Tú Sắc Nông Gia

Chương 135: Chương 135: Sinh con trai hay con gái?




Edit: Khuê Loạn

Beta: Tuyết Y

Một ngày không gặp như cách ba thu, từ ngày đầu tiên xa nhà hắn đã bắt đầu thấy nhớ Loan Loan, nhớ đứa bé trong bụng nàng, sợ nàng ăn không ngon cũng sợ ban đêm nàng ngủ không ngon. Có lẽ trước đây ở nhà ngày nào cũng gặp nên không phát hiện ra, rời đi mấy ngày rồi trở về, hắn mới phát hiện thực ra Loan Loan đã gầy đi rất nhiều. Lại nghe được giọng nói gấp rút dí dỏm của nàng, Bách Thủ cảm thấy như rơi vào trong hũ mật.

Sau một nụ hôn sâu, hai người đang rung động rốt cục cũng tách ra, Loan Loan mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp phủ kín một tầng hơi nước, mơ màng động lòng người.

“Vợ à.” Bách Thủ cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nhỏ giọng rủ rỉ.

“Vâng.” Khóe miệng Loan Loan khẽ cong lên.

“Nàng nói rất đúng, rời khỏi ta nàng chẳng làm được cái gì cả, cho nên, cả đời này nàng đều không được rời xa ta.”

Loan Loan cảm thấy hơi quái lạ, Bách Thủ cũng không phải là nam nhân biết dỗ ngon dỗ ngọt, những lời này làm cho nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Bàn tay nàng chậm rãi vòng qua cổ hắn, nở nụ cười nhẹ mà dịu dàng: “Ta sẽ không rời xa chàng!”

Bách Thủ lập tức cười thật to, hôn chụt một cái lên mặt nàng.

Ngón tay Loan Loan cuốn lấy sợi tóc còn chưa khô của hắn, quấn trên ngón tay từng vòng từng vòng, rũ mắt xuống, sau đó nói: “Cả đời này ta cũng không cho chàng rời xa ta.”

Bách Thủ nhìn đôi mắt đẹp của Loan Loan không ngừng gật đầu.

“Đời này chỉ cho yêu một mình ta, không được lừa dối ta, không được bắt nạt ta, không cho phép chàng tìm những nữ nhân khác.” Loan Loan dẩu môi nói.

Bách Thủ bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của nàng, đưa lên miệng hôn một cái, ánh mắt chân thành nhìn Loan Loan nói: “Ta hứa với nàng , cả đời này ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, không có những nữ nhân khác. Nhưng mà, nàng bảo ta không được bắt nạt nàng, cái này hơi khó làm. . . . . . .”

Loan Loan trừng mắt: “Sao nào, chàng còn muốn bắt nạt ta à?”

Bách Thủ cười hì hì, lướt mắt nhìn xuống bụng nàng, lại có chút mùi vô lại: “Nếu ta không bắt nạt nàng thì làm sao có nó được?”

Mặt Loan Loan bỗng chốc đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào ngực hắn, nhưng lực cú đấm này thực sự chẳng bằng cả gãi ngứa.

Bách Thủ mặt dày cười hì hì nói: “Trong nhà này nàng chính là nữ vương, nàng nói là được. Nhưng mà, cũng không phải cái gì cũng đều là do nàng quyết định, ví dụ như cái này, cần phải công bằng. . . . . . .” Hắn vừa xong, một bàn tay lớn đã đưa vào trong nội y của nàng, nắm lấy cái gò rất tròn trước ngực.

Mặt Loan Loan lập tức đỏ lên như tôm luộc, trong đầu nàng không tự chủ đột nhiên hiện lên những lời dâm đãng nghe được ở nhà Hương Tú, mà bàn tay to lớn kia còn không ngừng quấy phá trước ngực nàng, thỉnh thoảng lại gảy gảy trái anh đào, cả người nàng không khỏi nóng ran.

Trong lòng Loan Loan lập tức tự phỉ nhổ mình hai cái, phì phì phì, tại sao vào lúc này mà mình lại nghĩ tới những chuyện đó chứ. Đồng thời, phía sau tai nàng cũng đỏ rực lên!

Bách Thủ nhìn hai má đỏ ửng của vợ đang nằm dưới, không cần phải nói có bao nhiêu cám dỗ, hạ thân không khỏi dựng lên, Loan Loan ngay lập tức cảm nhận được thứ cứng rắn kia, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không được, đứa bé.”

Bách Thủ vừa nghe xong liền ỉu xìu, vẻ mặt đau khổ nhìn cái lều nhô lên ở hạ thân. Xong rồi, đã lâu không được thân mật với vợ rồi, bây giờ thì phải làm sao đây?

Sau khi hít thở sâu vài lần, Bách Thủ lại thành thật xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, một tay ôm eo Loan Loan, Loan Loan nhìn bộ dạng đau khổ kia của hắn, trong lòng bất giác có chút buồn cười, nhưng bây giờ thực sự không được, có lẽ chờ một tháng nữa a. Nàng chủ động bám lấy cánh tay của hắn, hôn lên mặt hắn một cái, cười hì hì nói: “Chờ một tháng nữa nhé.”

Bách Thủ lắc đầu, không được, chờ con hắn ra đời rồi nói tiếp.

“Không sao, sau ba tháng thì đứa trẻ đã thành hình rồi, năm tháng là an toàn.” Loan Loan cười híp mắt giải thích, sau đó nhìn Bách Thủ vừa lắc đầu vừa lộ ra vẻ xoắn xuýt thì nàng đã nở hoa trong lòng.

Hai người nằm trên giường thì thầm nói chuyện, sau đó vô tình Loan Loan nhìn thấy một vết thương dài trên cánh tay Bách Thủ, nàng cả kinh lập tức ngồi dậy.

“Chàng bị thương sao? Sao chàng không nói gì?”

Bách Thủ cười an ủi nàng: “Không có chuyện gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Loan Loan vén tay áo hắn lên, trên cánh tay có một vết thương dài bằng ngón tay, máu trên miệng vết thương đã khô lại, hiển nhiên là vốn không được xử lý gì, nhưng nhìn kỹ thì vết thương thật ra không sâu.

Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, hung dữ lườm Bách Thủ một cái, nhanh chóng xuống giường lấy thuốc và vải sạch trong hòm ra, ở cái thời đại giao thông không phát triển y học thì lạc hậu này, nàng vẫn duy trì thói quen ở hiện đại, mặc dù không có gì nhưng thuốc thì bất cứ lúc nào cũng phải có trong nhà, có điều mua một chút đồ dùng y tế để ở nhà vẫn có tác dụng.

Nhìn Loan Loan đun nước nóng, lại giúp hắn rửa miệng vết thương, trong lòng Bách Thủ cảm thấy ngọt ngào, cho dù vết thương rất đau hắn cũng không còn cảm thấy gì nữa.

Nàng rửa vết thương cho Bách Thủ xong, xung quanh miệng vết thương dài đỏ lên, nàng cẩn thận lấy ra một ít bột Bạch Cập đắp lên trên vết thương.

Bột Bạch Cập có thể cầm máu, tiêu viêm giảm sưng, dùng cho vết thương ngoài da.

Sau đó, nàng lại dùng vải sạch bắt đầu cẩn thận băng bó cánh tay của Bách Thủ, Bách Thủ nhìn nút buộc nơ bướm xinh đẹp trên cánh tay vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.

“Vợ à, vết thương nhỏ này không đáng gì đâu, không cần băng bó.” Trước kia hắn lên núi săn thú có khi còn bị thương nặng hơn thế này nữa cũng có.

Loan Loan không để ý đến hắn, cất đồ đi, sau đó bảo hắn nằm xuống, đồng thời nghiêm túc nói: “Không cho chàng tháo ra, ít nhất phải đợi đến ngày mai, ta sẽ tháo ra cho chàng.” Sau đó nàng xụ mặt mất hứng nói: “Chàng bị thương cũng không nói cho ta biết.” May chỉ là vết thương nhỏ, không bị thương ở chỗ nào khác nữa.

Bách Thủ bất đắc dĩ cười cười, sở dĩ hắn không nói cho Loan Loan chính là vì biết nàng sẽ thế này, nhưng vẫn không cẩn thận bị nàng nhìn thấy, hắn vươn tay ôm lấy nàng vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Biết rồi biết rồi, nàng nói thế nào thì là thế. Hơn nữa thương thế kia của ta thực sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, nàng không biết chứ vết thương của Dương đại ca mới sâu đấy, gần thấy cả xương cơ.”

“A? Nặng như vậy sao?”

“Đúng vậy, may mà không có gì đáng ngại, huyện nha còn chủ động mời đại phu đến khám, hơn nữa còn trả tiền thuốc, con sói đầu đàn kia quả thật quá hung dữ, nếu không thì huynh ấy cũng không bị thương.”

Loan Loan âm thầm cảm thấy may mắn, may là vết thương của Bách Thủ cũng nhẹ, mặc dù Dương Phú Quý bị thương huyện nha có chủ động mời đại phu, cho tiền thuốc thang, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đáng, không được khen thưởng gì còn bị trọng thương, đoán chừng cánh tay kia của Dương Phú Quý tạm thời không thể bưng bê gì được nên cho tiền thuốc thang cũng phải thôi. Nhưng xem thái độ của Bách Thủ và Dương Phú Quý thì hình như không có chút ý oán trách gì. Có lẽ người hiện đại như nàng không thể hiểu được, thời điểm này, những con người chất phác như thế này được đại quan như quan huyện đại lão gia coi trọng thì đây chính là một vinh quang rất lớn.

Mặc dù quan huyện lão gia cũng không phải là chức quan lớn bao nhiêu, nhưng ở trong cái huyện nhỏ bé này thì Huyện lão thái gia đã là lớn rồi!

Mấy ngày không gặp, hai người đều nhớ nhung đối phương, Bách Thủ không phải là người giỏi ăn nói, Loan Loan cũng không phải là người nói nhiều, nên hai người chỉ lẳng lặng nằm trên giường hưởng thụ bầu không khí ấm áp tĩnh lặng này. . . . . . . .

Ngày hôm sau hai người đang bận rộn trong nhà thì mẹ Loan Loan tới. Bà nói là đại tỷ Vương Lý của Loan Loan sinh ra một đứa bé trai mập mạp, ít ngày nữa thì làm tiệc rượu đầy tháng.

Bởi vì Vương Lý sinh được một đứa bé trai mập mạp nên cả nhà đều vui mừng, nhất thời quên báo tin cho nàng, hơn nữa gần đây cũng không thấy Loan Loan và Bách Thủ đi chợ. Lúc mẹ nàng đến báo tin mừng thì thật ra Vương Lý cũng đã sinh được mười mấy ngày rồi.

Mẹ chồng Vương Lý có được một đứa cháu trai mập mạp thì vô cùng phấn khởi, nói nhất định phải mở tiệc rượu đầy tháng cho cháu trai thật lớn, bên kia đều đang bận rộn chuẩn bị, cho nên nhờ mẹ nàng đến báo tin vui cho hai người Loan Loan, lại bảo đến lúc đó hai người nhất định phải đi uống rượu đầy tháng.

Loan Loan cũng mừng thay cho Vương Lý. Đến ngày làm tiệc rượu đầy tháng, hai người dọn dẹp trong nhà xong thì dẫn theo Lai Sinh đánh xe trâu đến nhà Vương Lý. Loan Loan cố ý bảo Bách Thủ qua chợ mua mười mấy quả trứng gà.

Lý Quang Hán đang đứng trong sân chào hỏi mọi người thì nhìn thấy ba người nhà Loan Loan đến bèn lập tức ra đón.

“Nhị muội, nhị muội phu đến rồi à, mời vào!”

Bách Thủ cẩn thận đỡ Loan Loan xuống xe trâu, Loan Loan nhìn Lý Quang Hán cười nói: “Chúc mừng tỷ phu!”

Sự vui vẻ trên mặt Lý Quang Hán càng nhiều, hắn lại hơi xấu hổ chuyện mình không thể tự mình đi đến mời ba người: “Thật xin lỗi Nhị muội, Nhị muội phu, người trong nhà đều vui mừng quá, lại quên mất đi báo tin mừng cho hai người. Đứa bé này làm ầm ĩ quá, lại bận rộn, không có thời gian tự mình đi mời hai người, hy vọng hai người bỏ qua cho mới được!” Thật ra thì nhiều thân thích cũng là nhờ người đi báo tin.

Loan Loan vốn cũng không để ý những chuyện này: “Không có gì đâu, đều là người nhà cả ai lại đi so đo những chuyện này, huynh xem không phải bọn muội đều đã tới đây rồi sao!”

Bách Thủ đi cột trâu xong cũng đi tới, cười nói: “Đúng vậy đấy. Chúng ta không cần phải khách khí như vậy.”

“Chỉ cần Nhị muội và Nhị muội phu không trách tội là được, vào bên trong ngồi đi.”

Sau đó hắn dẫn ba người vào trong phòng.

Bách Thủ và Lai Sinh là nam nhân nên không tiện vào buồng trong, bèn ngồi ở bên ngoài, còn Loan Loan thì tự đi vào trong phòng thăm Vương Lý, mẹ nàng còn tới sớm hơn cả nàng, giờ bà đang giúp thay tã lót cho em bé.

“Ôi, tiểu rồi à?”

Hai người đang bận rộn chợt nghe thấy giọng nói, Vương Lý vừa nhìn thấy là Loan Loan thì lập tức cười nói: “Ôi, Nhị muội tới rồi à, ngồi đi, thằng bé này tiểu tiện nhiều lắm.”

Loan Loan đi tới, quả đúng là một thằng bé mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính thịt, nhìn đứa bé này chắc cũng phải nặng đến tám cân, không khỏi bội phục nói với Vương Lý: “Đại tỷ à, tỷ cũng thật lợi hại nha!”

Vương Lý đỏ mặt mắng nàng một câu: “Lợi hại cái gì chứ, muội cũng sẽ sinh một thằng bé mập mạp thôi.”

“Hì hì, con trai hay con gái muội đều thích cả!” Loan Loan ngồi xuống bên cạnh cười nói.

Mẹ nàng đang xi tè cho bé con, nhanh chóng quấn tã lót rồi đặt em bé lên giường, sau đó nói với Loan Loan: “Sao giống nhau được, phải sinh con trai. Hôm nào mẹ lên miếu trên thị trấn cầu Bồ Tát phù hộ cho con cũng sinh con trai giống đại tỷ con.”

Loan Loan chỉ cười không đáp, thật ra nàng không thiên vị chuyện con trai con gái.

Thấy nàng không đáp, mẹ nàng đi ra ngoài liếc nhìn, nhìn thấy Bách Thủ đang ngồi nói chuyện với mọi người trong sân, mẹ chồng cha chồng của Vương Lý cũng bận rộn, lại đi vào, hạ giọng nói: “Con không nhìn thấy lúc đại tỷ con sinh ra thằng bé này đâu, mẹ chồng của nó cười đến cứng cả miệng luôn đấy. Cho nên con cũng phải sinh con trai. . . . . . .” Lại thấy nàng không để ý, bà tiếp tục nói: “Con đừng nghe nam nhân nói gì mà con trai hay con gái đều được, đó toàn là nói dối cả, con thử hỏi xem có nhà nào không thích con trai không. Mặc dù phía trên con không có cha mẹ chồng, nhưng mà, trong lòng Bách Thủ nhất định cũng muốn có con trai.”

Bình thường Bách Thủ rất bề bộn, cái gì cũng nghe theo nàng, về vấn đề này đúng thật là nàng chưa từng hỏi Bách Thủ, trong lòng nàng con trai con gái đều giống nhau, bình thường trong nhà nàng nói một thì Bách Thủ không nói hai, cho nên trong vô thức nàng cho rằng Bách Thủ nhất định không có ý kiến gì về con gái, hiện giờ nghe mẹ nàng nói vậy, trong lòng nàng cũng có chút hồi hộp lo lắng.

Lúc này, Vương Lý bên cạnh cũng nói: “Nhị muội à, tỷ nói cho muội biết, thật ra thì tỷ thương con trai và con gái như nhau, mặc dù lúc trước Quang Hán cũng nói con trai con gái cũng không sao cả, nhưng muội nhìn bộ dạng cao hứng của huynh ấy hôm nay xem, nếu như là con gái thì còn có thể được như vậy hay không? Cho nên, vẫn phải sinh con trai mới được!”

“Muội biết rồi!” Không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa, Loan Loan cười đáp, sau đó bắt đầu trêu đùa đứa trẻ, thật ra thì trong lòng nàng lại đang xoắn xuýt, chẳng nhẽ cứ phải sinh con trai? Nếu là con gái thì chẳng lẽ lại bóp chết con bé sao? Nếu quả thật sinh con gái, thì sau này không phải còn phải sinh tiếp sao?

Nhưng mà, nàng thực sự không muốn gánh chịu sự khổ cực khi sinh con a. . . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.