Edit: Gà
Beta: Tuyết Y Loan Loan dìu bà lên ghế ngồi, rồi rót một chén nước, để cho bà bình tĩnh lại trước: “Con có thể nghĩ ra được cách gì đây? Mẹ cũng không phải không biết tình hình nhà bọn con thế nào mà, sao có thể so với Lương phủ được. Nhưng mà, có một biện pháp, cũng có thể thử xem.”
Hai mắt mẹ Loan Loan sáng lên, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Giả bệnh! Chỉ cần trong mấy ngày này không có ai tìm đến gây sự, có lẽ sẽ không có chuyện gì!”
Giả bệnh, liệu có ổn không? Nhưng lúc này bà cũng chỉ có thể tin tưởng mỗi đứa con gái thứ hai này thôi!
Nói đến chuyện này, Loan Loan đúng là không có cách nào, giả bệnh chỉ là kế đối phó tạm thời. Tuy nàng nói rất nhiều lời để trấn an mẹ nàng, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không tin đối phương sẽ dễ dàng chịu bỏ qua như vậy.
Người cao ngạo là người không cho phép bản thân mình bị người khác tùy ý trêu đùa, huống chi lại còn là một nữ nhân đã sắp rơi vào tay mình.
Loan Loan sợ Lương công tử chính là loại người không ăn được sẽ đạp đổ. Ngẫm nghĩ, nàng thấy vẫn nên đi thăm dò tình hình của Lương phủ một chút. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến Hương Tú, bởi vì Hương Tú đã ở trấn trên một thời gian dài, cũng từng ở lại trong nhà giàu có, nên có lẽ nàng có thể nghe nói về Lương phủ.
Mà mẹ Loan Loan, trên đường về nhà, bà đã hoàn toàn thông suốt, các nàng đúng là đã đắc tội Lương phủ rồi, những thứ vinh hoa phú quý kia so ra cũng chẳng quan trọng bằng tính mạng. Bà vội vội vàng vàng quay về nhà, nói cho cha Loan Loan và Vương Tiểu Thảo nghe những lời Loan Loan đã nói.
Vương Tiểu Thảo mặt mày xám ngắt, nàng không tin nam nhân trước đó còn có tình ý triền miên với mình sẽ đối xử với nàng như thế. Nhưng nhớ đến vẻ hung ác của bà mối đến nhà ngày ấy thì chút tin tưởng cuối cùng này cũng lung lay sắp đổ.
Cha Loan Loan ngồi xổm ở cạnh bậc cửa nhà chính, trong lòng buồn bực rút ra tẩu thuốc lá, ông không mở miệng, chỉ cau mày, trên trán dúm lại những nếp nhăn chồng chất.
Mẹ Loan Loan vừa vội vừa lo, lải nhải nói một hơi, thế nhưng hai người kia lại câm như hến, bà không khỏi tức giận nói: “Lão già kia, ông cũng phải nói cái gì đi chứ?”
Cha Loan Loan dập tắt khói thuốc, đứng dậy đi vào nhà chính rồi ngồi xuống, ông nặng nề thở dài nói: “Ta đã sớm nói với mấy mẹ con bà rồi, cửa hôn sự này nhà ta với không nổi đâu. Thế mà các người cứ không tin. Giờ thì có thể làm sao, chỉ có thể thử theo cách của Nhị muội thôi.” Ông lại quay đầu liếc mắt nhìn Vương Tiểu Thảo vẫn đang cúi đầu nước mắt lã chã ngồi ở bên cạnh, nghiêm túc nói: “Vinh hoa phú quý có ai không muốn, nhưng ta phải tự lượng sức mình, giờ con đã hiểu cửa nhà giàu không phải dễ vào rồi chứ? Bắt đầu từ ngày mai cứ theo lời tỷ con nói mà làm, không được phép ra khỏi cửa nữa.”
Trong lòng Vương Tiểu Thảo càng thêm uất ức, che miệng khóc chạy vào phòng mình.
Đêm hôm đó Loan Loan chỉ nói sơ sơ với Bách Thủ về chuyện này. Đến buổi chiều ngày hôm sau, nàng đang ở ngoài sân thì nhìn thấy Hương Tú đi qua cửa, nàng lập tức gọi Hương Tú lại.
“Hôm nay tẩu về sớm như vậy sao?”
“Đúng vậy, ta đã không về nhà với Mạch Thảo mấy ngày rồi, đúng lúc này trong thôn trang không có chuyện gì, quản sự tốt bụng nên cho phép ta nghỉ đến mai.” Hương Tú cười nói.
Hàn huyên hai câu, Loan Loan cười mời nàng vào nhà chơi. Hương Tú nhìn Loan Loan một cái, gần đây trong thôn có rất nhiều lời đồn thổi về nàng, mà bình thường Loan Loan rất ít khi mời nàng vào nhà ngồi, nàng hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn đi vào sân.
Hai người vào nhà chính ngồi, Loan Loan dùng nước đã đun sôi trước đó ngâm hoa cúc. Hương Tú đón lấy chén trà, ngửi ngửi, thấy một mùi hương hoa thoang thoảng, nàng uống thử một ngụm nhỏ, sau đó mới nói: “Nước trà này có mùi hương thơm ngát, khi uống vào lại có vị ngòn ngọt, muội giỏi thật. Ta chưa bao giờ thấy qua thứ này.”
“Cũng không phải là vật hiếm lạ gì, là trước kia rảnh rỗi muội thường hay lên núi hái hoa dại về phơi khô rồi pha nước uống. Muội ở nông thôn, không có tiền để mua những loại trà đắt đỏ như người trong thành, nên chỉ có thể tùy tiện làm mấy thứ đồ này để uống. Tẩu thích thì lát nữa cầm một chút về đi, nếu có thể thêm hai quả táo khô, cho thêm chút đường thì sẽ ngon hơn.”
Hương Tú nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Cách uống trà như vậy nàng chưa từng nghe qua, trong lòng quyết định khi nào về nhất định phải thử một chút mới được. Đặt chén trà xuống, nàng mỉm cười nhìn Loan Loan nói: “Vậy thì cảm ơn muội nhiều nhé. Ta thì lại chẳng có thứ gì ngon cả, nhưng mà, nếu muội có chuyện gì mà ta có thể giúp đỡ được thì cứ việc nói.” Lời nói vô cùng chân thành.
Trong lòng Loan Loan khẽ giật mình, chẳng lẽ biểu hiện của mình quá rõ ràng sao? Hương Tú này đúng là một người thông minh a!
Đối diện với sự hào phóng, thẳng thắn của Hương Tú, bản thân nàng ngược lại sinh ra một chút lúng túng, rồi nàng giản lược kể lại tình hình, cuối cùng hỏi nàng ấy: “Tẩu có biết Lương phủ này không?”
Hương Tú nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: “Trước kia ta từng nghe nói về Lương phủ. Lương công tử bộ dạng tuấn tú lịch sự, có điều dường như là một kẻ lăng nhăng, trong nhà tuy đã có một phòng thiếp thất, có điều quanh năm hắn theo họ hàng ra ngoài, đã dạo không ít hoa lâu bên ngoài, cũng chẳng biết đã có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ. . . . . .”
Thời cổ đại này, công tử gia đình giàu có ai mà không phong lưu, điều này Loan Loan đã lường trước được.
“Không biết người bạn kia của muội ở đâu? Người ở chỗ này như chúng ta thì không biết, nhưng ở trấn trên, một vài thiên kim công tử ai cũng biết Lương công tử là người cực kỳ coi trọng tướng mạo đấy.” Mặc dù Hương Tú vài năm rồi không ở nhà, nhưng xung quanh thôn có cô nương nào mới lớn xinh đẹp thì nàng cũng biết.
“Không phải là thôn chúng ta, mà là ở thôn khác.” Loan Loan cười cười, nói.
Hương Tú nhìn nàng một cái, bưng chén trà hoa cúc lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, nếu muội không tiện nói thì không cần phải nói đâu.”
Mặc dù trong thôn Hương Tú có chút thị phi, nhưng luận về nhân phẩm, nàng tốt hơn mấy người phụ nữ ngồi lê đôi mách nhiều, Loan Loan tiếp xúc nhiều lần, cũng biết nàng là người hào phóng, coi trọng chữ tín. Suy nghĩ một chút, Loan Loan bèn nói tình hình thực tế.
Hương Tú nghe xong, cau mày suy nghĩ rồi nói: “Mặc dù giao tình của ta với muội không bằng mấy người trong thôn, nhưng mà ta rất thích tính cách của muội. Nếu là muội muội của muội, thì ta khuyên muội bảo con bé bỏ ngay cái ý niệm đó đi. Lương phủ quả thực không phải là chốn nương thân tốt. Nam nhân là thứ không đáng tin nhất!”
Loan Loan nhẹ gật đầu.
Hương Tú lại nói: “Nhận định của muội cũng rất đúng, những gia đình nhà cao cửa rộng kia sao có thể chấp nhận những người gia đình nông thôn như chúng ta trêu đùa họ được. Biện pháp kia của muội không tệ, nhưng đám người đó không dễ lừa gạt đâu, giờ chỉ có thể xem muội muội của muội thôi.” Sau đó lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Loan Loan: “Muội muội của muội có được người tỷ tỷ như muội đúng là may mắn của con bé. Tục ngữ nói rất hay, thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu.”
Loan Loan không ngờ trong lòng Hương Tú lại nghĩ như vậy, nghĩ đến những việc làm lúc trước của nàng, quả thực có phần khiến người ta cảm thấy mê muội.
Tiễn Hương Tú về, sau khi ăn cơm tối và thu dọn xong xuôi, Loan Loan nằm trên giường nhìn chằm chằm lên nóc phòng, trong đầu suy nghĩ miên man. Nếu Vương Tiểu Thảo thật sự có chuyện gì, Lương phủ thật sự truy cứu, thì e rằng hai tỷ muội nàng và Vương Lý cũng sẽ bị liên quan. Nàng lại nghĩ đến câu nói kia của Hương Tú “Lương công tử thích những nương tử xinh đẹp, nhưng bất luận thế nào cũng sẽ không lấy một người sắp chết.”
Chẳng lẽ lại bảo Vương Tiểu Thảo chết thật?
Hai ngày này trong thôn có người học theo nhà nàng mở rộng thêm mái hiên và hành lang, họ có mời Bách Thủ đến giúp đỡ, mà Lai Sinh cứ theo đuôi Bách Thủ mỗi ngày, Bách Thủ đi đâu thì hắn cũng đi theo, Bách Thủ làm cái gì hắn cũng làm theo cái đó.
Thành thử ra, ban ngày Loan Loan gần như là ở nhà một mình, còn hai người kia chỉ đến giờ ăn cơm mới về.
Mọi người vốn muốn mời Bách Thủ ở lại cùng ăn cơm, nhưng Bách Thủ không yên tâm để Loan Loan ở nhà một mình, họ lại nói mời Loan Loan cùng đến ăn luôn. Nhưng Loan Loan nghĩ, cũng chỉ là giúp một chút việc nhỏ, suốt ngày ăn cơm ở nhà người ta thì không hay lắm, bèn khéo léo cự tuyệt. Vì thế, cả nhà ba người vẫn ăn cơm ở nhà.
Thời gian trôi qua từng ngày, thịt khô hun trước đó vài ngày cũng đã được, Loan Loan dẫn theo vài người đi đến thôn trang. Những thứ như gan lợn phơi khô, Dư chưởng quầy không muốn lấy tí nào, khách đến quán rượu cũng hiếm khi ăn những thứ này. Thế nên Loan Loan liền bảo Bách Thủ xếp toàn bộ đồ đạc lên xe trâu. Sắp xếp tất cả mấy món đồ khô ổn thỏa, Loan Loan bàn giao cho Dư chưởng quầy, đợi việc giao nhận xong xuôi, nàng dẫn người trở về thôn.
Lúc trước có mấy người nói muốn ăn thử nội tạng phơi khô, Loan Loan bèn mang tặng cho những người đó, còn dư lại thì treo hết ở trong phòng bếp nhà mình, Lai Sinh nhìn thấy vui mừng vỗ tay bồm bộp, hét lên: “Sau này mỗi ngày đều có thịt ăn rồi!”
Buổi tối hôm đó, Loan Loan luộc một bộ gan lợn để ăn, nàng cắt miếng nhỏ, cho vào bát, nhai trong miệng vừa xốp vừa thơm, kiếp trước nàng rất ghét ăn mấy món nội tạng khô này, nhưng hiện tại ăn lại thấy rất thơm ngon.
Nàng còn đặc biệt bảo người mang bình rượu về, rót cho Bách Thủ và Lai Sinh mỗi người một ít, nhắm rượu với đồ khô là tuyệt nhất. Hai người ăn đến mặt mày hớn hở. Bách Thủ còn thư sướng cảm thán: “Sau này hàng năm chúng ta đều làm chút đồ khô này đi, vừa tiện lợi mà vừa ăn ngon, lấy ra tiếp khách cũng rất lạ!”
Nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu cũng mang một bộ gan lợn về. Sau khi ăn thử, họ đều cảm thấy mùi vị rất ngon.
Đến buổi sáng ngày hôm sau, mẹ Nguyên Bảo lại tới tìm Loan Loan: “. . . . . . Trong nhà ăn đều thấy rất ngon, cách ăn này cũng lạ, nên muốn xin thêm một bộ giữ lại đến Tết ăn.”
Loan Loan cười lấy ba bộ đưa cho nàng.
Buổi chiều, mẹ Thạch Đầu cũng tới. Thấy Loan Loan, nàng rất ngượng ngùng: “. . . . . . Hôm đó muội bảo ta lấy nhiều hơn một chút ta còn không tin. Ăn thử mới biết thứ này ngon thật, mà cũng rất tiện nữa.”
Buổi sáng sau khi mẹ Nguyên Bảo tới, Loan Loan đã đoán được mẹ Thạch Đầu cũng sẽ đến, Loan Loan lấy ba bộ gan lợn đã chuẩn bị xong đưa cho nàng, cười nói: “Không có gì, ở chỗ muội vẫn còn một chút, tẩu xem ba bộ có đủ không?”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mẹ Thạch Đầu lập tức cười luôn miệng đáp, bỏ gan lợn vào trong chiếc giỏ đã chuẩn bị trước, che lại, sau đó lắc lắc trước mặt nàng, cuối cùng hỏi: “Như thế nào? Có thể nhìn ra không?”
Loan Loan hé miệng nở nụ cười: “Không nhìn ra. Có phải là đồ quý giá gì đâu, cần gì tẩu phải che che đậy đậy thế.”
“Đâu thể không làm thế chứ, nếu ta không che lại mà mang về, thì không quá nửa canh giờ, sẽ liên tiếp có người tới xin muội đấy, lúc đó nhà muội sợ là cả một bộ cũng chẳng còn.” Mẹ Thạch Đầu nghiêm trang giải thích.
Nghe mẹ Thạch Đầu nói như vậy, Loan Loan nhớ đến buổi sáng mẹ Nguyên Bảo khi đến lấy đồ cũng dùng vải bố để bọc lại.
“Không sao cả mà, mấy đồ này có đem đi ra chợ bán cũng không ai mua, nếu ai muốn thì cứ lấy.” Loan Loan dáng vẻ không sao cả, nói.
Mẹ Thạch Đầu rất không đồng ý: “Ta biết muội là người hào phóng, nhưng cũng không thể ai cũng cho được chứ! Có vài người cho dù muội có cho nàng nhiều thứ hơn nữa cũng không được một chữ tốt nào. Nếu như mọi người đến đây, muội còn có thể từ chối được sao? Hơn nữa, Bách Thủ nhà muội mỗi ngày đều bận bịu lo việc trong ngoài, phải giữ lại cho hắn ăn chứ, còn có cả Lai Sinh, tiểu tử này chắc chắn cũng thích ăn thứ này nữa.”
Mấy đồ này cách làm rất đơn giản, nếu muốn ăn thì có thể đến chợ xin một bộ nội tạng mang về rửa muối rồi phơi khô là được, nội tạng lợn chẳng ai cần cả nên cũng sẽ không tốn tiền. Vì thế Loan Loan cảm thấy không sao cả, nhưng vẫn rất cảm kích sự quan tâm của hai người.
Nàng cười cám ơn mẹ Thạch Đầu: “Muội biết tẩu đều muốn tốt cho nhà bọn muội mà. Ba bộ này tẩu cầm về ăn, nếu không đủ thì cứ đến lấy tiếp nhé.” Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: “Không bằng tẩu lấy thêm hai bộ nữa đi, lúc sáng muội cũng cho chị dâu Thanh Diệp ba bộ, nhà tẩu lại nhiều người, còn có ông bà nội Thạch Đầu nữa, tẩu lấy thêm hai bộ nữa đi.”
“Không cần không cần!” Mẹ Thạch Đầu lập tức xua tay, rồi lại than thở: “Có lấy về cha tẩu cũng không ăn, ông ấy nói không có khẩu vị, có cầm thêm về thì ông ấy chắc chắn sẽ không ăn hết.”
“Sao thế tẩu? Thôn trưởng không thích ăn cái này à?” Loan Loan kỳ quái nói.
“Ôi!” Mẹ Thạch Đầu lại nặng nề thở dài: “Không biết sao nữa, từ sau cơn bệnh lần trước, uống vô số thuốc, bệnh của ông cứ tái phát suốt, giờ tinh thần càng ngày càng kém, cả ngày nằm trên giường, không hề xuống giường, ăn cũng ít đi, mời đại phu đến xem thì nói dạ dày ông ấy không tốt, tích tụ bệnh can khí (*), nhưng gần đây trong nhà không hề có chuyện gì mà!”
(*) bệnh can khí: Đông y chỉ chứng lườn đau, buồn nôn, tiêu chảy
Loan Loan chau mày: “Tẩu đã lên chợ mời đại phu xem chưa?”
Mẹ Thạch Đầu gật đầu: “Xem rồi, cũng nói ông ấy căn bản không có bệnh gì.” Chợt nhíu chặt mày nói: “Mẹ tẩu ra chợ nhờ người xem một quẻ thì bảo là trúng tà!”