Từ sau hôm Loan Loan về nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ với mẹ nàng một hồi, đã một khoảng thời gian dài rồi bên kia không thấy có tin tức gì. Loan Loan không phải người ích kỷ hẹp hòi, nếu như nàng có tiền, nàng sẽ không ngần ngại giúp đỡ nhà mẹ đẻ một tay. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không được ép nàng làm chuyện mà nàng không thích.
Ngày trôi qua rất nhanh, sau Đông Chí chính là Tiểu Tuyết (22, 23 tháng 11), đẹp trời, cuối ngày có tuyết rơi. May mà nàng đã sớm chuẩn bị xong quần áo bông mùa đông, còn cả chăn bông dầy nữa.
Bách Thủ đã vây lại những chỗ bị gió lùa quanh chuồng lợn, vây lại chuồng gà thêm chắc chắn, chung quanh cũng bện thêm cỏ, bảo đảm bên trong sẽ không bị quá lạnh.
Sau Tiểu Tuyết, thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc làm việc không cảm thấy gì nhưng khi dừng lại mới thấy cóng chân tay, đặc biệt là lúc đi cắt cỏ cho lợn, hai tay lạnh đến tê dại. Mỗi lần như thế Loan Loan lại muốn cho con lợn tự đi ăn cỏ. Nhưng mà may mắn Bách Thủ không sợ lạnh, một mình lo hết chuyện đi cắt cỏ cho lợn.
Ban ngày rét, ban đêm lạnh. May mà có Bách Thủ như cái bếp lò nhiệt độ cao bên cạnh nên ấm áp hơn rất nhiều.
Sau đó Loan Loan lại nghĩ ra biện pháp, nhà nàng không có tiền dùng than như nhà người ta, cho nên mỗi lần đốt củi nấu cơm, hoặc là đốt mấy mảnh gỗ, nàng sẽ gắp vào trong một cái bình gốm, chờ gỗ tắt ngấm, sau khi để nguội là có thể dùng làm than, vẫn có thể đốt như trước, còn không có khói đen. Vì vậy đương nhiên là số lần Bách Thủ lên núi kiếm củi phải tăng lên.
Tích lũy được một lượng nhất định, buổi tối nàng mang chậu đồng vào trong phòng, thả một chút than vào đốt, chưa đến một lúc sau trong nhà đã ấm áp rồi!
Đến ngày Đông Chí, hai người vẫn thức dậy từ sáng sớm. Bách Thủ là một người tiết kiệm, hắn vẫn mặc áo bông cũ rách, mà hai bộ quần áo mới mua vẫn để trong rương.
Loan Loan sợ hắn lạnh, cởi quần áo cũ trên người hắn ra, lấy bộ quần áo vải thô màu xanh đưa cho hắn: “Chàng mặc cái này cho ấm.”
“Không sao, bộ này vẫn còn mặc được, bộ kia để dành đến lúc mừng năm mới đi.” Bách Thủ đẩy tay ra bị Loan Loan nhẹ vỗ, nhìn hắn chằm chằm nói: “Vải bông bên trong không còn ấm nữa rồi, lần trước không phải chúng ta đã mua hai bộ sao, bộ màu xanh để dành đến năm mới chàng mặc.” Sau đó nàng nhét cái áo bông cũ rách xuống dưới đáy rương.
Bách Thủ hạnh phúc cười, đổi lại là trước kia thì hắn định mặc bộ nào sẽ mặc bộ đó, nhưng mà, hiện giờ hắn thích cái cảm giác có vợ vung tay múa chân trước mặt mình như vậy.
Thay quần áo xong quả nhiên khác hẳn, làm cho người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng. Bách Thủ vốn có vóc người cao ráo dáng lại đẹp, đặc biệt là buổi tối khi hắn chỉ mặc áo lót có thể cảm nhận rõ được da thịt khỏe mạnh rắn chắc của hắn, đúng tiêu chuẩn tam giác, giống như được may riêng cho hắn vậy!
Loan Loan cười híp mắt nhìn hắn, gật đầu ngồi xuống bên giường, sau đó búi tóc cho hắn. Chờ đến khi búi tóc xong, Bách Thủ lập tức xoay người lại bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên miệng hà hơi, bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ không ngừng xoa bóp, cho đến khi tay Loan Loan từ lạnh chuyển sang ấm áp mới thôi.
“Cảm ơn!” Đôi mắt Loan Loan cong lên vui vẻ.
Bách Thủ dịu dàng nhìn nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng hôn nhẹ, nhìn Loan Loan cúi đầu gọi một tiếng: “Vợ ơi!” trong mắt hắn tràn đầy sự mong chờ.
Trên mặt Loan Loan hiện lên vẻ ngượng ngùng, dẩu môi trách hắn, trong ánh mắt mong chờ vô hạn của hắn nàng nghiêng người hôn chụt một cái lên môi hắn.
Cảm giác mềm mềm vẫn còn dư vị vương lại trên môi, Bách Thủ không khỏi lè lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt nóng rực tiếp tục nhìn nàng.
Mặt Loan Loan lập tức đỏ lên, trừng mắt mắng hắn một câu: “Đừng hòng!” Nàng xoay người ra khỏi phòng đi đến phòng bếp.
Ánh mắt sáng rực của Bách Thủ hơi tối xuống một chút, buồn rầu gãi gãi đầu, hạ quyết tâm, buổi tối nhất định phải hôn vợ hai cái!
Kể từ cái đêm Loan Loan chủ động ôm Bách Thủ ngủ, lại còn hôn hắn một cái, sau hôm đó mỗi buổi tối Bách Thủ đều muốn ôm nàng trong ngực, không chỉ như thế, chỉ cần tìm được cơ hội nhất định sẽ hôn chụt một cái lên mặt nàng! Quan hệ giữa hai người đã có một bước tiến lớn!
Cảm giác xa lạ nhàn nhạt trong đáy lòng nàng trước kia đã không còn, có lẽ sâu trong đáy lòng nàng đã hoàn toàn đón nhận Bách Thủ! Đây là một khởi đầu tốt, làm cho nàng có cảm giác gia đình thật sự.
*************
Bận rộn từ sáng sớm, sắp xếp bánh xong, đóng kín cửa, hai người xuống núi, vửa ra khỏi cổng thôn đã gặp được một người quen là bà mối Vương, còn có một người đang điều khiển xe trâu là chồng của bà – Lý Trụ Đầu.
Bà mối Vương chủ động chào hỏi Loan Loan, lại hỏi bọn họ đang đi chợ đấy à, thấy Bách Thủ đang gánh đồ, tốt bụng hỏi: “Chúng ta cũng đi chợ, cùng để đồ lên xe bò thì sẽ nhẹ hơn được một chút!”
Loan Loan không ngờ tới nhà bà mối Vương còn có xe trâu. Phải biết là thời đại này nhà nào mà có xe trâu đã tương đương với xe đạp ở nông thôn hoặc loại xe máy chuyên chở dụng cụ. Bà mối Vương có thể mở lời đương nhiên tốt, cho nên Loan Loan nhìn Bách Thủ, Bách Thủ gật đầu lại với nàng.
Loan Loan lập tức cười nói: “Cảm ơn đại nương, đại thúc.”
“Sao lại khách khí như vậy, ta còn muốn cám ơn hai người lần trước đã dạy cho Khai Minh nhà chúng ta cách làm mắc áo đây!” Bà mối Vương cười tủm tỉm nói.
Loan Loan nghĩ một chút, thằng bé mười bốn tuổi lần trước đến nhà học cách làm giá áo tên là Khai Minh, hóa ra là con trai bà mối Vương.
“Chỉ là một ít đồ thôi, đại nương khách khí rồi!”
Hai người khách khí đôi câu, sau đó Bách Thủ đặt đồ lên xe trâu. Vì trời đổ tuyết nên đường trơn trượt, toàn bộ đồ đạc đều được để trên xe trâu. Hai người đàn ông đi trước. Loan Loan cảm thấy ngồi trên xe lạnh chân, được một đoạn ngắn nàng liền xuống đi bộ. Sợ nàng trượt chân, Bách Thủ còn cẩn thận nắm lấy tay nàng.
Bà mối Vương đi bên cạnh nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, không ngờ Bách Thủ còn là một người nam nhân không tệ nha!
Sau khi đến chợ, hai người chia tay nhà bà mối Vương, bọn họ đi đến chỗ cũ tiếp tục bán bánh.
Theo như ghi chép ở hiện đại, ngày Đông Chí thời cổ đại có tục ăn bánh trôi, ý là ăn bánh trôi Đông Chí, mọi người lại tăng thêm một tuổi mới. Ở nơi này ngày Đông Chí mọi nhà đều muốn ăn sủi cảo, vì vậy ở chợ có rất nhiều người mua thịt. Hôm nay vốn Loan Loan không làm nhiều bánh, chưa tới buổi trưa đã bán hết rồi.
Sau đó Bách Thủ dọn hàng, hai người đi mua thịt. Loan Loan tìm hồi lâu cũng không tìm được nơi bán thịt dê. Sau đó nàng nghe Bách Thủ nói mới biết, ở nơi này mặc dù mọi người cũng ăn thịt dê, nhưng chỉ dành cho người có tiền ăn. Nông dân nhà nghèo chỉ ăn sủi cảo thôi. Nàng chưa từ bỏ ý định, tìm được Dư chưởng quỹ ở sân sau của tửu lâu, hỏi được hóa ra tửu lâu của họ vốn không chỉ bán mà còn cố ý mổ dê vì trấn trên có không ít người có tiền, hôm nay có rất nhiều người bao bàn tiệc.
Sau đó lại thấy Loan Loan và Bách Thủ sống không dễ dàng gì, chưởng quỹ đáp ứng bán cho hai người một chút, nhưng vừa hỏi ra, giá thịt dê quá đắt. Nàng thất vọng một hồi, có lẽ ông trời thấy nàng đáng thương nên sau khi nhìn thấy dê tạp* vẫn còn, nàng rất mừng rỡ, không có thịt dê, ăn lẩu dê tạp cũng không tồi a. Tuy Dư chưởng quỹ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa hết chỗ dê tạp cho nàng, còn không lấy bạc.
*dê tạp: những chỗ thịt dê vụn vặt, thừa thẹo và nội tạng dê.
Tự dưng được một bữa ăn ngon, Loan Loan vừa vui mừng lại vừa phấn khởi. Nàng mua một ít rau cải, gia vị mà trong nhà không có. Hai người thật vui vẻ trở về nhà.
Buổi trưa dĩ nhiên hai người ăn sủi cảo, nhưng khiến hai người càng thêm vui vẻ là lúc hai người đang ăn thì mẹ Nguyên Bảo tới, trong tay còn bưng một cái bát lớn, phía trên đậy một tấm vải.
Nhìn thấy bát sủi cảo của hai người, mẹ Nguyên Bảo “Ôi” một tiếng, hối hận không thôi nói: “Ta nên mang sang đây sớm một chút mới phải.”
Sau đó nàng vén tấm vải lên, một bát sủi cảo nóng hổi lớn vừa nấu xong. Loan Loan và Bách Thủ đều không ngờ tới nhà Nguyên Bảo sẽ mang sủi cảo sang đây, trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu, đặc biệt là Bách Thủ, đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng vui vẻ như thế.
Sau khi biết được hai người ăn sủi cảo mua từ chợ, mẹ Nguyên Bảo càng thêm hối hận: “Ta nên sớm nghĩ đến chuyện hai người đi chợ về sẽ không có thời gian làm sủi cảo, thật ra hôm qua nên nói với hai người một tiếng, để hai người đừng mua nữa!”
Hai người liền cười ha ha. Loan Loan chuyển bát sủi cảo sang chia cho Bách Thủ một ít, cười nói: “Không sao, Bách Thủ thích ăn. Ăn không hết còn có thể để lại, xế chiều đói bụng có thể ăn.” Sau đó nàng nhiệt tình mời mẹ Nguyên Bảo cùng ăn sủi cảo.
Mẹ Nguyên Bảo đâu chịu, già trẻ trong nhà đều đang chờ, sau đó Loan Loan nói với nàng: “Buổi tối chúng ta ăn lẩu dê tạp, mọi người cùng đến đây nhé?”
“Hai người ăn thịt dê?” Mẹ Nguyên Bảo kinh ngạc nói, thịt dê rất quý đó!
“Không phải, là dê tạp, chủ yếu là nội tạng dê, mùi vị rất ngon. Hôm nay ăn lẩu dê tạp thì cả người ấm phải biết.” Loan Loan nói.
Mẹ Nguyên Bảo có chút động tâm nhưng lại vẫn do dự một chút: “… Ta thấy hay là thôi đi.”
“Mời cả bà nội Nguyên Bảo tới đây, càng đông càng vui!”
“Đều tới đây sao?” Có ổn không? Nhà các nàng có bốn miệng ăn đó.
“Có sao đâu, chỉ cần mọi người không chê là được.” Thấy nàng do dự không đồng ý, Loan Loan lại nói: “Hoặc là đến lúc đó muội nấu xong, tẩu mang một ít về, thêm vài món vào nữa là được rồi.”
Cách này không tệ. Hai mắt mẹ Nguyên Bảo tỏa sáng. Nàng sắp được ăn thịt dê mà hiếm khi được ăn a. Nàng chẳng làm gì cả, nhỡ lại giống như chuyện cây ớt lần trước, làm ra đồ không dễ ăn thì phải làm sao?
Nghĩ đến đồ quý thế kia bị lãng phí sẽ rất đáng tiếc.
“Vậy, hai người ăn đi. Thứ kia ta sẽ không làm, làm không tốt sẽ lãng phí.” Suy nghĩ một hồi xong mẹ Nguyên Bảo nói.
Lúc này Bách Thủ bên cạnh nói: “Nếu không tẩu về hỏi Dương đại ca, nếu thấy được thì buổi tối gọi cả nhà đến đây. Nhà chúng ta chỉ có hai người cũng không ăn hết nhiều như vậy.”
Mẹ Nguyên Bảo gật đầu, lại nói với hai người mấy câu rồi mang bát xuống núi.
Xế chiều, lúc Bách Thủ đi cắt cỏ cho lợn, Loan Loan thật vất vả mới tìm được một chút dây sắn tía về. Ở chỗ ruộng lại gặp mẹ Nguyên Bảo và bà nội Nguyên Bảo, nàng lại mời một lần, bà nội Nguyên Bảo rất sảng khoái đồng ý, còn cười nói: “Có thể ăn món ngon, sao không đi được chứ! Đến lúc đó cháu đừng chê nhà chúng ta nhiều người nhé!”
Loan Loan liền cười nói: “Đâu có, có mọi người đến Bách Thủ và cháu càng vui mà!”
Sau khi về đến nhà nàng suy nghĩ một chút, nếu mời nhà Nguyên Bảo thì cũng nên mời cả nhà Thạch Đầu, cho nên nàng lại đi đến nhà Thạch Đầu. Nói ra chuyện buổi tối ăn thịt dê, mẹ Thạch Đầu không ngừng phấn khởi, lập tức đồng ý. Bọn họ đã phân nhà nên tự do hơn nhiều.
Mời nhà Thạch Đầu, đương nhiên cũng phải mời hai lão nhân, bà nội Thạch Đầu là người thoải mái, hơn nữa lần trước Loan Loan còn cứu Thạch Đầu nên cũng có cảm tình với nàng, không đắn đo liền đồng ý luôn. Nhưng Dương Nghĩa Trí lại nói không đi.
“Người ta có hai vợ chồng, các con nhìn xem, cộng thêm hai nhà thì đã tăng thêm bao nhiêu người chứ?”
Mẹ Thạch Đầu bên cạnh có chút ngượng ngùng cười. Quan hệ giữa nàng và Loan Loan rất thân thiết, bình thường có gì đều giúp đỡ lẫn nhau nên không nghĩ nhiều như vậy.
Bà nội Thạch Đầu bên cạnh liếc nhìn ông một cái: “Đây là tâm ý của hai vợ chồng nhà Nhị muội tử người ta, ông không đi, chúng tôi được ăn nhiều thêm hai miếng.”
Nếu như hai nhà đều đã quyết định sẽ đến, dĩ nhiên không thể thiếu Lai Sinh và ông nội hắn.
Kể từ khi trời lạnh, Loan Loan đã không cho Lai Sinh đến vào sáng sớm nữa. Tiểu tử này cũng sợ lạnh, vừa vào đông buổi sáng đã dậy rất muộn, có đôi khi tới trưa vẫn chưa thấy người.
Đúng lúc trên đường trở về gặp được Lai Sinh. Vừa nghe có đồ ăn ngon, cả người Lai Sinh đều hăng hái hơn, hấp tấp chạy về nói cho ông nội hắn biết. Loan Loan vừa mới đi tới chân núi, hắn đã hấp tấp chạy tới, sau đó lại vội vàng theo Loan Loan về nhà.