Thầy: ...
“Thầy Địch, em có một nguyện vọng, không biết có làm
khó thầy không?”
“Thế thì đừng nói nữa.”
“...”
Mộ Lạc Lạc mân mê vạt áo, chân không muốn bước.
Thầy chủ nhiệm Địch Nam nháy mắt, vẻ thách thức.
“Thầy Địch, xin thầy đừng làm tổn thương tâm hồn ngây
thơ, trái tim mong manh dễ vỡ của em...”
“Mộ Lạc Lạc!”
“Em đây thưa thầy.”
“Có gì em cứ nói, ngoài giờ học ra thầy trò ta cũng
cần có khoảng thời gian riêng tư.”
“Chính vì vấn đề riêng tư, nên em đã đợi thầy tan lớp
mới dám đến, có phải rất thấu tình đạt lí...”
Địch Nam một tay chống lên bàn làm việc, mặt lạnh lùng
chờ cô bé nói.
Mộ Lạc Lạc xoa lên mái đầu nấm, khẽ ho một tiếng, hơi
cúi đầu, nhưng không biết có phải vì quá lo lắng không mà người cô ngả hẳn về
phía trước, lảo đảo nhưng hai chân vẫn khá vững.
“...”
“Trước khi quyết định, em có nghĩ đến cảm xúc của thầy
không?”
Mộ Lạc Lạc không dám nhìn thẳng vào thầy Địch, vẫn
cứng đầu nói tiếp.
“Em có rất nhiều ưu điểm, trẻ trung, xinh đẹp, có học
vấn và hiểu biết...”
Địch Nam lại chớp mắt, trông anh như đang xem một vở
bi kịch.
Mộ Lạc Lạc như muốn nói điều gì đó, từ nhỏ ước mơ của
cô là kết hôn với một giáo viên, công việc ổn định, thu nhập cao, có tiếng tăm,
có nhiều thời gian nghỉ và quan trọng nhất là cô và đứa con chưa ra đời sẽ
không phải mời phụ huynh tới, hừm, nghĩ quá xa rồi.
“Chỉ vì để được miễn phạt?” Địch Nam nói. (Theo quy
định của nhà trường, đi học muộn mười lăm lần sẽ bị phạt).
“Không liên quan gì tới chuyện bị phạt!... Tất nhiên,
nếu có thể miễn phạt cho em thì tốt quá...” Dáng vẻ lóng ngóng của Mộ Lạc Lạc
đã tan biến, cô hiên ngang ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Địch Nam.
Hai tay cô ôm bụng, chân vắt chéo vào nhau: “Thầy
Địch, rốt cuộc thì thầy định như thế này đến bao giờ?...”
Địch Nam ngẩng đầu nhìn: “Ngay từ đầu tôi đã không
hiểu em muốn nói gì.”
“Nhưng đêm đầu tiên của em...”
Cô vẫn chưa nói hết lời thì đã bị Địch Nam chặn lại.
Mộ Lạc Lạc chú ý quan sát sắc mặt của Địch Nam, đôi
mắt biết cười của anh sáng như trăng.
Nhớ lại cách đây một tháng...
Mộ Lạc Lạc mới bước chân vào ngôi trường này, chính
thức trở thành sinh viên khoa Công nghệ Thông tin.
Không bàn tới chuyện ngành học này có phù hợp với nữ
sinh hay không, việc đậu đại học đã là một tấn bi kịch mà cô chưa từng nghĩ
tới.
Để “chúc mừng” tấn bi kịch này, cô đã hẹn vài người
bạn đi hát và đi uống. Uống nhiều quá, về tới kí túc xá thì hai giờ sáng, quá
giờ giới nghiêm từ lâu, cô nài nỉ van xin, nhưng bà quản lí kí túc xá nhìn thấy
bộ dạng say xỉn của cô nhất định không cho vào. Giữa đêm khuya gió lớn không có
chỗ ngủ, cô cũng không biết mình đã bước vào phòng của thầy chủ nhiệm Địch Nam
từ bao giờ (trong trường có khu nhà ở riêng cho giáo viên).
Những chuyện xảy ra sau đó, cô không hề nhớ, chỉ biết
lúc tỉnh dậy, cô nằm trên chiếc giường đơn của Địch Nam. Lúc đó Địch Nam đang
tắm, tuy cửa phòng vẫn đóng nhưng nhất định thầy giáo đã xóa hết dấu vết trong
lúc hỗn loạn!
Do đó cô khẳng định rằng, Địch Nam đã có ý đồ... cướp
đi sự trong trắng của cô.
“Đây là chuyện hiểu nhầm.” Địch Nam đã giải thích đi
giải thích lại, nhưng xem ra nỗi oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không
rửa hết được.
“Em không quan tâm, dù sao thầy cũng phải lấy em...”
Mộ Lạc Lạc ngúng nguẩy, ngày đầu tiên nhập học, nhìn thấy thầy Địch, dù rằng
trông thầy không có vẻ nghiêm túc lắm nhưng với cô, chuyện đó không quan trọng.
“Thầy hơn em những chín tuổi, em như mặt trời tràn đầy
sức sống, như đóa hoa sắp nở, nhất định sau này em sẽ tìm được một người phù
hợp, thầy và em quá khập khiễng.” Địch Nam vừa giải thích vừa khuyên nhủ cô,
thái độ rất lạnh lùng.
Mộ Lạc Lạc khẽ gật đầu, cô cũng chưa từng chắc chắn về
chuyện gì cả.
“Bò già thường thích gặm cỏ non, lẽ nào thầy chê em
sao?”
Đột nhiên, Địch Nam nhăn mặt, nói: “Em không có vóc
dáng chuẩn, khuôn mặt không xinh, đầu óc không thông minh, vậy người phải chịu
thiệt là thầy đấy.”
Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
khôi ngôi của Địch Nam, mỉm cười: “Vậy thì quá hoàn hảo rồi, những thứ em không
có thầy đều có, đây chính là ý trời.”
Địch Nam thấy không thể nói được gì nữa, soạn sách vở,
quay đi.
Mộ Lạc Lạc đột ngột ôm chặt lấy Địch Nam, mười chín
tuổi, đây là lần đầu tiên!... Đây là lần đầu tiên cô dám thừa nhận.
“Em yêu thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên, rất chân tình.
Em sẽ nỗ lực để trở thành người vợ tốt, ngoan ngoãn nghe lời thầy. Em sẽ nấu
cơm, giặt quần áo, dọn vệ sinh. Tuy còn ít tuổi, nhưng chắc chắn em sẽ không
làm thầy thấy mệt mỏi, không nổi nóng với thầy, cũng không bao giờ hẹn hò với
những chàng trai trẻ khác, em sẽ một lòng một dạ với thầy... Hôn nhân không
phức tạp như thầy tưởng tượng đâu, cũng không phải quá vô vị...”
Từng câu nói của cô đã làm Địch Nam cảm động.
“Em không biết chắc cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kéo
dài được bao lâu. Nhưng nếu thầy đã quyết định mình nên làm gì thì chín giờ
sáng Chủ nhật, hẹn gặp thầy ở địa điểm đăng ký kết hôn. Tuy nhiên bắt buộc phải
được sự đồng ý của bố mẹ thầy.”
Nghe xong, Địch Nam chậm rãi rời phòng giáo viên. Anh
nghĩ tới ý tưởng kỳ quái của Mộ Lạc Lạc. Nhưng may thay, vẫn còn người lớn
trong nhà, họ chính là bố mẹ Lạc Lạc, nhất định họ sẽ không đồng ý với ý tưởng
nổi loạn của con gái.