Đối với việc Dương Nghĩa Trí nói Loan Loan đặc biệt, nàng chưa từng
nghĩ đến có một ngày nàng có thể gây dựng lên sự nghiệp tại dị giới xa
lạ này, nàng đơn giản chỉ muốn truyền bá một vài ý niệm ở hiện đại thôi. Với thành công lần này, nàng có lòng tin, sau này con đường mình đi sẽ
ngày càng rộng mở, sẽ ngày càng làm tốt hơn. Rất nhiều người hâm mộ
nàng, bởi vì nàng luôn nghĩ ra được những ý tưởng kỳ lạ độc đáo, chỉ cần thêm bớt chút ít thì ý tưởng nho nhỏ đó đã có thể hái ra tiền rồi.
Bách Thủ thường xuyên nắm tay nàng tán dương: “Vợ anh giỏi thật!”
Thậm chí cả Lai Sinh buổi tối cũng phải thốt lên: “Chủ ý hay như vậy, chỉ có chị dâu mới có thể nghĩ ra được!”
Bấy giờ nàng lại cảm thấy may mắn vì mình từ hiện đại xuyên tới, nên mới có được thành công như ngày hôm nay. Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra,
nàng lại có đôi chút ngẩn ngơ, rốt cuộc mình có phải là từ hiện đại mà
đến không, tại sao khung cảnh những toà nhà cao tầng, người xe tấp nập
kia lại cứ như trong mộng ảo. Mà những ý nghĩ kỳ lạ thỉnh thoảng xuất
hiện trong đầu lại như nhắc nhở nàng, nàng là một linh hồn đến từ một
thế giới khác.
Ngay cả nàng cũng thầm cảm thán, sự tồn tại của bản thân bây giờ quả là kỳ diệu!
Lúc này, trong lòng Loan Loan trào dâng lên vô vàn cảm xúc.
Trong lúc nàng đang cảm xúc ngổn ngang, một tiểu cô nương thở hồng hộc chạy tới.
“Vương quản sự, không xong, không xong rồi, lầu các bên kia xảy ra chuyện rồi!”
Khu giải trí là nơi vui chơi của nam nhân nên an bài các nam hầu bàn. Mà hầu hạ các thiên kim tiểu thư là các cô bé hầu bàn.
Loan Loan đưa danh sách đã chuẩn bị xong cho mẹ Nguyên Bảo: “Cứ theo danh sách này mà làm. Ta đi xem một chút.”
Mẹ Nguyên Bảo gật đầu: “Ngươi đi đi, bên này cứ để ta trông.”
*****
Càng gần đến thời gian bắt đầu dạ hội, người trên đường đến Dương gia thôn lại càng đông.
Bất kể là người trước kia đã từng tới Dương gia thôn hay là người vừa mới
đến nơi này đều vừa đi nhìn ngắm vừa tấm tắc ngợi khen.
“Ô chao, cách bố trí lần này thật đặc biệt!”
“Mặc dù là nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng suốt quãng đường tới đây, cảm thấy thật cảnh đẹp ý vui.”
Những người lần đầu tới đây đều thán phục không dứt.
“Dương gia thôn này quả nhiên khác với những vùng thôn quê khác, cách bài trí giống như một hậu hoa viên vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không biết là ai nghĩ ra chủ ý độc đáo này, chẳng trách
lại nhiều người thích đến nơi này như vậy. Nói vậy bên trong thôn trang
nghỉ dưỡng lại càng khiến người ta đã tai đã mắt.”
Trước cửa thôn
đề mấy chữ Dương gia thôn vừa lớn vừa bắt mắt, đứng ở đầu thôn nhìn vào, hai bên là những dãy nhà ngay ngắn, tường viện cao cao, cánh cổng màu
đỏ, mỗi nhà đều có bồn hoa và cây cảnh ở cạnh cổng.
Bên trái các
cánh cửa ở hai bên đặt hai chậu cây xanh mướt, xung quanh cây trồng
những loài hoa không biết tên, vây cây thành một nửa vòng tròn; mà phía
bên phải cũng đặt hai chậu cây xanh, xung quanh trồng các loại hoa xếp
thành hình chữ V.
Giữa sân của mỗi nhà đều trồng đầy hoa, từ ngoài nhìn vào nổi bật vòng hoa đan xen nhau, dưới mái hiên đều treo đèn lồng màu đỏ thẫm, trên các cây trồng trong sân cũng treo đầy đèn lồng đỏ,
nhìn hết sức vui tai vui mắt.
Trên cổng mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm, một phần là vì đẹp mắt, cái chính là để chiếu sáng ban đêm.
Người đứng ở cổng thôn nghênh đón cười tít mắt nghe mọi người nói chuyện, cảm giác như chưa từng được tự hào, vinh dự như vậy, nhiệt tình chào đón:
“Các vị mời vào trong, mời vào trong!”
Trong đám người có hai nam
tử nhàn nhã vừa đi vừa ngắm. Một người đã hơn năm mươi tuổi, y phục bằng gấm màu đen, ngũ quan chính trực, hai đầu lông mày lộ ra uy nghiêm, y
vừa nhìn ngắm vừa không nhịn được gật đầu.
Nam tử còn lại đã hơn
ba mươi tuổi, ngũ quan có chút tương tự với người kia, đang cười tít
mắt, hai đầu lông mày lộ ra một loại ôn hoà, thấy nam tử lớn tuổi hơn có vẻ hứng thú, liền cười nói: “Đại ca, như thế nào? Được chứ?”
Nam tử lớn tuổi hơn cười cười: “Không tệ, đáng tiếc thôn này quá xa xôi hẻo lánh!”
Nam tử trẻ tuổi cười hề hề: “Huynh phải hiểu là, càng xa xôi, những người
này càng thích đến. Nghe nói ở trong đó có rất nhiều thứ chơi, lại xa
kinh thành, cho dù có phạm một chút lỗi cũng không bị Ngự sử vạch tội.”
Nam tử lớn tuổi hơn nghiêm mặt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
Nam tử trẻ tuổi sờ sờ mũi, cười khan, lập tức vuốt mông ngựa: “Có điều… Ờm… Luật pháp nghiêm minh, tin rằng sẽ không có người nào dám vi phạm trong lúc vui đùa! Đại ca huynh nói có phải không…”
Nam tử lớn tuổi hơn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, sải bước vào thôn trang nghỉ dưỡng.
****
Loan Loan vừa mới đi đến cầu thang lên lầu các đã nghe thấy tiếng ồn ào chói tai của mấy cô nương.
“Cô cho rằng mình là ai mà muốn ngồi chỗ kia? Chỗ này là bọn ta chọn trước, tại sao phải nhường cho người khác?”
“Hừ! Bởi vì …. Bản cô nương thích vị trí gần cửa sổ này, cho nên ngươi phải nhường chỗ cho ta.”
“Cô thật không biết xấu hổ, muốn ngồi thì ta cũng toại nguyện cho cô.”
Giọng chợt sắc lạnh: “Đừng trách ta không nhắc nhở cô, thức thời thì tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Ta nhổ vào…”
Sau đó xung quanh vang lên vài giọng nhỏ nhẹ khuyên giải.
Loan Loan đã đoán được vị trí mà hai người tranh nhau là ở đâu, đó là một vị trí gần cửa sổ, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy cây đại thụ thường
xanh ở trong vườn kia, đó là cây đại thụ lâu năm nhất của thôn. Nhất
thời hứng trí, Loan Loan đã trang trí cho cây đại thụ này giống như một
cây giáng sinh, phía trên đeo đầy các ngôi sao lấp lánh, ban ngày thấy
được, ban đêm lại treo lên các cành cây những chiếc đèn lồng nhỏ, lại
càng đẹp mắt hơn. Đối với những người chưa từng nhìn thấy những thứ này
bao giờ, đây quả thực là đặc sắc hiếm thấy.
Ban đầu nàng chỉ muốn
dùng cây này để thu hút ánh mắt của mọi người, không ngờ lại dẫn đến một cuộc hiểu lầm như vậy. Cứ nghĩ từ trước tới giờ mọi người đến thôn
trang nghỉ dưỡng đều tự giác tuân thủ phép tắc, đa số những người có
quyền có thế đều ngầm hiểu thôn trang này có phần của một vị Vương gia ở kinh thành, nên thường ngày đều không có ai dám gây chuyện, không ngờ
hôm nay lại xuất hiện một vị tiểu thư ương ngạnh như vậy.
Biết rõ
người tới chỗ này không phải có tiền thì cũng là có thế, nói không chừng hoàng thân quốc thích cũng có. Nhưng cô nương này có thể ngang nhiên ức hiếp người khác như vậy, không khỏi khiến Loan Loan cảm thấy vị chủ
nhân này không đơn giản.
Loan Loan đi tới liền thấy nơi cửa sổ có hai cô nương đang đứng đối diện nhau.
Một cô nương toàn thân bạch y, da trắng nõn, mắt phượng mày liễu, môi mỏng
miệng nhỏ, lúc này mày liễu nhướng lên, mắt phượng trừng trừng, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt tức giận.
Mà đối diện nàng là một cô nương toàn
thân váy áo đỏ rực, dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khinh
thường, làn da mềm mượt trơn láng. Ánh mắt cao ngạo cộng thêm khuôn mặt
xinh đẹp cùng xiêm y rực rỡ như lửa khiến cả người nàng toát ra khí chất khác hẳn người bình thường.
Loan Loan không khỏi lén than thở,
công nương nhà có tiền quả nhiên không giống bình thường. Ngươi nhìn
người ta xem, da thật không phải bôi trát! Nàng không khỏi sờ sờ mặt
mình, quyết định từ mai phải bắt đầu chiến dịch dưỡng da mới được.
Đương nhiên có người quen biết nàng, vừa thấy Loan Loan đi lên, có người lập tức nói: “Vương quản sự tới.”
Nghe vậy, cô nương áo trắng và cô nương áo đỏ đều theo ánh mắt mọi người nhìn tới.
Loan Loan mỉm cười đi tới, cô nương áo trắng nhìn hơi quen, chắc hẳn trước
đó đã từng tới thôn trang này, còn cô nương áo đỏ nhìn rất lạ. Nàng nhìn hai người cười nói: “Hôm nay nhiều người, nếu tiếp đón có chỗ nào không chu đáo, mong hai vị rộng lòng lượng thứ. Gần đây chúng ta mới ra một
loại trà, gọi là trà hoa hồng, là một loại trà dưỡng nhan. Hai vị đi
đường xe mệt nhọc, không bằng để chúng ta mời khách, mời hai vị nếm
thử?”
Vẻ tức giận trên mặt cô nương áo trắng dần tan đi, quét mắt
nhìn cô nương áo đỏ phía đối diện, vẻ mặt có chút đanh lại, nói: “Bản
thân ta cũng muốn nể mặt Vương quản sự, nhưng vị trí này là ta nhìn
trúng trước, cũng đã bỏ ra hai lượng bạc để chọn xong, nào ngờ có người
không biết xấu hổ đến cướp đoạt.”
Cô nương áo đỏ ở đối diện cười
xuỳ một tiếng, quét mắt nhìn cô nương áo trắng, móc ra một đĩnh vàng
bóng loáng từ trong hà bao rồi đặt lên bàn, nhìn về phía Loan Loan nói:
“Mở cửa làm ăn không phải là vì kiếm tiền sao, có tiền có thể mua được thiên kim* (2 nghĩa: ngàn vàng và thiên kim tiểu thư). Vị trí này hôm nay ta bao hết.” Sau đó khinh thường liếc nhìn cô nương
áo trắng, hừ lạnh: “Không có tiền thì cút sang một bên đứng!”
Mặt cô nương áo trắng nhất thời tức giận đến đỏ bừng.
Loan Loan đưa mắt nhìn hai người, rồi quét mắt nhìn đĩnh vàng trên bàn.
Người này quả là hào phóng, vì tranh giành một vị trí mà lấy ra hẳn
nguyên bảo, thế nhưng thôn trang vẫn có quy tắc của thôn trang, nếu
không nàng thật sự rất muốn nhận đĩnh vàng này.
Loan Loan nhìn hai người cười nói: “Vị trí này quả thật rất tốt, có thể nhìn bao quát toàn bộ phong cảnh của thôn trang, lại vừa vặn có thể nhìn thấy cây cổ thụ
kia. Đáng tiếc lầu các này chỉ có một vị trí tốt như vậy. Trong vườn
chúng tôi chỉ có một cây cổ thụ, nếu mọi người đều thích ngồi bên cửa
sổ, chúng tôi nhất định nghĩ cách trồng thêm nhiều cây cổ thụ, đồng thời bố trí các vị trí ngắm cảnh khác nhau. Có điều…” Sau đó vẻ mặt áy náy
nhìn về phía cô gái áo đỏ: “Vị cô nương này nhất định là lần đầu tiên đến thôn trang của chúng tôi! Ở đây có quy định, trong những ngày lễ
như vậy, các vị trí đều đã được đặt trước, nếu vị cô nương này đã đặt từ trước, vậy thì…”
Hai đầu lông mày của cô nương áo đỏ nhíu lại, nói: “Nàng trả bao nhiêu bạc, ta gấp đôi.”
Loan Loan cười cười, thành khẩn nói: “Trả bao nhiêu bạc không phải là vấn
đề. Đây là quy định của thôn trang chúng tôi, cho dù có bao nhiêu ngân
lượng, cũng chỉ chiếu theo thứ tự trước sau.”
Vừa nghe lời này của Loan Loan, cô nương áo trắng khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ, vị Vương
quản sự này quả nhiên là có năng lực như lời đồn.
Tuy nhiên, cô
gái áo đỏ lại có vẻ mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Loan Loan mang
theo vẻ không hài lòng: “Ta nói ngươi người này sao lại kỳ cục như vậy,
có bạc mà không biết kiếm. Làm tôi tớ thì phải biết suy nghĩ cho chủ tử, một thôn trang lớn như vậy phải tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc, nếu
ai cũng giống như ngươi, chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”
Loan Loan vẫn
vẻ mặt áy náy, cười nói: “Vị cô nương này, đây là quy định của thôn
trang chúng tôi. Cô thử nghĩ xem, nếu cô là người đặt chỗ trước, sau đó
có người muốn tranh giành với cô, cô có bằng lòng không?”
Mày liễu của cô nương áo đỏ dựng lên: “Kẻ nào muốn chết hay sao mà dám làm như
vậy?” Sau đó khinh thường nhìn chòng chọc Loan Loan: “Nói cho ngươi
biết, ta bỏ bạc ngồi đây đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Nếu không, ta chỉ
cần nói với Cửu ca, đến lúc đó một phân bạc ta cũng không tốn!”
Loan Loan nhíu mày, Cửu ca? Vị này là thần thánh phương nào? Nghĩ tới nghĩ
lui, nàng chắc chắn bản thân chưa từng nghe qua về nhân vật như vậy.
Cô gái áo đỏ đắc ý nhìn cô nương áo trắng, cầm lấy khăn phẩy phẩy hai
cái lên ghế, sau đó ưu nhã ngồi xuống, nghiễm nhiên đã coi vị trí này là của mình. Cô nương áo trắng trợn trừng mắt muốn xông lên, lại bị cô
nương bên cạnh kéo lại. Nhìn khí thế đối phương phách lối như vậy, nói
không chừng thật sự có gia thế hùng hậu, không đáng vì một chỗ ngồi mà
đắc tội với người khác.
Điểm này Loan Loan cũng nghĩ đến rồi,
nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu nàng thật sự cứ thế cho qua,
vậy quy định của thôn trang coi là cái gì? Sau này nàng còn có thể nói
đến nguyên tắc trước mặt người khác nữa sao? Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện
này không thể cho qua như vậy, Tạ Dật không đắc tội được, chẳng phải còn có một vị Vương gia kia sao!
Trong khi Loan Loan đang muốn tiến
lên, cô nương áo đỏ đã từ trên ghế ngồi bật dậy, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía cầu thang: “Cửu ca, huynh quả nhiên ở nơi này!” Sau đó sắc mặt lại biến đổi, vẻ tươi cười biến thành u ám.