệ, nhưng làm việc cũng chỉ được thế này, chẳng lẽ hắn không biết là có vài thứ không thể nói hay sao!
Nói cảm ơn mẹ Nguyên Bảo, Loan Loan đi xuống núi, Bách Thủ thấy hai người đang nói chuyện nên đã sớm trở về nhà, Loan Loan vừa bước vào sân thì lại sa sầm mặt.
Mẹ nàng và Vương Tiểu Thảo đang ngồi ở bên trong nhà chính, Lai Sinh đang rót nước cho hai người.
Bách Thủ thấy nàng về, vội vàng tới nhận lấy gùi trên lưng của nàng, đồng thời nói: “Nương và Tiểu Thảo cũng vừa tới.”
“Họ có nói đến làm gì không?” Loan Loan để gùi xuống, giúp Bách Thủ mang vào phòng bếp, thật ra thì cũng là Bách Thủ mang vào, còn nàng chỉ theo ở phía sau.
“Không nói cụ thể, chỉ nói có việc muốn bàn bạc với nàng thôi.” Bách Thủ nhìn vào mắt nàng nói: “Nàng đi đi, ta chuẩn bị nấu cám lợn rồi.”
Loan Loan gật đầu ra khỏi phòng bếp, mẹ nàng ngồi ở nhà chính đang rướn cổ lên nhìn về phòng bếp, thấy nàng ruốt cuộc cũng đi ra thì lập tức đứng lên gọi nàng: “Nhị muội cắt rau cho lợn về rồi à?”
Loan Loan liếc nhìn Vương Tiểu Thảo cũng cùng đứng lên, tinh thần con bé dường như không tốt lắm. Loan Loan gật đầu với mẹ nàng, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài ở nhà chính, Lai Sinh lập tức bưng chén nước đến cho nàng.
Loan Loan cười với hắn, bưng chén lên uống liền hai ngụm lớn. Trước tiên nàng phải hạ hỏa đã!
“Lúc này mẹ tới đây là có chuyện gì?”
Thấy nàng nói chuyện đi thẳng vào vấn đề như thế, không hề vòng vèo chút nào thì sắc mặt mẹ Loan Loan có chút mất tự nhiên, trước kia cho dù có chuyện gì bà cũng tìm cha bọn trẻ thương lượng, bằng không sẽ bàn bạc với Vương Lý, chứ đâu có tìm Loan Loan.
Nhưng hiện tại tuy nói Loan Loan không nghe lời giống trước kia, có đôi khi nói chuyện với bà còn chống đối, nhưng bà phải thừa nhận rằng, đầu nàng thật đúng là sáng suốt.
Suy nghĩ một chút rồi trực tiếp nói ra mục đích lần này tới: “. . . . . . Mẹ cũng không biết trả lời thế nào, bà ấy hỏi ta lúc nào Tiểu Thảo đính hôn. . . . . . Sau đó mẹ cũng hỏi thăm, trong thôn không có ai biết chuyện này cả, chỉ một hai người biết mà thôi, mẹ đều tìm cớ lấy lệ cho qua, lúc trước không phải con nói không ai biết chuyện này sao? Sao bây giờ ngay cả người ở Vương gia thôn cũng biết nữa?”
Hóa ra có một ngày, người hàng xóm hỏi mẹ nàng, nửa đùa nửa thật hỏi Vương Tiểu Thảo lúc nào đính hôn, người nọ đi chợ nghe một người thân ở Dương gia thôn nói, đã định với con trai thứ nhà họ Lý rồi.
Mẹ nàng lúc ấy liền cuống cuồng lên, không ngờ chuyện này lại lại truyền ra thế này rồi, nhưng bà lại không biết người Dương gia thôn rốt cuộc biết những gì, nên lúc này mới bất đắc dĩ đến tìm Loan Loan để hỏi cho rõ ràng, nếu thật sự bị người ta biết được thì phải tìm biện pháp giải quyết!
Chuyện này nên sớm giải quyết chứ không nên chậm rễ!
Loan Loan nói cho hai người những gì nghe được, sau đó lại hỏi hai người: “Hai người có nói chuyện này cho người khác biết không? Hoặc là đã ở nhà cãi nhau ầm ĩ?”
Mẹ Loan Loan lắc đầu, kể từ sau hôm đó trong nhà đều ngậm miệng không đề cập gì đến chuyện này cả, lo lắng suốt mấy ngày nay nhưng lại không còn thấy có chuyện gì, nên cứ cho là chuyện này đã qua, không ngờ vẫn bị người khác biết được.
“Nhất định là Lý Đại Trí kia đã nói cho mẹ hắn rồi, mẹ hắn không muốn chịu trách nhiệm, muốn làm hỏng thanh danh của Tiểu Thảo nên mới cố ý nói ra ngoài.” Mẹ Loan Loan có chút tức giận nói.
Loan Loan lắc đầu, hiện tại người trong thôn chỉ suy đoán hai người cùng té xuống sông, chứ không biết chuyện trên bờ, điều này nói rõ không phải do mẹ Đại Trí nói ra. Nhưng nghĩ lại tính tình mẹ Đại Trí, nếu như bà ấy biết được chân tướng rồi thì nói không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện như thế mất, vậy hẳn là không phải bà ấy, nhưng lúc ở trên núi rõ ràng vẻ mặt của bà như là đã biết hết mọi chuyện rồi.
Đối với điểm này, Loan Loan có chút không rõ.
“Hiện tại người trong thôn cũng đang đoán mò, vì nếu như đã biết được chân tướng sự việc thì làm sao còn có thể bình tĩnh như bây giờ được.”
Mẹ Loan Loan nghĩ ngợi gật đầu, lại hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Có thể xử lý thế nào đây, cũng chỉ là vài suy đoán, mẹ không cần phải xen vào, qua ít ngày tự nhiên sẽ không có chuyện gì nữa!”
“Nhưng nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ?” Vương Tiểu Thảo ngồi ở một bên ríu rít khóc, rất là lo lắng.
Loan Loan cũng mặc kệ nàng, nàng tự làm tự chịu, nói chuyện đương nhiên cũng không dễ nghe: “Vậy muội muốn sao đây? Đi tìm Lý Đại Trí bảo hắn lấy muội à?”
Nghe vậy, Vương Tiểu Thảo khóc càng thương tâm hơn. Mẹ nàng bực mình cau mày, lại có chút ít uất ức thay cho khuê nữ.
Loan Loan nhìn mặt trời bên ngoài đã xuống núi, ngoài sân hẳn đã mát mẻ hơn chút rồi, nàng bưng chén lên uống hết nước, Lai Sinh ngồi ở cửa nhà chính vừa cắn hạt dưa vừa tò mò nhìn vào bên trong.
Hạt dưa kia Loan Loan đã mua ở chợ hôm nay.
Nghe tiếng nức nở, cả người nàng đều khó chịu, Loan Loan đứng lên đi ra cửa nắm lấy mấy hạt dưa ở trong tay Lai Sinh bực bội bắt đầu cắn.
Mắt Lai Sinh nhìn trong tay mình vốn chẳng còn mấy hạt, lập tức nắm chặt tay, bê ghế ra ngồi giữa sân, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Loan Loan.
Nàng đột nhiên muốn phì cười!
Đúng lúc ở cửa ra vào xuất hiện một bóng người, Hương Tú đã thay quần áo mặc buổi sáng, đổi một bộ quần áo vải thô mới, tóc vẫn vấn lên, cài một cây trâm gỗ phía trên, trên eo quây một mảnh vải bố, tay bưng một cái bát, lúc này nhìn cũng bắt đầu có chút bộ dáng của người phụ nữ ở nông thôn rồi, có điều đôi mắt phượng xinh đẹp kia của nàng vẫn quyến rũ như vậy.
Nhìn thấy Loan Loan đang đứng ở cửa nhà chính, nàng lập tức cười nói: “Vợ Bách Thủ ở nhà à, ta có tự làm vài món điểm tâm linh tinh, muốn các muội nếm thử.”
Loan Loan ngẩn người, không ngờ người này còn rất nhiệt tình nữa.
Loan Loan cười đi qua, trong bát xếp mấy khối điểm tâm ngăn nắp, nhìn khá đẹp mắt, như bánh ngọt bán ở trên phố ngoài chợ vậy, không biết mùi vị thế nào đây?
“Oa, điểm tâm này làm rất đẹp!” Loan Loan khen.
“Đâu có, chỉ làm bằng gạo nếp thôi, rất bình thường, các muội không chê thì nếm thử đi.” Hương Tú cười nói.
“Làm sao mà chê chứ, điểm tâm này nhìn rất ngon miệng đấy.” Sau đó vào phòng bếp cầm bát ra, gắp mấy khối bánh ngọt bỏ vào bát, Lai Sinh đi theo phía sau nàng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng mà nhìn cái bát.
“Các muội nếm thử xem, nếu thích thì lần sau ta làm sẽ mang sang một chút.”
“Vậy thật cám ơn tẩu, tẩu cũng thật giỏi giang!”
“Đâu có, chỉ là lúc bình thường không có chuyện gì làm nên học một chút. Trong nhà còn có việc, ta về trước đây.”
“A, sao tẩu không ngồi lại chơi một lát đi!”
“Không được, ngày khác ta đến!”
Đây cũng là người biết quan sát nét mặt.
Loan Loan tiễn nàng đến cửa, sau đó đi vào phòng bếp, lấy đũa gắp cho Lai Sinh một khối, sau đó đưa bát cho Bách Thủ, không đợi nàng ra khỏi phòng bếp đã nghe ngoài sân vang lên rầm một tiếng, có người đang bước vội vào sân.
Vừa đi ra ngoài nhìn, đã thấy mẹ Đại Trí thở hổn hển đứng ở trong sân lườm Vương Tiểu Thảo ở bên trong nhà chính.