Mộ Lạc Lạc ngước nhìn bầu trời, cuối cùng thì cũng đến
cuối tuần, một ngày đầy nắng và gió.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo cánh dơi màu hồng nhạt,
quần màu trắng, đầu tóc chải rất cẩn thận, trên đầu còn đeo một cái nơ, xách
theo một chiếc túi ngộ nghĩnh, trông cô không giống một tân nương, mà giống như
đi du xuân.
Mẹ Lạc Lạc lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư bỏ vào túi
của con, nói: “Đi đường cẩn thận, nhớ đừng làm mất những giấy tờ này.”
Mộ Lạc Lạc khóa chặt túi, cô vốn hay làm mất đồ, nên
trông cô rất lo lắng.
Mẹ Lạc Lạc quyết định không đi cùng, chủ yếu là sợ
rằng mình sẽ khóc. Bố Lạc Lạc cũng không muốn đi, chỉ vì, phía sau một người
phụ nữ có thể bị ngất bất cứ lúc nào cần có một người đàn ông nâng đỡ!
Hai vợ chồng già giết gà làm cá, chuẩn bị một bữa
tiệc, đợi con gái và con rể về ăn.
Mẹ Lạc Lạc nhét một gói kẹo vào túi cho con, trong mắt
bà con gái vẫn là một đứa trẻ.
“Đến nơi đăng kí kết hôn, các cô chú bảo con điền cái
gì thì điền cái đó, không được hỏi nọ hỏi kia.”
“Vâng, con nhất định không làm xấu mặt bố mẹ đâu, bảo
đảm con sẽ làm theo hướng dẫn.” Mộ Lạc Lạc như đứng trước một kỳ kiểm tra gay
go.
Mẹ cô không kìm chế được, sụt sịt đi theo con ra cầu
thang. “Lạc Lạc à, mẹ không muốn con đi lấy chồng đâu…”
Lạc Lạc tựa vào vai mẹ: “Mẹ à mẹ đừng khóc, từ trường
về nhà chỉ năm trạm xe, con có thể về nhà bất cứ lúc nào mà, còn nữa, mẹ làm
hỏng kiểu tóc của con rồi.”
“…” Mẹ Lạc Lạc lấy lại tinh thần, chỉ tay cảnh cáo cô:
“Nhận được giấy đăng ký nhất định phải đưa con rể về ăn cơm, bố mẹ có rất nhiều
chuyện muốn nói với cậu ta, nghe rõ chưa?”
“Ầy, nhất định, nhất định! Con đi đây, tạm biệt bố
mẹ…”
Lạc Lạc vui vẻ đi xuống cầu thang, hai vợ chồng đứng
tựa vào nhau nhìn xuống, vẫy tay cho đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa.
***
Mười giờ sáng, tại nơi đăng ký kết hôn.
Lạc Lạc vừa xuống xe đã nhìn thấy Địch Nam, vì say xe
cô nôn thốc nôn tháo, may mà cũng tới được đây.
Địch Nam mặc một bộ quần áo khá thoải mái, áo sơmi
trắng, quần dài màu nâu, rất chỉn chu, trông đơn giản nhưng vẫn đẹp.
Mộ Lạc Lạc vui vẻ, vẫy tay lớn tiếng gọi: “Ông xã! Em
tới rồi!”
“…”
Địch Nam nhìn một lượt, nhìn dọc nhìn ngang vẫn giống
học sinh cấp hai xếp hàng bước vào trường.
“Bỏ cái cặp tóc xuống.”
Mộ Lạc Lạc lẩm bẩm: “Hôm qua em mua… đây là kiểu mới
nhất đấy…”
“Lựa chọn đi, hoặc cài cái đó hoặc kết hôn.”
Mộ Lạc Lạc chần chừ mãi rồi cũng tháo xuống, Micky
đừng giận nhé, chồng không thích.
Địch Nam thở dài, chả hiểu sao anh lại buộc mình vào
những rắc rối này. Dù có nói Mộ Lạc Lạc là cháu gái anh cũng chẳng quá lời.
Cô nhân viên mời hai người vào: “Xin chào, xin hỏi có
phải anh muốn đăng ký kết hôn không?” Vì cô ta không nhìn thấy nửa kia.
“Tôi đến đăng ký kết hôn.”
“Vâng, xin hỏi vị hôn thê của anh mấy giờ đến?”
Lúc này Địch Nam mới phát hiện ra Mộ Lạc Lạc đã biến
đâu mất, anh chớp mắt tìm kiếm, phát hiện ra Mộ Lạc Lạc đang đi lang thang nhìn
bên nọ, ngó bên kia, vẻ hiếu kỳ, giống như đang tham quan bảo tàng.
“Mộ Lạc Lạc, em lại đây!” Địch Nam kiên quyết không
thay đổi cách gọi.
“Vâng!”
Mộ Lạc Lạc chạy lại, hai tay để lên trước quầy phục vụ
quan sát, người nhân viên có lẽ bằng tuổi bố mẹ cô, là cô gái ngoan cần phải lễ
phép: “Chào cô!”
Những đứa trẻ ngoan luôn được mọi người quý, cô nhân
viên cười trìu mến, lôi từ trong ngăn bàn ra một cái kẹo: “Trông cháu rất đáng
yêu, cô cho cháu kẹo này.”
“Cảm ơn cô, hi hi…” Mộ Lạc Lạc mỉm cười nhận lấy,
nhanh nhẹn cầm chiếc kẹo sôcôla của Đức mở ra ăn, bóc rất lâu mới đưa cho Địch
Nam: “Lại đây, em cho anh ăn sôcôla.”
Địch Nam chưa kịp từ chối, cô nhân viên đã khen Mộ Lạc
Lạc: “Xem kìa, em gái của cậu thật dễ thương.”
“Cô à, cháu không phải là em gái của Địch Nam, chúng
cháu đến đây để kết hôn.” Bên má Mộ Lạc Lạc phồng lên bởi chiếc kẹo, ấp úng
nói.
“?!” Cô nhân viên ho khan hai tiếng, cảm thấy khó nói,
nhìn Địch Nam.
Địch Nam lấy chứng minh thư ra, mặt vô cảm: “Chúng tôi
đăng ký kết hôn.”
“?!” Cô nhân viên đỏ mặt, ngạc nhiên nhìn Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc đặt túi xách lên bàn, kéo khóa, cẩn thận
lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư, nghiêm túc nói: “Cô à, lúc nào cháu ra về, cô
nhắc cháu một tiếng nhé? Vì mẹ cháu dặn, nếu làm mất sổ hộ khẩu, thì đừng có về
nhà nữa…”
“…” Kết hôn hay là vào trường mẫu giáo đây?
Cô nhân viên phải mất ba phút để định thần lại: “Các
cháu… hơn kém nhau chín tuổi?!”
“Cô à, cô muốn nói rằng chồng cháu già sao? Anh ấy mới
hai mươi tám tuổi mà, 8x, chúng cháu hơn kém nhau tám tuổi, tám tuổi, cô nhìn
kỹ lại đi, hôm nay là sinh nhật của cháu, cháu đủ hai mươi tuổi rồi, hí hí…” Mộ
Lạc Lạc muốn giữ hình ảnh cho Địch Nam, không hề nghĩ cô nhân viên cho rằng
mình chưa thành niên.
Sinh nhật cũng chính là ngày cưới, dễ nhớ quá.
Cô nhân viên bối rối cười, đưa một bảng biểu cho hai
người. Nhưng nhìn vẻ ngoài non nớt của Mộ Lạc Lạc, cô không nỡ đặt tờ giấy mà
không hướng dẫn: “Nhìn kỹ rồi mới điền vào, không thể tùy tiện sửa được đâu, ký
tên ở bên dưới.”
Mộ Lạc Lạc ngoan ngoãn đồng ý, xếp hai tay lên bàn ngay
ngắn, nhanh chóng điền những phần liên quan đến mình.
Mộ Lạc Lạc quay sang liếc các ô trong bản đăng ký của
Địch Nam, phần về bố mẹ anh vẫn chưa viết gì.
Cô định hỏi, nhưng lại kìm chế, cô không muốn phá vỡ
không khí này. Thì ra thầy Địch vốn là trẻ mồ côi, thật đáng thương, thầy yên
tâm đi, nhất định Lạc Lạc sẽ chăm sóc tốt cho thầy!
Địch Nam vô thức quay đầu lại thì thấy Mộ Lạc Lạc đang
nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn mình: “Sao thế?”
Mộ Lạc Lạc lắc đầu, bất ngờ cô ôm ghì lấy vai Địch
Nam: “Trong các bộ phim, người chồng luôn luôn giống như một đứa trẻ, còn người
vợ vừa là vợ vừa là mẹ, em sẽ yêu thầy với tất cả tấm lòng…”
“…” Địch Nam khó chịu đứng dậy: “Em hãy là một người
phụ nữ đi đã rồi hãy nói đến chuyện khác.”
“…” Ý gì vậy, chẳng phải những gì một người phụ nữ cần
có, cô đều có rồi đấy sao.
Vì “vẻ ngoài và cách ăn mặc đáng yêu” của Mộ Lạc Lạc
quá thu hút sự chú ý cho mọi người, nên nhiều đôi tình nhân nhìn Địch Nam với
ánh mắt hiếu kỳ, càng không may là vẻ ngoài của Địch Nam thì phong nhã từ tốn,
nhất cử nhất động đều chín chắn, đĩnh đạc, còn Mộ Lạc Lạc thì làm chuyện gì
cũng hấp tấp, vội vàng. Nói tóm lại, hai người hoàn toàn trái ngược.
Mộ Lạc Lạc phát hiện ra các cặp trai gái đến đăng ký
đều tặng kẹo cưới cho người làm thủ tục, trong lòng cô lo lắng, ôi, làm thế nào
bây giờ, cô không thể lấy kẹo mà cô nhân viên vừa cho mình lúc nãy để tặng lại?
“Thầy Địch, thầy có mang theo kẹo cưới không?...” Cô
cúi đầu tự trách mình, ầy, tất cả là do cô, lần đầu tiên kết hôn nên thiếu kinh
nghiệm, trong người cũng không có tiền, lần tới nhất định phải mang theo kẹo
cưới!
Địch Nam hơi giật mình, nhìn thấy vẻ ngoài đáng thương
của Mộ Lạc Lạc, anh rút ra vài tờ một trăm tệ: “Nếu em muốn tặng, bây giờ đi
mua vẫn kịp.”
Lạc Lạc nhìn vào tờ tiền, cảm thấy mơ hồ, cô rút một
tờ một trăm tệ, nheo mắt cười: “Cảm ơn chồng đã tài trợ kịp thời, em sẽ về
ngay!” Nói xong, cô lật đật chạy ra khỏi phòng đăng ký kết hôn.
Địch Nam cười thầm, thực ra Mộ Lạc Lạc là người con
gái như thế nào?
Mộ Lạc Lạc vội vàng chạy đến siêu thị, ôm mấy túi kẹo
sữa có vỏ bọc bên ngoài màu đỏ, rồi lao như bay đến quầy thu tiền, trong lúc
chờ thanh toán, cô vô tình nhìn thấy trên quầy hàng có bức hình của một đôi nam
nữ, người con trai đeo một chiếc nhẫn bạc, đơn giản giống như phong cách của
thầy Địch, nhưng nhẫn của người nữ thì nhiều màu và nhiều họa tiết hơn. Cô liếc
giá, mười tệ một đôi, giá rất rẻ, có lẽ gặp nước là phai màu ngay.
Cô ngắm nghía mười ngón tay, nhẫn cưới tất nhiên là
phải do chồng mua, nhưng Địch Nam chưa bao giờ có ý định mua nhẫn thì phải. Cô
dùng tiền thừa mua một đôi, coi như là Địch Nam tặng cô cũng được.
Mộ Lạc Lạc ngửa cổ lên trời than, ôi, Lạc Lạc, mày
thật là dễ chiều.
***
Sau khi lời tuyên bố kết hôn được đọc xong.
“Hai người có thể trao nhẫn cho nhau.” Cô nhân viên
mỉm cười chỉ dẫn.
“…” Địch Nam tỏ vẻ bối rối, anh đã quên mua nhẫn.
Cô nhân viên thấy chú rể không lấy nhẫn ra, tuy khó
hiểu nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười.
Mộ Lạc Lạc liếm môi, nhẫn đã ở trong túi cô lâu rồi,
móc ra tặng chồng vậy, cô nâng tay Địch Nam lên, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón
tay áp út của anh…
“Tuy rằng cặp nhẫn này không có giá trị, nhưng em tin
rằng, cuộc hôn nhân của chúng ta là vô giá.” Cô ngẩng mặt nhìn xung quanh, cười
sung sướng.
Địch Nam nhìn Lạc Lạc, tuy cô cười tươi rói, nhưng bản
thân anh cũng thấy áy náy.
“Lạc Lạc, xin lỗi…”
Lạc Lạc đứng thừ người ra, sao tự nhiên thầy Địch lại
xin lỗi mình? Có phải cô nghe nhầm không?
Cô cầm chiếc nhẫn nữ lên, đặt vào lòng bàn tay Địch
Nam, nghiêng người cười: “Nếu chồng đã cảm thấy có lỗi, vậy phiền chồng đeo
chiếc nhẫn này cho vợ xinh đẹp đi, hi hi.”
Địch Nam hơi mỉm cười, đeo nhẫn vào ngón tay Lạc Lạc.
Nghi lễ này đã làm những người ở phòng đăng ký kết hôn rất cảm động. Nhân viên
đăng ký là một người phụ nữ rất giàu tình cảm, cô vừa vỗ tay vừa nói: “Cảm động
quá, chồng đẹp trai, vợ dễ thương, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh
quý tử!”
Mộ Lạc Lạc không biết nói gì, đưa một túi to kẹo cho
cô nhân viên: “Cháu sẽ cố gắng ạ!”
Giấy đăng ký kết hôn đỏ chói đã nằm trong tay, Mộ Lạc
Lạc mong chờ chiếc ảnh cưới, trên mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, đây
chính là bức ảnh đôi đầu tiên của họ, cô tin rằng, trong tương lai không xa,
những bức ảnh đôi của họ sẽ nhiều không thể đếm xuể.
Địch Nam tiện tay bỏ giấy chứng nhận kết hôn vào túi:
“Để tôi đưa em về nhà trước, tôi còn có việc phải đi.”
Mộ Lạc Lạc gật đầu, rồi lại lắc: “Không được, thầy
phải về nhà em ăn cơm, bố mẹ em đang đợi con rể đó.”
Địch Nam cau mày: “Hôm khác được không?”
“Trốn được lần đầu không trốn được mãi, sao thầy lại
sợ gặp phụ huynh thế nhỉ, xem như đi thăm gia đình học sinh là được mà.”
“…” Sao có thể như thế được.
Mộ Lạc Lạc đứng ở cửa phòng đăng ký kết hôn chờ Địch
Nam đi lấy xe.
Cô ngửa mặt nhìn lên trời xanh, hít một hơi thật sâu,
thế giới này thật là đẹp, cuối cùng cô đã có được thầy Địch Nam cho riêng mình!
Thầy đạp xe đưa cô về nhà mẹ đẻ, lãng mạn làm sao!
Nhưng tiếng phanh xe kéo cô ra khỏi giấc mộng.
“Lên xe!”
Lạc Lạc tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô không biết nhiều
về hãng xe, nhưng hãng xe này thì cô biết… Mercedes-Benz, loại xe hạng sang.