Tú Sắc Nông Gia

Chương 259: Chương 259: Phồn thịnh hạnh phúc (hoàn)




Có bảng hiệu ngự tứ, đây quả thực là giấy thông hành miễn phí. Đêm hôm đó, cơ hồ cả Dương gia thôn đều không ngủ được. Vì thế, đến ngày hôm sau là vũ hội hoá trang mà Loan Loan mong đợi đã lâu, tinh thần của tất cả mọi người còn chưa khôi phục lại được.

Tất nhiên, vũ hội hoá trang vẫn thành công vô cùng rực rỡ.

Sân khấu tiệc tối vẫn giữ nguyên, còn tất cả ghế ngồi của khán giả thì thu lại, ở giữa dành ra một khoảng đất trống làm sàn nhảy, xung quanh xếp những chiếc bàn với hình dáng khác nhau, có dạng hình tròn hoặc hình vuông, trên mỗi bàn đặt một lọ hoa để trang trí. Còn hai bên sàn nhảy đặt một chiếc bàn thật dài, phía trên bày các loại rượu ngon và điểm tâm, mọi người có thể lấy loại điểm tâm trang trí hình con bướm hoặc loại rượu ngon mà mình yêu thích ở trên bàn để vừa ăn vừa tán gẫu.

Vũ hội hoá trang này thật ra cũng không hoàn toàn theo đúng ý nghĩa vũ hội hoá trang, nó không hề có nhảy múa. Các tiết mục góp vui của mọi người chỉ là vịnh thơ đối phú, hoặc đoán câu đố chữ, không thì cầm kỳ thi hoạ. Nam nữ cùng đứng chung một sàn nhảy, các nam nhân có thể tận lực thể hiện tài hoa của mình, nữ nhân cũng sẽ cố gắng thể hiện điểm hơn người của mình. Nếu có nam nhân nào đó nhìn trúng một nữ nhân sẽ lưu ý trong lòng, sau đó lặng lẽ tìm hiểu. Nếu đối phương đúng là khuê nữ, nam nhân sẽ mừng rỡ vạn phần, sau đó nhờ người tới cửa làm mai. Giống như ở các gia đình quyền quý thỉnh thoảng tổ chức các buổi thưởng hoa thi thơ gì đó, cũng là một phương thức giao lưu, ở thời đại này là một loại phương thức làm quen.

Trước lúc bắt đầu vũ hội, mỗi người được phát cho một loại mặt nạ đặc biệt, đủ loại kiểu dáng và đều rất đẹp. Vì vậy, mọi người đeo mặt nạ lên, không ai nhận ra ai, càng tăng thêm một chút cảm giác thần bí.

Hoạt động lần này tổ chức cực kỳ thành công, tất cả các quý nhân tới đều chơi rất vui vẻ, mọi người vô cùng thích thú với tiệc rượu vũ hội đặc biệt này. Loan Loan quyết định sau này sẽ tổ chức thêm nhiều loại hoạt động tương tự như thế này nữa.

Mà từ đó trở đi, thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn lại càng vang danh khắp cả Thiên triều, người người nhà nhà đều biết, bất kể là ở nơi nào, dù có là quý nhân kinh thành, hàng năm đều tề tựu tới đây.

Cũng có người không biết rõ bối cảnh của thôn trang, ỷ mình là con của quan to triều đình, muốn hoành hành tại thôn trang.

Chẳng là có một vị công tử nhà giàu, vì chơi thua quá nhiều bạc, nợ quá nhiều, mà rõ ràng, việc ăn nghỉ của hắn cũng rất đắt đỏ. Bởi vì là khách quen, lại là hội viên, cho nên có thể ghi sổ nợ, nhưng ghi nợ quá nhiều, lại thêm khoản chi phí ăn ngủ, nghĩ đến người cha nghiêm khắc ở nhà, trong lòng quý công tử càng thêm bất an. Cho nên, liền muốn quịt nợ, hầu bàn ngăn hắn lại muốn nói lý lẽ, còn bị hắn động thủ đánh người.

Bình thường đã sớm đề phòng những chuyện này, cho nên lúc trước Loan Loan đã tuyển rất nhiều hộ vệ. Lúc này Loan Loan sai người giữ quý công tử kia lại.

Quý công tử trợn mắt nhìn mọi người trong thôn trang, hét lên: “Các người dám nhốt ta, các người biết ta là ai không?”

Loan Loan bĩu môi: “Công tử có biết nơi này do ai mở không?” Sau đó sai người cầm tư liệu của quý công tử đến.

Mỗi khách đến chơi các nàng đều có lưu giữ tư liệu, còn những người là hội viên thì Loan Loan sẽ cho người đi điều tra cặn kẽ. Phụ thân của vị quý công tử này làm quan to trong triều. Trong nhà hắn là con trai độc nhất, trên dưới có mấy người tỷ muội, lại càng được chiều chuộng. Lần này tới thôn trang chơi, toàn bộ bạc trong người đã thua sạch, lại còn ghi nợ rất nhiều, vạn bất đắc dĩ mới làm ra chuyện ngu xuẩn này.

Mấy người đi cùng gia thế đều thấp hơn quý công tử, không nghĩ lần này lại thắng quý công tử một số bạc lớn như vậy, vốn còn muốn cho hắn mượn một ít bạc làm phí ăn ở. Không ngờ lần này quý công tử lại làm ra chuyện xấu như vậy. Lại nghĩ tới bình thường quý công tử ở trước mặt mình tỏ ra cao ngạo, trong lòng mấy người nổi lên ý xấu, làm bộ không biết chuyện này, lặng lẽ rời khỏi thôn trang.

Không có ai trả tiền thay cho quý công tử, Loan Loan đành phải viết thư, đóng con dấu của thôn trang, phái người đưa đến kinh thành.

Nàng không sợ họ, dù sao phía sau đã có chỗ dựa.

Vị quan to triều đình này nhận được thư, sau khi biết được chân tướng thì vô cùng giận dữ. Một là tức giận con trai bất hiếu dám làm ra chuyện khiến lão mất mặt như vậy, mặt khác một thôn trang hương dã lại dám giam lỏng con trai lão. Ngặt nỗi những người quyền quý đến thôn trang quá nhiều, lão không dám trắng trợn trả thù, nếu để đối thủ biết được nhất định lão sẽ bị hoàng thượng trách tội.

Hơn nữa, nghe nói thôn trang nghỉ dưỡng này có bối cảnh không hề đơn giản, nghĩ tới nghĩ lui, vị quan to kia quyết định sai sư gia của mình đi một chuyển, vừa để tìm hiểu căn cơ của thôn trang, tiện thể chuộc lại con trai. Nếu kẻ chống lưng chỉ là một nhân vật nhỏ, đến lúc đó lão mới trừng trị thôn trang cũng không muộn. Kết quả, sư gia mang theo bạc hùng hổ đi tới Dương gia thôn.

Vốn tưởng rằng công tử nhà mình phải chịu nhiều khổ sở, đến lúc sư gia đến thì thấy, thôn trang không hề bạc đãi công tử nhà mình, vẫn cung cấp đồ ăn ngon đầy đủ, chỉ là không để y đi khỏi thôi. Nhưng dù sao cũng là công tử nhà quan to, sư gia nghiêm mặt: “Thôn trang các người thật là quá kiêu ngạo, dám tự tiện giam giữ người.”

Loan Loan chỉ vào quy tắc của thôn trang ở trên tường, nói: “Trên này đã viết rất rõ ràng. Còn nữa, quý công tử là khách quen chắc cũng biết quy củ của chúng ta, không bao giờ cho thiếu nợ. Lúc trước khi mới khai trương, Huyện thái gia cũng đã đến đây làm chứng.”

Trong lòng sư gia có chút tính toán, lấy Huyện thái gia ra nói chuyện, xem ra người chống lưng phía sau cũng chẳng có mấy bối cảnh, hừ lạnh một tiếng: “Dù thế nhưng các ngươi cũng không được làm như vậy, các ngươi là thôn trang, không phải là phủ tông nhân.”

Loan Loan thầm bĩu môi, công tử nhà ngươi cũng đâu phải thái tử.

Nàng vốn định tránh nặng tìm nhẹ, cố gắng không đắc tội với mấy nhà quyền quý, nhưng vị sư gia này thấy Loan Loan nói chuyện hoà hoãn như vậy, cho là nàng dễ bắt nạt, bèn tỏ thái độ với nàng, bắt nàng phải thả người. Giam cầm công tử nhà quan to, trước phải xin lỗi, rồi còn phải bồi thường bạc.

Chuyện này sao có thể?

Loan Loan khẽ mỉm cười, dẫn sư gia tới cổng thôn, chỉ vào mấy chữ rồng bay phượng múa ở trên tấm biển hiệu, nói: “Nếu các ngươi không muốn giao bạc, vậy phải hỏi xem nó có đồng ý hay không.”

Sư gia không hiểu, nhìn kỹ lại, lập tức sợ hãi đến cả người đổ mồ hôi.

Có thể làm sư gia của quan to, dĩ nhiên bản lãnh hơn người, mắt nhìn tinh tường. Hắn từng có may mắn được nhìn thấy ngự bút, bốn chữ “Long phượng đại viện” này, nhìn thế nào cũng thấy giống bút tích của đương kim hoàng thượng. Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Loan Loan, sư gia ngoan ngoãn thanh toán bạc, cũng không bắt nàng phải xin lỗi, nhanh chóng mang theo quý công tử rời đi.

Loan Loan cầm lấy một túi bạc lớn cười không ngừng, lại nhìn lên mấy chữ ở trên biển hiệu, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Chỉ mấy chữ thôi mà lại có tác dụng như vậy, hoàng quyền đúng là hữu dụng mà! Nhớ ngày đó hoàng đế vừa mới viết xuống mấy chữ này, nàng thiếu chút nữa đã nhờ Tạ Dật đi tìm thủy tinh, bọc tấm bảng này thật cẩn thận, treo ở đầu Dương gia thôn, muốn lưu truyền ngàn năm!

Mà vị sư gia kia sau khi trở về, nói lại chuyện này với vị quan to, vị quan này sợ đến túa mồ hôi: “Thì ra thôn trang này hoàng thượng cũng có phần.” Run rẩy vỗ ngực: “May mà không gây ra sai lầm lớn.” Sau đó sai người đánh con trai mười hèo, cấm túc!

Bởi vậy, trong giới quyền quý lén rỉ tai nhau, rằng thôn trang của Dương gia thôn này có chỗ dựa là hoàng thượng. Từ đó về sau, người đến thôn trang chơi không ai dám gây chuyện nữa. Nếu trong đám người chơi có xảy ra tranh chấp, chỉ cần người của thôn trang ra mặt, song phương dù thế nào cũng phải nể mặt, biến chiến tranh thành tơ lụa.

Việc làm ăn của thôn trang ngày càng tốt, mọi người trong Dương gia thôn đều được sống trong cẩm y ngọc thực.

Bách Thủ cai quản công việc ở mỏ, thỉnh thoảng nếu thôn trang có việc thì lại tới hỗ trợ. Loan Loan quản lý công việc của thôn trang, để chia bớt công việc, trong thôn trang được chia thành mấy khu vực, rồi lựa chọn những người có năng lực và trách nhiệm, mỗi người phụ trách một khu vực. Cả thôn bầu ra mấy đại biểu, đối với công việc ngày thường của thôn trang, chỉ cần mấy đại biểu họp và đưa ra quyết định, không cần mỗi lần đều phải triệu tập cả thôn. Hơn nữa, không phải cứ nhiều người là có thể đưa ra được quyết định.

Nếu là chuyện quan trọng, liên quan đến lợi ích trực tiếp của mọi người trong thôn thì phải mở đại hội, thông báo quyết định của thôn trang cho mọi người.

Đối với những chuyện nhỏ nhặt thì Loan Loan không cần phải quản. Nàng đã dạy cho mẹ Thạch Đầu, mẹ Nguyên Bảo cùng với Mai tử một ít kỹ năng thiết kế, bài trí, chỉ những khi có hoạt động lớn thì Loan Loan mới phải đích thân ra mặt. Sau đó, có những chuyện nhỏ không thể quyết định, mọi người có thể tới tìm Dương Nghĩa Trí.

Mà Loan Loan ngoài việc quản lý thôn trang, hàng năm còn phải giúp đỡ “Tửu lâu Phúc Sinh” đổi mới cách làm món nướng, món lẩu.

Chẳng hạn như ăn thịt nướng mãi, có người muốn đổi khẩu vị, vậy thì cá nướng. Món lẩu ăn mãi thì cũng ngán, vậy thì đổi thành lẩu uyên ương, hoặc là có thể đổi thành kiểu khác. Vót que nhỏ bằng trúc, cắt thịt thành mảnh dài rồi xuyên que trúc qua. Mà nguyên liệu trong lồi nẩu cơ bản đều giống nhau, giá tiền lại tương đối mềm, mùi vị thì đều đặc biệt như nhau.

Dù vậy, dù có chán ngán đến đâu, người biết làm mấy món này ở thời này không nhiều, nên những món này vĩnh viễn vẫn có người thích.

Cùng lúc đó, mỗi năm, đối với món thịt khô, Loan Loan trực tiếp gọi hai tỷ muội Vương Lý và Vương Tiểu Thảo đến hỗ trợ. Ban đầu, nàng muốn để hai người đến thôn trang nghỉ dưỡng phụ giúp công việc, dù sao cũng là người trong nhà, sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng sau lại thấy không ổn, thôn trang đang làm ăn ngày càng tốt, nếu cho hai ngoại nhân đến giúp đỡ quản lý, e là sẽ có người không phục. Cho nên nàng mới quyết định để cho mẹ Nguyên Bảo cùng mấy người nữa phụ trách, còn Vương Lý và Vương Tiểu Thảo thì chuyển sang đội ngũ làm thịt khô. Nàng chỉ cần đi sắp xếp công việc vào đầu mỗi ngày, sau đó lúc kiểm hàng lại kiểm tra là được.

Có thể nói công việc của Loan Loan bận rộn quanh năm suốt tháng, may mà đứa nhỏ đã dần lớn khôn, lại có Mạch Thảo giúp đỡ chiếu cố. Đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, thấy Loan Loan và Bách Thủ bận rộn thì không dám quấy rầy, luôn tự biết chơi.

Trấn nhỏ của các nàng mặc dù không lớn, nhưng giao thông thuận tiện, trong huyện có thể coi là địa phương quan trọng nối đến Thiên triều, cho nên các tuyến đường của vùng này được triều đình tiến hành tu bổ một lượt. Cũng không biết Tĩnh vương gia dùng biện pháp gì, đoạn đường thôn quê đi tới Dương gia thôn này cũng được sửa chữa rộng rãi bằng phẳng. Bất kể là xe ngựa hay đi bộ đều tốt hơn gấp mấy chục lần so với trước đây.

Trong nhà sớm đã mua xe ngựa, vốn Loan Loan định mua một căn nhà tứ viện ở trấn trên, chuẩn bị chuyển khỏi Dương gia thôn, nhưng sau chuyện này, nàng cũng từ bỏ ý định.

Giống như ở hiện đại, con đường nhỏ ở nông thôn đã biến thành đường cái rộng rãi bằng phẳng, làm chuyện gì cũng dễ dàng, không bằng mua một chiếc xe nhỏ, muốn vào trong thành thì đi xe là đủ. Cần gì chuyển vào trong thành, ở nơi không quen biết ai, lại vừa ô nhiễm.

Ở Dương gia thôn có bằng hữu thân nhân quen thuộc, quản lý thôn trang cũng dễ dàng, Bách Thủ đi đến mỏ cũng không xa, hơn nữa giờ bọn họ có tiền, mua một chiếc xe ngựa tốt cũng không thành vấn đề. Chuyển đến trấn trên hoặc trong huyện thì ngược lại, ở đó ai cũng không quen, chỗ càng lớn, người có tiền có quyền lại càng nhiều, nói không chừng một ngày xui xẻo lại đắc tội với người nào đó. Nói thế nào thì những nhà nông gia cũng đỡ rắc rối hơn.

Không riêng gì nhà Loan Loan, đại đa số các nhà trong Dương gia thôn đều mua xe ngựa, khi xuất hành đều dùng xe ngựa. Mấy thôn lân cận mặc dù không giàu có được như Dương gia thôn, nhưng có không ít người đến thôn trang làm công, lại có một số đến làm cho mỏ, nên mấy năm nay cũng phất lên không ít.

Nếu như không có nàng, sẽ không có chủ ý tuyệt vời như vậy, mọi người cũng sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Cho nên, hiện giờ mỗi người nhìn thấy cả nhà Loan Loan đều vô cùng khách khí, nhờ vậy mà Mạch Thảo cũng được mọi người đối đãi vô cùng hiền hoà.

Hán Nhi đã đến tuổi đi học, nhiệm vụ chính của Mạch Thảo và Lai Sinh là mỗi ngày đánh xe ngựa đưa đón bé đến trường. Tiểu tử này cũng thật lạ, vốn là có thể ở lại trường, nhưng thằng bé không chịu, muốn ngày nào cũng về, phải như vậy mới có thể nhìn thấy cha mẹ mỗi ngày, mỗi ngày đều thật vui vẻ!

Tiểu tử này đi học cũng thông minh, các lão sư trong trường đều rất thích bé. Bé rất hay hỏi lão sư những vấn đề mà ngay cả họ cũng không hiểu. Bách Thủ nói: “Đó là di truyền từ mẹ thằng bé!”

Mỗi lần nghe thế, Loan Loan lại thấy rất vui mừng, nàng thường xuyên dạy con trai mấy thứ đồ ở hiện đại, hy vọng có thể truyền lại những kiến thức tương lai cho con mình. Nàng tin rằng sau này con trai nàng còn xuất sắc hơn cả nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.