Nếu như so sánh với hiện đại, giờ Loan Loan và Bách Thủ đã là một phú ông bạc triệu. Mỗi năm đều không cần làm gì nhưng ăn mặc cả đời vẫn
không cần lo, tiện tay bỏ ra mấy trăm lượng là chuyện nhỏ. Đồ nướng,
lẩu, thôn trang nghỉ dưỡng, mỗi thứ được chia không ít hoa hồng. Thịt
khô cũng đã có người làm, hoàn toàn không cần nàng quan tâm, bản thân
nàng đã rất ít khi đến thôn trang nữa rồi.
Thôn trang nghỉ dưỡng
chỉ cần mấy người mẹ Nguyên Bảo đã có thể quán xuyến, đối với thay đổi
sắc thái, bố trí khung cảnh, xử lý trách cứ của khách nhân đã đều có thể tự xử lý. Bình thường Loan Loan chỉ cần kiểm tra sổ sách mỗi tháng, nếu như làm ăn kém hơn mấy tháng trước nàng sẽ làm tổng kết, xem có biện
pháp gì thay đổi hay không.
Mỗi ngày đều bận rộn nhưng nếu trong nhà có chuyện cũng có thể dứt ra được.
Trên mỏ cơ bản đều do Bách Thủ xử lý, có chuyện gì cũng là Tạ Dật trực tiếp
tìm chàng. Trong nhà có Lai Sinh và Mạch Thảo trông coi. Đợi Mạch Thảo
sinh con xong, đứa nhỏ lớn hơn một chút, Loan Loan quyết định giao một
phần công việc trong tay cho Lai Sinh quản lý. Hiện giờ đôi khi nàng
cũng sẽ nói cho hắn biết chút chuyện về đồ nướng, món lẩu và chuyện ở
thôn trang nghỉ dưỡng. Ví như đồ nướng và đồ lẩu nếu như muốn lưu giữ độ ngon của món ăn nhất định phải quan tâm đến thời gian, sau đó là đồ
phải tươi. Thôn trang nghỉ dưỡng chủ yếu là ăn chơi, chơi mạc chược, bài lá cũng đã chơi được một thời gian lâu, những nơi khác đã có nhiều chỗ
bắt chước, Loan Loan quyến định lại cải tiến, thứ quá phức tạp sẽ không
dễ dàng học được, chỉ dựa trên các quân bài sẵn có mà thay đổi cách chơi thôi.
Loan Loan đang dạy Lai Sinh cách chơi thì Thạch Đầu chạy đến.
Giờ Thạch Đầu đã 13 tuổi, có thể hiểu chuyện rồi, cũng có thể xem nó như
một nam nhân, ở nhà kẻ có tiền còn chuẩn bị thông phòng cho nữa mà.
Dương Khai Thạch và Linh Tử dạy dỗ rất tốt, Thạch Đầu bình thường làm
việc trầm ổn, khi còn bé cũng hay cùng chơi đùa với Lai Sinh, giờ Lai
Sinh khỏi rồi, mấy đứa trẻ cũng lớn thành tiểu đại nhân. Hắn đối với Lai Sinh cũng không như trước nữa, mà có thêm vài phần kính trọng, nhiều
khi hai người ở cạnh nhau như bằng hữu.
“Loan Loan thẩm, không tốt rồi.”
Nghe thấy giọng nói, Loan Loan và Lai Sinh ở trong nhà cũng bất ngờ, rất ít khi thấy Thạch Đầu sốt ruột như vậy.
Loan Loan cười nói: “Sao vậy, bên thôn trang lại có chuyện gì sao?”
Thạch Đầu lắc đầu, do dự liếc nhìn Lai Sinh: “Bên ngoài có người đến nhà thẩm đấy ạ.”
Loan Loan thầm nghĩ, ngoại trừ người ở quán rượu Phúc Sinh, nàng không biết còn ai đến nữa, liền hỏi: “Là ai vậy?”
Thạch Đầu do dự một chút, vẫn nói ra: “Người nọ xưng là quản gia của Âu Dương gia.”
Hai người cùng khẽ giật mình. Loan Loan nhìn về phía Lai Sinh, nét mặt hắn
có chút nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Lão tới làm gì?”
Loan Loan
cũng rất đau đầu. Thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn vang danh khắp
Thiên Triều, cũng từng có người Âu Dương gia đến chơi, nhưng Âu Dương
Chất này đến chơi cũng thôi đi, nhưng một mình lão lại tới, rõ ràng
không đơn giản. Đúng là càng lo lắng chuyện gì thì nó càng xảy ra.
Hai người đang suy nghĩ liền nhìn thấy một ông lão trung niên vận áo bào đi vào, nhìn thấy Loan Loan và Lai Sinh trong sân, vẻ mặt lão lập tức tươi rói, hướng Loan Loan chấp tay: “Dương huynh đệ không ở nhà sao?” Sau đó nhìn về phía Lai Sinh cung kính nói: “Lai Sinh thiếu gia.”
Lai
Sinh hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, sau đó nói với Loan Loan: “Chị dâu,
ca ca vừa bảo đệ mang ít đồ đến cho huynh ấy, để đệ đưa qua cho huynh
ấy.”
Loan Loan cười gật đầu, Lai Sinh liếc cũng không liếc nhìn Âu Dương Chất một cái đã ra khỏi nhà, hoàn toàn xem lão như người xa lạ.
Người vô sỉ ưu điểm lớn nhất chính là da mặt dày, Âu Dương Chất tuyệt không
để ý thái độ của Lai Sinh, ngược lại còn cung kính nhìn hắn đi ra khỏi
sân.
Loan Loan nhìn xem khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm mắng da mặt Âu Dương gia dày như tường thành, lại thán phục tinh thần người
ta, bị người trưng sắc mặt còn có thể trấn định như vậy. Đợi Lai Sinh đi khuất, Loan Loan mới nhìn về phía Âu Dương Chất thản nhiên nói: “Không
biết Âu Dương quản gia có chuyện gì?”
Âu Dương Chất đặt lễ vật trên tay xuống ghế, thở dài nói: “Sớm đã biết có thể Lai Sinh thiếu gia sẽ không vui…”
“Vậy sao ngươi còn tới?”
Âu Dương Chất nghẹn họng.
Loan Loan nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Âu Dương quản gia, Lai Sinh trước kia đã chết, về phần hắn chết như thế nào ta tin các người biết rõ hơn
chúng ta. Hiện giờ đệ ấy không hề nhớ chút chuyện gì của trước đây, cho
nên mời Âu Dương gia các người buông tha cho đệ ấy đi.”
Âu Dương
Chất khẽ nhíu chân mày, ngữ điệu cũng vô cùng nghiêm túc và trang trọng: “Lai Sinh thiếu gia là con trai duy nhất của lão gia chúng ta, sao
chúng ta có thể hại cậu ấy…”
“Âu Dương quản gia…” Không đợi Âu
Dương Chất nói xong, Loan Loan đã nhanh chóng cắt lời lão, biểu hiện
chưa bao giờ lạnh lùng hơn: “Ngươi nói ra được lời như vậy không biết
xấu hổ sao?”
“Vợ Bách Thủ, ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm rồi. Lúc
trước Lai Sinh thiếu gia bệnh nặng, lão gia đã tìm không ít đại phu đến
xem bệnh cho cậu ấy. Cô cũng biết trước kia thần trí cậu ấy có chút vấn
đề, có một ngày đột nhiên không thấy người đâu. Âu Dương gia đã phái rất nhiều người đi tìm, suy nghĩ không ít biện pháp vẫn không tìm được. Lúc ấy thiếu gia bệnh mơ hồ… cho nên mọi người đều cho rằng cậu ấy… Về sau
mới xử lý hậu sự.”
Vẻ mặt trang nhã thường ngày của Loan Loan
chuyển lạnh, chậm rãi cười lên: “À? Thì ra là như vậy sao? Nhưng ta nghe người ở huyện nha nói đệ ấy không hề bệnh nặng, chỉ vì lưu lạc bên
ngoài nhiều ngày, sau lại mắc mưa mới làm bệnh tình nặng thêm, tinh thần cũng hốt hoảng, vể sau được tìm thấy trong một ngõ hẻm ở chợ.”
Vẻ mặt Âu Dương Chất đầy kinh ngạc, hỏi: “Cô nói thiếu gia được người trong nha môn đưa về?”
“Là bị phát hiện đưa về.” Loan Loan sửa lại.
Trong đầu Âu Dương Chất luân chuyển trăm vòng, vẻ mặt lộ ra thần sắc ngượng
ngùng, lập tức tỏ vẻ như thể rất may mắn: “Thật may nha môn tìm được Lai Sinh thiếu gia, bằng không lão gia sẽ thương tiếc cả đời.”
Loan
Loan tỏ vẻ chút xem thường. Âu Dương Chất nói nhiều như vậy, nàng đã
nhìn ra người này đến đây nhất định sẽ không có chuyện gì tốt. Nàng
không muốn nhiều lời với lão, thuận miệng nói: “Âu Dương quản gia, bất
kể như thế nào đây cũng là chuyện của Lai Sinh. Thôn trang nghỉ dưỡng
bận rộn nhiều chuyện, ta còn có việc không tiếp ông được nữa, mời ông đi cho.” Nói xong làm động tác mời.
Âu Dương Chất tần ngần hồi lâu
không kịp phản ứng, thật không ngờ một giây trước Loan Loan còn nói tốt
cho, nói trở mặt liền trở mặt. Ông ta ngượng ngùng đi ra khỏi sân. Mấy
người thích xem náo nhiệt nhìn trộm ngoài sân thấy Âu Dương Chất đi ra
lập tức quay người tản đi, đợi ông ta đi xa mới kéo Loan Loan lại hỏi:
“Người đó là ai vậy? Sao nhìn quen mặt quá?”
Loan Loan đáp: “Người của Âu Dương gia, muốn tìm Lai Sinh.”
Mọi người khẽ giật mình: “Chính là Âu Dương gia trước kia đón Lai Sinh đi sao?”
Loan Loan gật đầu.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Mà, họ đến đây chi vậy?”
“Đúng đấy, trước kia làm hại Lai Sinh còn chưa đủ sao, giờ còn tới nữa?”
“Theo ta thấy, kẻ có tiền thế này trong mắt chỉ có tiền, không chừng thấy Lai Sinh giờ đã khỏi lại muốn lợi dụng đấy thôi, hơn nữa…” kéo Loan Loan
lại: “Nhà các ngươi giờ thân thiết với Tạ gia như vậy, nói không chừng
họ còn có ý xấu gì đó!”
Phân tích được như vậy cũng coi như không tệ, Loan Loan cũng đoán như vậy.
Lai Sinh không đi lên núi mà dạo quanh một vòng quanh thôn trang nghỉ
dưỡng. Âu Dương Chất cũng không đi ngay, lão hết được ăn bế môn canh đến bị người cho xem sắc mặt, nhưng lần này đến đây là lão làm theo nhiệm
vụ, cho nên sau khi ra khỏi nhà Loan Loan lão liền chờ bên ngoài thôn
trang nghỉ dưỡng.
Loan Loan cũng không biết Âu Dương Chất đã nói
gì với Lai Sinh mà sau khi trở về sắc mặt hắn liền không tốt. Loan Loan
và Bách Thủ cũng không hỏi nhiều. Mạch Thảo ân cần múc nước cho hắn rửa
mặt, rửa chân. Sáng hôm sau, Lai Sinh đến tìm Loan Loan và Bách Thủ,
thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Đệ sẽ thoát ly quan hệ phụ tử với ông ấy.”
Đối với quyết định này, dường như đã nằm trong dự liệu của Loan Loan và
Bách Thủ, hai người không hỏi nhiều mà thầm ủng hộ quyết định của hắn.
Lai Sinh đã quyết định như thế đột nhiên lại quyết đoán. Được, Bách Thủ
cùng đi theo mời huyện thái gia đến thôn trang nghỉ dưỡng vui chơi.
Đương nhiên lấy thôn trang làm nguyên do bao nhiêu người muốn nịnh bợ
còn không có cơ hội, hơn nữa Loan Loan và Bách Thủ còn thân thiết với
hai vị cổ đông khác, dĩ nhiên huyện thái gia sẽ không từ chối lời mời
của hai người.
Lai Sinh ân cần rót rượu cho huyện thái gia, theo
lẽ dĩ nhiên huyện thái gia cũng sẽ chú ý tới Lai Sinh, hỏi thăm hắn vài
câu. Lai Sinh ảm đạm trả lời bản thân mình không có thân nhân. Sau đó
Loan Loan còn sinh động như thật thuật lại chuyện tình khi còn bé Lai
Sinh đi theo ông ngoại đến Dương gia thôn thế nào, khi lớn lên thì được
người Âu Dương gia đón đi thế nào, rồi được người tìm được đưa về thế
nào, còn suýt chút nữa đã mất mạng… đầu đuôi kể hết một lần. Nàng nói
vừa kích động, vừa thương tâm, bi thương, tức giận. Huyện thái gia nghe
được cũng đồng tình, rất xem thường Âu Dương gia kia.
Mà khi Lai
Sinh nói hắn đã quyết định sau này sẽ ở lại Dương gia thôn, không bao
giờ trở lại Âu Dương gia kia nữa. Huyện thái gia tỏ vẻ hiểu được, còn
nói: “Cậu cũng không làm chuyện gì có lỗi với Âu Dương lão gia. Người
nhà Âu Dương đối đãi với cậu như vậy, cậu ly khai cũng không tính là bất hiếu. Vả lại, ở các đại gia đình, con cháu phân ra sống một mình cũng
không ít.”
Có những lời này của huyện thái gia, về sau Lai Sinh cũng sẽ không phải mang danh bất hiếu.
Dương gia thôn hiện giờ nổi danh thế nào, mượn nhân lực, đợi đến lúc Âu Dương lão gia nghĩ ra cách làm thế nào đưa Lai Sinh về thì việc này cũng đã
bị dư luận bàn tán xôn xao. Âu Dương nhị lão gia, tam lão gia nổi giận
đùng đùng đến tìm đại lão gia chất vấn: “… Tại làm sao bây giờ tất cả
đều nói người Âu Dương gia chúng ta vô tình vô nghĩa? Vốn hôm nay còn có một mối làm ăn lớn… Đại ca, từ khi ngươi làm gia chủ Âu Dương gia chúng ta ngày càng lụn bại. Giờ nhân lúc còn chúng ta ở đây, ta yêu cầu ngươi gia chủ này phải chọn lại lần nữa.”
“Đúng, ta cũng đồng ý.”
Sau đó Âu Dương đại lão gia bị hai vị đệ đệ quấy cho sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc không còn hơi sức đâu quản chuyện của Lai Sinh.
************
Loan Loan và Bách Thủ cũng không sợ người Âu Dương gia sẽ tìm tới; bọn họ
không giải quyết được không phải vẫn còn có thể tìm Tạ Dật sao? Nếu
không đằng sau không phải vẫn còn một cái núi dựa đấy ư! Có lẽ họ đã
biết rõ bây giờ Loan Loan và Bách Thủ không như ngày xưa nữa. Âu Dương
gia hôm nay cũng không phải như ngày xưa nữa. Về sau họ có phái người
tới mấy lần nhưng đều bị Lai Sinh kiên quyết từ chối, sau lại không ai
đến nữa.
Lúc trước khi Âu Dương Chất tìm đến tận cửa, mấy người
còn u sầu một hồi, giờ xem ra việc này sớm đã được giải quyết. Giờ
chuyện tình đã được giải quyết trọn vẹn, trong lòng Lai Sinh cũng triệt
để được thoải mái!
Nửa năm sau, Mạch Thảo hạ sinh ra một bé gái đáng yêu. Lai Sinh họ Dương, đặt tên bé là Dương Nguyệt!
TOÀN VĂN HOÀN