Tạ Tam có chút khó xử. Khuyết điểm lớn
nhất của hắn là háo sắc, thường ngày cũng thích ham ăn biếng làm, thích
giở trò ở thôn trang, nhưng hắn cũng không muốn làm ác nhân làm xằng làm bậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc cưỡng đoạt, lại còn đi tranh với một
phụ nhân ở nông thôn một món đồ mà trong mắt hắn chẳng có tác dụng gì.
Tạ Nhàn thấy hắn có chút do dự, cười
lạnh một tiếng: “Ngươi không còn lựa chọn đâu, đi đi. Đừng quên chuyện
lần trước ở mỏ than, chúng ta là chủ nhân ở Tạ gia, còn ngươi chỉ là nô
tài thôi.”
Tạ Tam lộ vẻ chấn kinh, hắn đã giúp Tạ Nhàn chuyển than, vậy mà giờ Tạ Nhàn lại lấy chuyện đó ra trả đũa.
“Nếu ngươi muốn chờ nhị ca ta trở về cúi đầu nhận tội để được huynh ấy tha thứ, vậy thì ngươi sai rồi. Có lẽ
chuyện này nhị ca sẽ tha thứ cho ngươi nhưng đừng quên chuyện quả phụ
kia, người ta không hề tự nguyện.” Nói xong, trên mặt Tạ Nhàn lộ ra nụ
cười âm hiểm.
Tạ Tam khiếp sợ không nói lên lời, sao Tạ Nhàn biết chuyện này?
Thấy vậy Tạ Nhàn mỉa mai cười: “Nhị ca
ta rất ghét những chuyện như vậy. Nếu để huynh ấy biết, không đánh ngươi chết đi sống lại cũng đưa đến quan phủ, hơn nữa từ nay về sau đừng hòng dùng ngươi nữa. Khi đó giấc mộng được gọi về Tạ gia của ngươi sẽ chẳng
còn.”
Tạ Tam như gà mắc tóc, không ngờ Tạ Nhàn độc ác vậy.
Bộ dáng thảm bại của Tạ Tam khiến tâm
tình Tạ Nhàn tốt lên. Bị người liên tiếp đùa giỡn còn chưa tính, chẳng
lẽ đến nô tài hắn cũng không áp chế được? Cười ha ha nhìn Tạ Tam nói:
“Ngươi làm việc đàng hoàng đi. Sự thành ngươi cũng có lợi. Nhớ, tiên lễ hậu binh*, chuyện này phải được.”
tiên lễ hậu binh*: trước dùng đạo lý thuyết phục, sau đó mới dùng đến áp lực.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của Tạ Nhàn, ánh mắt Tạ Tam phủ một tầng bóng ma.
Tạ Tam nhanh chóng đi tìm Loan Loan, trực tiếp vào cửa bắt nàng đưa phương pháp làm than tổ ong ra.
Loan Loan cười lạnh hai tiếng: “Tạ đốc
công, ngươi lạ thật đấy, cách làm là do ta nghĩ ra, ta muốn nói cho ai
thì nói cho người đó. Ta đã không muốn còn cần phải nói cho người khác
sao? Lại nói, biện pháp này sau khi Bách Thủ giao công cụ cho các người
đã nói cho Lưu quản sự rồi cơ mà.”
Tạ Tam không mặn không nhạt cười cười:
“Ngươi đừng giấu ta! Ta biết ngươi chưa nói hết, nếu không than tổ ong
làm ra sao lại vỡ vụn?”
“Ồ! Thì ra các người trở về lén làm?”
Nghe lời châm chọc của Loan Loan, trên
mặt Tạ Tam tràn đầy vẻ xấu hổ. Đây là chuyện gì chứ, đường đường là Tạ
thiếu gia vậy mà đi học cách làm đồ từ một phụ nhân. Không học được còn
tới cưỡng bức người ta nói ra biện pháp, chuyện này nói ra người nào
cũng thấy xấu hổ.
Mà thôi, cũng hết cách rồi, ai bảo hắn rơi vào tay Tạ Nhàn chứ.
Tạ Tam dứt khoát không vòng vo với Loan
Loan nữa, thẳng thừng lạnh lùng nói: “Vợ Bách Thủ, ta cũng không vòng vo với ngươi. Biện pháp mà ngươi nói Tam thiếu gia đã cho người làm thử
nhưng không thành. Nói trắng ra, ngài ấy muốn cách làm than tổ ong kia
của ngươi nên bảo ta tới thuyết phục. Những người có tiền muốn đấu nhau
chúng ta đều không xen vào được. Chúng ta chỉ cần tự mình sống tốt thôi. Ngươi nói biện pháp kia cho tam thiếu gia, ngài ấy nhất định sẽ không
bạc đãi ngươi. Đến lúc đó nhất cử lưỡng tiện, vợ chồng hai người trải
qua cuộc sống thanh tĩnh, lại được lợi, có gì không tốt đâu chứ?”
Tạ Tam đã nói trắng ra, Loan Loan cũng
thẳng thắn đáp lại: “Ngươi cũng nói biện pháp này do bản thân ta nghĩ
ra, cớ gì ta phải nói cho ngài ấy? Nếu ta nói thứ này Nhị thiếu gia đã
muốn thì sao?”
Tạ Tam giật mình, chuyện này thật khó xử lý? Hắn không đắc tội Tam thiếu gia thì cũng đắc tội Nhị thiếu gia sao? Nghĩ một chút, hắn đã làm ra chuyện xấu hổ, nếu rơi vào tay Tạ Dật sẽ
không có quả ngon để ăn. Hắn cũng không phải kẻ ngu. Bàn về chủ tử, Tạ
Dật coi như là một chủ tử tốt, ít nhất sẽ không trở mặt giống như Tạ
Nhàn vậy, nhưng lúc này tình thế bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đắc tội Nhị
thiếu gia thôi.
Đanh mặt giáo huấn: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lời này nếu để Tam thiếu gia nghe thấy chắc chắn ngươi
không có quả ngon để ăn đâu.”
Loan Loan hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân hèn hạ, khó trách chỉ là con của tiểu thiếp.
E ngại mặt mũi Tạ Dật, Tạ Tam thật không biết làm gì với Loan Loan, chỉ có thể nhẫn nại khuyên nàng: “Ngươi giữ
cách làm than tổ ong này còn không phải chỉ để phát tài thôi sao. Ta nói này, không bằng ngươi hợp tác với Tam thiếu gia, đến lúc đó không chỉ
kiếm được bạc mà còn được một mối nhân tình…”
Tạ Tam nói một tràng lời hay nhưng Loan
Loan một chút cũng không mở miệng. Nàng tỏ rõ thái độ khó chịu, mà Tạ
Tam cái con người này còn liều chết quấn lấy, hẳn là được Tạ Nhàn ra
lệnh. Nhưng nàng đã lôi Tạ Dật ra, cớ sao Tạ Tam còn muốn giúp Tạ Nhàn
đây? Theo lý mà nói chuyện ở mỏ, nếu như có Tạ Dật thì đâu đến lượt Tạ
Nhàn làm chủ, nàng tin Tạ Tam cũng hiểu chuyện này. Thật không hiểu tại
sao Tạ Tam đã biết đạo lý trong đó còn đi theo Tạ Nhàn.
Sau đó dĩ nhiên Tạ Tam không đạt được
thứ gì. Loan Loan vẫn cứ luôn một mực khăng khăng đã nói rõ biện pháp
cho Lưu quản sự biết rồi.
Sau không biết tại sao chuyện này lại
truyền ra trong thôn, mọi người đều biết vì than tổ ong này mà Tạ Tam
đến nhà Loan Loan mấy lần, hơn nữa dường như Loan Loan còn đắc tội tam
thiếu gia.
Bách Thủ bị Tạ Nhàn khiển trách trong
cuộc họp thợ mỏ. Sau đó Tạ Tam còn ép buộc Loan Loan nói ra cách làm
than tổ ong, Loan Loan không nói, Tạ Nhàn liền thật sự nổi giận với hai
người. Hắn tìm đại một cái cớ trước tước đi chức đội phó đội tuần tra
của Bách Thủ. Dương Phong luôn đối đầu với Bách Thủ, khắp nơi đều làm
việc cho Tạ Nhàn như thiên lôi sai đâu đánh đó, thuận nước đẩy thuyền
hắn được Tạ Nhàn cất nhắc làm đốc công trông coi bãi than.
Chuyện này chứng tỏ với mọi người đối đầu với Tạ Nhàn hắn sẽ không có được kết cục tốt, kẻ trung thành sẽ luôn được lợi!
Được Tạ Nhàn coi trọng, Dương Phong rất
vui mừng. Hắn giao hảo với Tạ Nhàn không chỉ là để kiếm chút lợi lộc ở
mỏ, có công việc nhẹ nhàng, mà còn muốn dựa vào cây to Tạ Nhàn này để
việc buôn bán ở kinh thành sau này được thuận lợi. Chỉ là kẻ có tiền tâm tư sâu, đâu dễ dàng cho dân chúng bình thường ở nông thôn bấu víu vào
được, vì vậy Dương Phong còn phải hao tổn không biết bao tâm tư nữa.
Dương Phong được đề bạt làm đốc công, vợ hắn cũng rất mừng rỡ, trừ hai người bọn họ những người khác đều không
vui vẻ gì. Dương Khai Thạch không hiểu tại sao đại ca mình lại trở nên
như vậy, vì chút lợi ích mà khắp nơi đi bợ đít người.
Dương Nghĩa Trí cũng rất tức giận, gọi Dương Phong về giáo huấn một hồi.
“… Đều là người một thôn, ngươi làm vậy
được sao? Không giúp người thôn mình ngược lại còn quay ra giúp người
ngoài? Ngươi càng già càng không ra gì mà, có phải sau này chỉ cần có
lợi ngay cả anh em ruột thịt ngươi cũng sẽ bán đứng không?”
Trong lòng Dương Phong cũng không thoải
mái, chất vấn Dương Nghĩa Trí: “Con bán đứng người nào? Chuyện than tổ
ong cũng không phải con làm lộ ra. Muốn trách thì trách mẹ Tuấn Kỳ, là
bà ấy mang gùi đến vạch trần vợ Bách Thủ. Nhà bọn họ có oán hận với nhà
Bách Thủ đâu phải chuyện một hai năm. Bà ta nhỏ mọn có cơ hội liền trả
thù, chuyện này sao trách con được?”
“Nói láo!” Dương Nghĩa Trí giận dữ. Quả
thực là đồ mất dạy không biết hối cải! Ông chỉ vào Dương Phong lạnh lùng nói: “Ngươi đừng cho là ta không biết. Nếu không phải ngươi dụ mẹ ngươi nói cho biết chuyện than tổ ong này, sau đó len lén truyền ra, trong
thôn sẽ có nhiều người biết như vậy sao? Sẽ có chuyện hôm nay Tạ tam
thiếu gia kia đến tìm Loan Loan gây chuyện…” Sau đó lại lo lắng: “Chúng
ta chỉ là dân chúng bình thường, có thể chọc người nhà cao cửa rộng này
sao? Không chừng sau này còn khiến cho cuộc sống của Bách Thủ khó khăn!”
Dương Phong càng nghe càng tức: “Nếu
quan tâm Dương Bách Thủ như vậy thì đổi ta cho hắn đi, qua đó mà làm cha hắn, còn cần đứa con này làm gì nữa?”
Dương Nghĩa Trí giận đến đau cả tim, chỉ vào Dương Phong thật lâu không nói ra lời, chỉ nói được một câu: “Cút!”
Dương Phong cố ý lan truyền chuyện này
ra, hiện náo thành như vậy, không chỉ khiến cuộc sống nhà Loan Loan
không được yên bình, mà bản thân Dương Phong ở trong thôn cũng quăng hết mặt mũi. Dương Nghĩa Trí đang giúp hắn, thế mà đứa con ngỗ nghịch này
lại nói ra được những lời đó, đầu Dương Nghĩa Trí nhất thời đau như muốn vỡ tung. Rốt cuộc kiếp trước ông đã tạo nghiệt gì chứ!
Một đường từ vị trí chuyển than thăng
lên làm đốc công trông coi than đá, sau thành đội phó đội tuần tra, giờ
đột nhiên thành cái đinh trong mắt Tạ Nhàn, có nhiều người cười nhạo sau lưng, cũng có không ít người đồng tình với Bách Thủ. Vô duyên vô cớ sao lại đắc tội Tạ Nhàn.
Những lúc rãnh rỗi ngồi tán dóc ven đường mẹ Tuấn Kỳ không ngừng đắc ý quở trách Bách Thủ.
Loan Loan không quá coi trọng những
chuyện này. Sau khi trải qua sinh tử, nàng luôn hi vọng người một nhà
được mạnh khỏe an khang, cùng nhau sống hòa thuận, hạnh phúc, đó mới là
điều quan trọng. Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân thôi.
Tức giận với mẹ Tuấn Kỳ, nhưng nhiều
chuyện là tính của người ta, sao nàng quản được người khác nói gì. Nàng
chỉ thầm nghiến răng trong lòng, mẹ Tuấn Kỳ đừng để có ngày rơi vào
trong tay nàng, nếu không nàng sẽ đòi về cả vốn lẫn lời.
Tâm trạng Bách Thủ vẫn tốt, mỗi ngày đều đi làm việc, thường ngày làm gì thì bây giờ làm cái đó, không có Tạ
Nhàn mỗi ngày theo dõi, hắn ngược lại cảm thấy thoải mái, làm xong bổn
phận của mình thì không màng đến chuyện gì khác, còn có thể nghĩ tới gia đình. Người một nhà trải qua càng thêm vui vẻ.
Ngày hôm đó, sau khi Bách Thủ đi làm thì mẹ Loan Loan tới. Bà may cho Dương Ngọc Hán một bộ quần áo, trên cổ áo
còn thêu hoa văn đơn giản. Loan Loan không biết mẹ nàng còn biết thêu
thùa, cười nói: “Mẹ thêu hoa rất đẹp.”
Mẹ nàng dương dương tự đắc nói: “Đương
nhiên! Hồi trẻ, khi mới thành thân với cha con, nhà ta may quần áo đều
có thêu viền hoa. Chỉ là sau này có các con, nhiều việc, nhiều lo toan
nên cũng lười làm, vì vậy đồ của các con đều rất đơn sơ. Đã lâu không
làm thật có chút gượng tay.” Sau đó cầm quần áo trên tay nhìn hoa văn
lắc đầu: “Kém hơn trước kia nhiều quá!”
Lập tức nói với Loan Loan: “Nếu như sau này con muốn làm đồ đẹp hơn thì nhờ đại tỷ con ấy, nó thêu hoa văn đẹp lắm.”
“Hơ, tỷ con cũng biết làm?” Không phải bản thể này cũng biết chứ?
“Đúng vậy, tỷ con thêu đẹp hơn mẹ. Đáng
tiếc hồi đó mẹ bảo con học con lại không học, nếu không hiện đã có thể
tự thêu cho nhà mình rồi.”
Loan Loan thở phào một hơi! Nàng rất sợ
bản thể này đã học qua, lỡ như ngày nào đó mẹ nàng bảo nàng làm, biết
nàng là giả trang thì sao? Thêu chữ thập còn không đến nỗi, chứ thêu hoa thì coi như xong.
Hai mẹ con ngồi dưới mái hiên nói
chuyện. Từ khi cha mẹ nàng thay đổi thái độ với Bách Thủ, Loan Loan đã
không bài xích người Vương gia nữa, có thời gian cũng sẽ tán gẫu với mẹ
nàng, nói mãi rồi cũng bất giác nhắc đến chuyện ở mỏ.
“… Con chưa thấy đâu. Thật là đáng
thương mà! May mà đại khuê nữ và nhị khuê nữ đã gả đi, mẹ già giờ theo
huynh đệ hắn, trong nhà chỉ còn lại cô nhi quả mẫu cô quạnh. Ban đêm
thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc của vợ Diêm Nhị…”