Định bụng bắt một con gà rừng một con thỏ cho nhà Dương đại ca, buổi tối sẽ thịt hai con chim, còn con gà rừng và con thỏ còn lại để mai đem đến chợ đổi lấy chút bạc.
Nghĩ là làm, Bách Thủ lập tức đến phòng bếp đun nước, theo phương pháp nương tử nói lần trước cho chim vào chậu dội nước nóng lên, sau đó bắt đầu nhổ lông. Nhổ lông xong đại điểu đã biến thành chim nhỏ. Hắn dùng dao làm sạch nội tạng.
Sau đó lại lên vườn rau phía sau nhà hái chút rau xanh về, mảnh vườn rau này có thể coi là mảnh đất canh tác duy nhất của Bách Thủ, Loan Loan đi quanh nhà nhiều lần nhưng chưa bao giờ đi lên phía trên sườn núi cho nên vẫn chưa phát hiện ra phía bên kia còn có một vườn rau xanh, có điều sau này nàng cũng sẽ biết thôi.
Đến lúc Loan Loan tỉnh dậy thì trong nhà đã tối đen, nhìn ra ngoài song cửa sổ cũng thấy mờ mờ, nàng thầm kêu hỏng bét đi lên phòng trên liền thấy mấy con mồi ở trước cửa.
Nàng khẽ cười, thì ra Bách Thủ đã trở lại.
Trong bếp, Bách thủ đang xào rau, thấy Loan Loan đi vào liền nhếch miệng cười: “Nương tử, dậy rồi à.”
“Chàng trở về khi nào, sao không gọi ta?” – Liếc vào trong nồi một cái.
“Hôm nay nàng làm việc nhiều như vậy, ta thấy nàng có vẻ mệt nên để nàng nghỉ thêm một lát.”
Loan Loan đỏ mặt, kể từ khi tới đây, nàng cơ hồ cái gì cũng không phải làm, ngay cả bát ăn cơm hằng ngày cũng là Bách thủ rửa, hiện tại chỉ làm việc một chút Bách Thủ cũng sợ khiến nàng mệt, đi nơi nào tìm được trượng phu tốt như vậy a!!!
“Hôm nay thế nào?”
Thu hồi ánh mắt nhìn cái nồi, Loan Loan thấy bên cạnh bếp lò là một bát thịt đã nấu xong, từng miếng, từng miếng, nàng tinh tế nhìn thì thấy có hai cái đầu chim nữa, nàng cả kinh kêu lên: “A, đây là chim chàng bắt được?”
“Ừ.”
Đáng tiếc, nếu nêm thêm chút ớt, tương vào xào thì sẽ có món ăn thơm ngon a.
Nhìn bộ dáng tiếc nuối của nàng, Bách Thủ không nhịn được hỏi: “Sao thế, nàng không thích ăn?”
“A, không phải. Trừ chim ra chàng còn săn được cái gì?
“Hai con thỏ và hai con gà rừng, để lần sau ta vào sâu trong núi giúp nàng săn mấy con thú khác về ăn.”
“Núi này bên trong có rất nhiều động vật sao?” – Loan Loan hỏi.
“Ngọn núi chúng ta sống không có con vật gì, mấy con mồi ngày hôm nay là ta săn trên ngọn núi khác, nếu như muốn săn những con mồi lớn thì phải vượt qua mấy ngọn núi nữa, đi sâu vào trong núi.” – Lần đầu tiên nương tử hỏi những thứ này nên Bách Thủ rất kiên nhẫn giải thích.
Loan Loan gật đầu, vào sâu trong núi động vật cũng to hơn, nguy hiểm hơn, nàng liền dặn dò hắn: “Đừng đi vào quá sâu, sẽ nguy hiểm.”
Được nương tử quan tâm, trong lòng Bách Thủ lâng lâng hưng phấn.
“Vậy chàng đã đem sang cho Dương đại ca chưa?”
“Chưa, hôm qua không phải nàng muốn ta chờ nàng sao?”
“Vậy chờ xào rau xong chúng ta liền đem đồ đưa qua, lát nữa là đến lúc người ta làm cơm tối rồi.”
Bách Thủ rầu rĩ đáp ứng, nhanh chóng cho đồ ăn vào bát, hai người đem một con gà rừng và một con thỏ xuống núi, hướng thôn xóm đi tới, sắc trời đã dần tối, những người đi làm cũng đã về đến nhà, trên con đường ở trong thôn chỉ còn mấy hài tử đang chơi đùa.
Loan Loan vừa đi vừa đánh giá xung quanh, thôn này dựa núi nên không giống những gì nàng thấy trên ti vi trước kia, đường xá thuận tiện, thỉnh thoảng còn có cái gì mà thương nhân hay người bên ngoài ghé qua a. Nhìn địa hình nơi này căn bản xem như là vùng núi.
Đất đai đều trồng bắp cải, củ cải. Thôn này cũng không lớn, có chừng mấy chục hộ gia đình, thôn gần nhất cách đây cũng không xa. Thôn Vĩ dưới chân núi có một có một con sông, bình thường mọi người hay tụ tập ở đó giặt quần áo.
Hoàn cảnh thiên nhiên nguyên thủy, tinh khiết, có thể xây nhà ở đây thật rất tốt. Trong nhà không có tiền vốn, cũng không có cách nào làm ăn chỉ dựa vào việc săn thú mỗi ngày của Bách Thủ thì không đổi được bao nhiêu bạc, bọn họ phải nghĩ cách kiếm sống khác, không biết tại sao Bách Thủ lại phải ở trên núi, nhưng nếu như hắn không muốn, vợ chồng nàng tu sửa lại căn nhà ở trên núi cũng được.
Nhà nàng chỉ sợ là nhà nghèo nhất thôn, đợi có tiền, nàng phải sửa sang trong nhà lại thật đẹp. Loan Loan cứ tự lập kế hoạch như vậy
Bách Thủ xách theo con mồi đi ngay phía sau, không nói câu nào.
Đi vào thôn, Loan Loan dừng lại hỏi: “Là nhà ai?”
Bách Thủ cau mày nói: “Còn phải đi tiếp lên phía trước.”
Hai người tiếp tục đi, càng đi lông mày Bách Thủ càng nhăn chặt lại, quẹo qua đoạn đường cong có mấy đứa bé đang chơi trên đường chính, mấy hài tử tò mò nhìn Loan Loan nhưng khi thấy Bách Thủ ở phía sau, bọn chúng đột nhiên giải tán ngay lập tức.
Lúc này Bách Thủ gọi Loan Loan lại, đưa gà và thỏ trong tay cho Loan Loan: “Phía trước, nhà thứ tư, nàng đi đi, ta ở đây chờ nàng.”
“Hả?” – Loan Loan liếc hắn một cái rồi nhận lấy đồ.
Đi qua nhà một hộ nông dân, đứa trẻ trong đó tò mò nhìn theo Loan Loan qua khe cửa, đến nhà thứ tư, cửa viện khép kín, tường bao được xây bằng đá, nàng khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ đi ra mở cửa, ngang hông còn quấn một tấm vải, nhìn có vẻ như đang nấu cơm, Loan Loan mơ hồ nhớ lại, đúng là mẹ Nguyên Bảo, nên cười kêu một tiếng: “Tẩu tử, xin chào.”
Thấy Loan Loan, mẹ Nguyên Bảo cực kì kinh ngạc, sau đó phục hồi lại tinh thần, nét mặt vẫn còn chút mất tự nhiên.
“Đây là Bách Thủ hôm nay săn trên núi, muội mang đến cảm ơn Dương đại ca và đại tẩu đã cứu giúp bọn muội bên bờ sông, hi vọng hai người không ghét bỏ.” Loan Loan cười đem đồ đưa tới.
Mẹ Nguyên Bảo không đưa tay tiếp lấy, bàn tay vô thức rụt lại phía sau, trên mặt có chút lúng túng. Lúc này cha Nguyên Bảo từ trong nhà đi ra: “Mẹ bọn nhỏ, là ai vậy?”
Mẹ Nguyên Bảo nghiêng người sang bên cạnh, cha Nguyên bảo thấy là Loan Loan cũng bị ngơ ngẩn.
“Dương đại ca, xin chào, đây là con mồi Bách Thủ săn được trên núi, cám ơn hai người lần trước ở bờ sông đã cứu vợ chồng muội” Loan Loan cười nói rồi đặt gà, thỏ ở trước cửa.
Nàng nhìn ra toàn bộ người trong thôn này đều không muốn có bất kì tiếp xúc nào với vợ chồng hai người.
Đáng tiếc nàng không có kí ức của thân thể này, nếu người khác không muốn nhìn hai vợ chồng mình thì cần gì phải làm họ khó chịu, tặng đồ là tâm ý của vợ chồng nàng, nhận hay không đó là việc của người khác.
Mãi đến khi bóng lưng của Loan Loan dần biến mất ở ngã rẽ, mẹ Nguyên Bảo mới thu hồi ánh mắt, ánh mắt phức tạp nhìn đồ trên mặt đất có chút khó xử, nàng xoay người nhìn về phía cha Nguyên Bảo trong sân, chỉ vào hai con mồi nói: “Cha bọn nhỏ, cái này phải làm sao?”
Cha Nguyên Bảo liếc mắt nhìn hai con mồi ở cửa, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Đem vào đi.”
“Nhưng là ăn những thứ này vào chúng ta không bị xui xẻo theo chứ?” Mẹ Nguyên Bảo do dự nói.
Lén thở dài, cha Nguyên Bảo bỏ tay xuống, đi ra phía cửa nhặt hai con mồi lên nói: “Chúng ta không có quan hệ máu mủ gì với hắn, lại không sống cùng chỗ, chỉ đưa tặng vài thứ đồ thì sợ cái gì?”
“Nhưng người trong thôn cho đến bây giờ…”
Mẹ Nguyên Bảo còn chưa nói xong đã bị cha Nguyên Bảo cắt đứt: “Những lời phụ nhân nói ra nói vào vậy mà nàng cũng tin sao?”
Mẹ Nguyên Bảo còn chút do dự: “Dù sao bao năm nay hắn đều không có tiếp xúc gì với người trong thôn.”
“Ta thấy, mấy người các nàng cả ngày chỉ toàn nói lung tung.”
Lúc này bà nội Nguyên Bảo đem cây đậu từ trong nhà đi ra, bà đem cái ghế đẩu để dưới mái hiên ngồi xuống, bắt đầu chọn cây đậu: “Mệnh của một người có được hay không cùng mệnh cung của hắn có quan hệ, trong mệnh có thì có, trong mệnh không thì cũng không thể cưỡng cầu. Chúng ta đời này chính là mệnh lão bá tánh bình thường. Tại sao có người sinh ra là được hưởng cẩm y ngọc thực, không phải người có tiền thì cũng là quan lại quyền quý, đó là mệnh của người ta… Cha mẹ Bách Thủ ra đi sớm, đó cũng là mệnh. Ta nói, ông trời quản mệnh của mọi người, định ra ngày sinh tháng đẻ chứ, ông ấy cũng đâu quản được ngươi ăn cái gì.”