Loan Loan cẩn thận ngẫm lại hành động thường ngày của Mạch Thảo và
Lai Sinh, chợt cảm thấy có gì đó không bình thường. Mạch Thảo tự nhận là trước giờ không bao giờ có ý khinh rẻ Lai Sinh, có khi quần áo của Lai
Sinh rách, nàng còn chủ động khâu lại cho hắn, cũng rất quan tâm đến Lai Sinh. Ngẫm lại quả nhiên nàng rất có cảm tình với Lai Sinh.
Mà
Lai Sinh bất kể là lúc ngu dại vào ban ngày hay khi tỉnh táo về đêm, đều vô cùng quan tâm tới Mạch Thảo, lúc ngây dại có khi cả Loan Loan với
Bách Thủ cũng không bảo được, Mạch Thảo nói lại nghe, nói không chừng
Lai Sinh cũng có cảm giác với Mạch Thảo.
Về sau Bách Thủ dò hỏi ý
kiến, không ngờ Lai Sinh lại phản đối: “Không được, một người ngay cả
cuộc sống thường ngày cũng không lo được như ta thì sao có thể cưới vợ
được, Mạch Thảo gả cho ta chẳng khác nào hại cả đời nàng.”
“Tuy
Mạch Thảo không nói gì, nhưng đệ cũng thấy mà, nàng làm việc đâu vào đấy hơn những người khác, hơn nữa tâm tính nàng rất thiện lương.” Loan Loan khuyên.
Lai Sinh vẫn lắc đầu: “Cũng bởi vì nàng tốt, cho nên ta càng không thể làm liên lụy đến nàng.”
“Vậy, đệ không thích nàng à?” Loan Loan nghi ngờ hỏi.
Trên mặt Lai Sinh hiện lên vẻ lúng túng, sau đó lại thản nhiên nói: “Mạch
Thảo là cô nương tốt, ai hiểu nàng đều sẽ thích nàng.” Vẻ mặt lại có
càng bối rối: “Chính là vì như thế, cho nên ta mới không thể làm liên
lụy đến nàng. Chị dâu nói không sai, tuy rằng nàng là người câm, nhưng
mà còn tốt hơn rất nhiều người, vóc người cũng đẹp, cô nương đáng yêu
như sao có thể tìm đến với một tên ngốc, nàng có thể có cuộc sống tốt
đẹp hơn.” Lúc nói vẻ mặt lại càng bối rối hơn.
Loan Loan với Bách Thủ liếc nhau, không khỏi cùng ngầm thở dài trong lòng.
Loan Loan nhớ lại lời Mạch Thảo nói khi nàng thầm dò hỏi Mạch Thảo.
“… Muội chỉ hi vọng tìm một tướng công tính tình lương thiện, có thể đối
xử tốt với muội, thế gian này không ít nam nhân tài giỏi, nhưng lại chưa có ai đối xử tốt với muội như Lai Sinh.”
Có thể thấy Mạch Thảo
cũng không chê Lai Sinh ngốc, nói không chừng là vì trong lòng luôn ghi
tạc lúc Lai Sinh ngây ngốc còn có thể đối xử tốt với nàng như thế, cho
nên mới quyết định chăm sóc Lai Sinh thật tốt.
Hai người đều nghĩ cho đối phương lại không thể ở cùng một chỗ, Loan Loan chợt cảm thấy hơi tiếc nuối.
Thậm chí nàng còn nghĩ, mặc dù Lai Sinh bị ngốc, nhưng tình hình hiện tại
của hắn đã tốt hơn trước nhiều lắm. Trải qua một năm chữa trị, ban ngày
thỉnh thoảng hắn cũng có lúc tỉnh táo. Thân thế Mạch Thảo không tốt, lại không nói được, trong vòng mười dặm tám thôn này gần như không có ai
thật tình muốn cưới nàng, nàng gả cho Lai Sinh nói không chừng cuộc sống nửa đời còn lại sẽ hạnh phúc hơn.
Có lẽ hai người này còn thật xứng đôi!
Nhưng mà, đây là quyết định của Lai Sinh, họ cũng chẳng thể làm gì được!
Điều khiến hai người không ngờ được là, tiểu cô nương bình thường luôn ngại
ngùng này, vào một đêm trăng tròn nào đó, thừa dịp Loan Loan và Bách Thủ đang ở trong phòng tắm cho con, tiểu cô nương lặng lẽ đi đến bên cạnh
Lai Sinh đang ngắm trăng trong sân, thổ lộ thẳng thắng nổi lòng.
“… Muội mong có thể chăm sóc cho huynh cả đời, sẽ không bận tâm sau này huynh thế nào…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, mắt phượng hẹp dài trong veo, nơi đáy mắt khó dấu được tình ý.
Lai Sinh bị lời của Mạch Thảo làm ngây cả người, có người không để ý chuyện hắn là kẻ ngốc, bằng lòng chăm sóc hắn cả đời, đó là một chuyện vừa
khiến hắn vui mừng lại buồn lo. Đêm đó Lai Sinh không biết mình đã ngồi
trong sân bao lâu, cũng không biết mình về phòng bằng cách nào, tâm trí
là cả một mớ hỗn loạn.
Bà mối Vương tác hợp chuyện vui không
thành, để tránh hai người xấu hổ, Loan Loan và Bách Thủ làm như chuyện
này chưa từng xảy ra, từ đó về sau không nhắc lại nữa, mà Lai Sinh và
Mạch Thảo cũng như ngày thường, chuyện đó bị mọi người quẳng ra sau ót.
Trong mấy ngày này Hoa Tha tiên sinh sẽ đến Dương gia thôn, nên Loan Loan đã
sắp xếp xong xuôi chuyện tình ở thôn trang nghỉ dưỡng. Ngày thứ ba, nhà
Loan Loan còn đang ăn trưa thì người đã tới rồi. Hai vợ chồng vội mời
Hoa Tha tiên sinh vào nhà, nhiệt tình mời ông cùng ăn cơm chung, Hoa Tha tiên sinh cười ha hả khoát tay: “Ta đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi.” Sau đó nhìn về Lai Sinh: “Cậu nhóc này mấy bữa nay sắc mặt tốt hơn nhiều,
xem ra đơn thuốc lần trước ta kê hữu dụng.”
Lần trước lúc gần đi,
Hoa Tha tiên sinh có kê cho Lai Sinh một đơn thuốc điều dưỡng thân thể,
để thân thể hắn hồi phục nhanh hơn sau khi châm cứu.
Bách Thủ cười nói: “Đơn thuốc tiên sinh kê chắc chắn có tác dụng, nhưng mà lúc đệ ấy uống thuốc luôn la hét kêu đắng.”
Hoa Tha tiên sinh vuốt vuốt chòm râu thật dài, nói: “Thuốc đắng dã tật!”
Loan Loan và Bách Thủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lai Sinh ở một bên chưng ra vẻ mặt đau khổ nhìn Hoa Tha tiên sinh, quệt
miệng nói: “Thuốc tốt cái gì chứ? Thuốc đắng!” Sau đó đưa tay gãi gãi
người, liếc mắt nhìn bao quần áo tùy thân của Hoa Tha tiên sinh, rùng
mình một cái, run rẩy nói: “Ông không phải lại đến đâm ta nữa đấy chứ?
Ta không chịu, đau chết đi được.”
Lần đầu Hoa Tha tiên sinh đến
châm cứu là vào ban ngày, Lai Sinh thấy tận mắt ông lấy một tấm vải từ
trong bao quần áo ra, mở ra, ở bên trong ghim một loạt ngân châm thật
dài. Khi Hoa Tha tiên sinh đâm ngân châm vào trên cánh tay hắn, hắn sợ
cứng cả người, sau đó ngất luôn. Về sau vì phòng ngừa lại làm hắn sợ,
lần nào Hoa Tha tiên sinh cũng đợi đến đêm mới châm cứu. Dần dần ban
ngày cũng có lúc hắn tỉnh táo, thỉnh thoảng cũng sẽ châm cứu lúc hắn
tỉnh vào ban ngày.
Hôm nay thấy bao quần áo của Hoa Tha, nghĩ đến
lúc cái cây kim thật dài kia đâm vào thịt thật đáng sợ, toàn thân Lai
Sinh lại run rẩy.
Thấy thế, Loan Loan đập một cái thật mạnh vào ót hắn, trừng mắt nói: “Nói bậy cái gì thế hả. Hôm nay Hoa Tha tiên sinh
đi ngang qua, thuận tiện qua thăm chúng ta. Y thuật cao minh như Hoa Tha tiên sinh, dù đệ có muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu!”
Bách
Thủ cũng phối hợp lườm hắn một cái. Lai Sinh sờ sờ cái đầu bị gõ đau, ủy khuất nói: “Ta không bị bệnh! Đừng để ông ta khám bệnh cho ta.” Trong
lòng đã không còn sự e ngại như vừa nãy.
Bách Thủ ngồi trong sân
nói chuyện với Hoa Tha tiên sinh, Loan Loan rửa chén trong phòng bếp,
Mạch Thảo ra vườn rau. Lai Sinh ngồi dưới mái hiên cầm nhánh cây cái
được cái không vẽ loạn trên mặt đất, đôi mắt thỉnh thoảng liếc Hoa Tha
tiên sinh.
Bách Thủ đã nhìn thấy từ lâu, hắn đã sắp xếp xong, mời
Hoa Tha đến thôn trang nghỉ dưỡng chơi, buổi tối ăn tối xong, mới giúp
châm cứu. Hoa Tha tiên sinh dĩ nhiên không dị nghị gì. Lúc hai người
đang nói chuyện, Lai Sinh đã đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoa Tha nói: “Mời tiên sinh châm cứu cho!”
Hai người quay đầu lại nhìn, ánh mắt Lai Sinh bình tĩnh, biểu lộ sự tỉnh táo, lúc nói chuyện thể hiện sự trầm tĩnh hiếm có.
Hai người giật mình, sau đó Hoa Tha đứng dậy, ba người vào trong phòng.
Bách Thủ thắp sáu, bảy cây đèn dầu, cho đến khi thấy trong phòng đủ
sáng. Lai Sinh bình tĩnh nằm lên giường. Hoa Tha lấy ngân châm ra, lại
lấy từ trong bọc ra một cây cỏ yên điệu, nói: “Đây là dược thảo ta vất
vả mới tìm được, lần này phối hợp với loại dược thảo này ta tin rằng có
thể làm chơi ăn thật.”
Nói xong, giã nát dược thảo bỏ vào trong
chén, châm lửa đốt lên, lúc châm cứu thì ngâm ngân châm vào nước thuốc
một lúc rồi mới châm vào huyệt vị.
Lúc châm cứu kị có người quấy rầy, Bách Thủ và Loan Loan đều ra sân ngồi.
Mãi đến một lúc lâu sau Hoa Tha mới từ trong phòng đi ra, Bách Thủ vội đưa ra một cái khăn sạch: “Khiến tiên sinh vất vả rồi!”
Hoa Tha mệt mỏi lắc đầu, nhận khăn lau mồ hôi trên trán, Lai Sinh đang nằm ngủ say trong phòng.
Cứ như thế, châm cứu liên tục ba ngày, Hoa Tha kê một toa thuốc, lại đi.
Đây không phải Đại hoàn đan khởi tử hồi sinh, phải từ từ mới được.
Lai Sinh vẫn là lúc tỉnh lúc ngây dại.
Loan Loan lại hi vọng rồi thất vọng lần nữa.
Nhưng tới khi cày bừa vụ xuân, mấy ngày liên tiếp Lai Sinh ra ruộng giúp đỡ
làm việc, Loan Loan với Bách Thủ lúc này mới thấy lạ. Lúc ngơ ngẩn sao
Lai Sinh dễ nghe lời như thế, vội vàng kéo hắn ra hỏi: “Có phải đệ đã
khỏi rồi không?”
Lai Sinh lắc lắc cái đầu đang choáng váng, gật đầu lại lắc đầu.
“Mấy ngày nay cũng có thể giúp đỡ rồi, nhưng mà đầu rất choáng, thỉnh thoảng vẫn sẽ quên.”
Loan Loan và Bách Thủ đều vui mừng, điều này thể hiện lần châm cứu này của
Hoa Tha rất có tác dụng. Sau đó tiếp tục đến tiệm thuốc ngoài chợ mua
thuốc về sắc cho Lai Sinh uống.
Nửa tháng sau, quả nhiên Lai Sinh
khỏe lên rồi. Ngày hay đêm cũng tỉnh táo, có lẽ là vì mới khôi phục, giờ vào ban ngày hắn cũng mệt rã rời, thời gian ngủ vào ban đêm cũng dài
hơn trước.
Loan Loan và Bách Thủ, còn cả Mạch Thảo đều vô cùng vui mừng.
Người trong thôn cũng biết hơn một năm nay Bách Thủ và Loan Loan mời thần y
Hoa Tha tiên sinh về khám bệnh cho Lai Sinh, thấy lâu như thế mà Lai
Sinh vẫn không có gì khởi sắc, tất cả mọi người đều nghĩ là vô vọng rồi, không ngờ tới đột nhiên nghe Lai Sinh khỏe lại, mọi người đều không
tin, đều bàn tán thiên hạ thật lắm chuyện lạ kì, thần y Hoa Tha quả
nhiên là diệu thủ hồi xuân!
Thời gian đầu mọi người còn chưa thích ứng, trong thấy Lai Sinh vẫn coi hắn như là đứa bé, chờ đến khi hắn
nghiêm túc giúp đỡ làm lụng, còn nói: “Thúc, thẩm có việc gì cần thì nói một tiếng là được, nếu cháu rảnh nhất định sẽ tới giúp.”
Lúc này đối phương mới ngẩn ra, kẻ đần đã không còn ngốc nữa rồi!
Nhưng mà, thằng nhóc này thật có lòng, có tâm giúp người. Lúc trước khi ông
của hắn mất, trong thôn có nhiều người giúp hắn, bây giờ hắn khôi phục
lại bình thường, đương nhiên sẽ không quên ân tình này, bình thường có
thời gian sẽ lui tới trong thôn, thấy nhà ai có việc cần giúp đỡ, không
cần người ta nhờ, đều tự đến giúp.
Đối với Loan Loan và Bách Thủ
thì càng không có gì để nói rồi, có một thời gian hắn gần như bao hết
việc trong nhà, Loan Loan sợ hắn mệt, bảo hắn nghỉ ngơi: “… Một mình đệ
làm sẽ mệt lắm, chúng ta cùng làm, việc này sẽ xong ngay ấy mà.”
Lai Sinh lắc đầu: “Không được, bao nhiêu năm qua đều để tẩu và ca chăm sóc
cho đệ, đệ chẳng giúp được gì, hiện giờ thật khó có hội cho đệ hồi báo
lại mọi người, chút việc ấy tính làm gì, cho dù mệt hơn, đệ cũng vui,
cũng tự nguyện. Có thể giúp ca tẩu làm việc, bảo đệ làm cả đời đệ cũng
bằng lòng.”
Mặc kệ hai người khuyên, hắn vẫn tranh việc để làm, cuối cùng Loan Loan dứt khoát nói với hắn:
“Bệnh của đệ cũng khá rồi, giờ có nghĩ đến chuyện với Mạch Thảo chưa?”
“Mạch Thảo là cô nương tốt, cũng may giờ cả nhà chúng ta cũng coi như đã hiểu nàng, nếu đệ có ý kia, tẩu với ca sẽ giúp đệ.”
“Tẩu thấy Mạch Thảo cũng có ý kia, tẩu nói này, Mạch Thảo là cô nương không
tệ. Lại nói lúc nàng mới quen đệ, cho tới giờ cũng chưa từng dùng ánh
mắt khác thường nhìn đệ, có phải không?”
“Dù sao chuyện này tẩu
cũng đã nói với đệ rồi, nếu đệ không đồng ý, tẩu sẽ không nhắc lại nữa,
đương nhiên sẽ càng không nói gì với Mạch Thảo. Đệ cũng đã lớn rồi, dù
sao cũng phải tìm cô nương nào đó ở bên, nếu mà đệ đồng ý, ta liền đi
tìm bà mối, tìm cô nương tốt cho đệ ở mấy thôn khác…”