Mộ Lạc Lạc tay chân đều bị khống chế, chỉ có thể trừng
trừng nhìn khuôn mặt điển trai của thầy Địch bị chà sát trên mặt đất, cô cau
mày đau khổ, cắn chặt môi, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Sau khi xác định Mộ Lạc Lạc tạm thời an toàn, ánh mắt
Địch Nam quét qua Hàn Tư Viễn, hơi thở Hàn Tư Viễn rất yếu… Anh thở phào, chỉ
cần còn sống là tốt rồi.
“Quần áo, giày, tất, cởi hết ra!” Tên cướp cầm đầu
muốn lục soát Địch Nam thật kỹ.
Mộ Lạc Lạc ngừng khóc, tục ngữ có câu, tái ông thất
mã, thì ra cô còn có cái phúc như thế này ư?
Ánh mắt Địch Nam lướt qua ai đó đang chăm chú nhìn
mình… Lưng anh đối diện với cô. Anh cởi các cúc áo sơmi ra.
Mộ Lạc Lạc vội ngẩng đầu lên lén nhìn, đâu cần phải
keo kiệt như vậy, để người khác ngắm thân hình một chút có sao.
Tên cướp thứ hai liền nói: “Chưa nhìn thấy đàn ông bao
giờ hả?”
Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, sợ Địch Nam thấy ánh mắt
không đứng đắn của mình nên nháy mắt nói với tên cướp: “Chú à, cháu nghĩ quần
của anh ấy cũng nên cởi ra…”
Tên cầm đầu xoa cằm: “Hai người có quan hệ gì?”
“Thầy trò. Người bị các người đánh bất tỉnh cũng là
học sinh của tôi.” Địch Nam cướp lời nói trước.
Mộ Lạc Lạc bĩu môi, được thôi, cô biết thầy Địch đang
bảo vệ mình.
Địch Nam cảm thấy không thoải mái, nhưng bọn cướp yêu
cầu, anh vẫn cởi áo sơmi, thế là những đường nét rắn rỏi, cân đối lộ ra, phần
cơ lưng nổi lên theo những động tác mạnh mẽ của anh… Mộ Lạc Lạc nuốt nước bọt,
che mặt, nhưng vẫn muốn nhìn thấy phần cơ ngực và cơ bụng của anh.
“Mau cởi quần ra!”
“Tất cả phụ nữ hãy nhắm mắt lại! Không cho phép các
người nhìn thầy Địch của tôi!” Đột nhiên Mộ Lạc Lạc không biết sống chết là gì,
hét lên ra lệnh.
Tên cướp thấy má Mộ Lạc Lạc đỏ bừng, hắn không cấm cô
la hét làm loạn, dù sao cũng được xem kịch hay.
Địch Nam xoa thái dương, anh đã liệu trước rằng bọn
cướp sẽ lật lọng, nói mà không làm, nhưng tâm trạng hồi hộp, lo lắng ban đầu đã
bị những lời nói và hành động khó hiểu của Mộ Lạc Lạc thay thế.
Khi tiếng khóa chiếc thắt lưng vang lên, Mộ Lạc Lạc
vẫn nhìn chằm chằm vào thầy Địch, sợ rằng mình sẽ bỏ qua bất kì một chi tiết
nhỏ nào.
Địch Nam giận đến nỗi như mất hết sức lực, chỉ vào cô
nói:
“Nếu còn sống mà ra ngoài… nửa câu sau cô hãy tự nghĩ
đi.”
Câu nói làm cho nữ lưu manh giật mình! Mộ Lạc Lạc
không những không thu lại ánh mắt không đứng đắn, thậm chí càng chăm chú hơn,
trong tay mấy kẻ xấu đều có súng.
Vòng ba thật đẹp, chân, chân mới săn chắc làm sao… Mộ
Lạc Lạc thở dài, một người chồng tuyệt vời như thế mà cô chỉ được nhìn chứ
không thể động vào, thật khó chịu.
Sau khi kiểm tra xong vật tuỳ thân của Địch Nam, tên
cướp mới cho phép anh mặc quần, nhưng không được mang thắt lưng.
Phần cơ thể phía trên của Địch Nam để trần, chiếc quần
âu bám hờ ở eo lộ ra phần xương hông, đôi chân trần bước trên nền đá cẩm thạch.
Anh thấy mình khá lúng túng, nhưng điều đó lại khiến
cho Mộ Lạc Lạc mê mẩn tới mức thần trí điên đảo.
Không khí bên trong đại sảnh rất nặng nề, các con tin
hầu hết đều sợ đến mức hồn vía ở trên mây, chỉ còn một mình Mộ Lạc Lạc vẫn còn
nhiệt huyết, cô quyết định, nếu có thể sống sót ra khỏi đây, cô nhất định sẽ
nghĩ cách chiếm được thân thể của thầy Địch.
Thần thái của Địch Nam rất bình tĩnh, anh mở máy tính
xách tay, bắt đầu phá password.
“Cạch, cạch”, tiếng bàn phím vang lên trong đại sảnh
tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.
Từng chuỗi, từng chuỗi ký tự lướt qua mắt Địch Nam,
ngón tay anh lướt đều lên bàn phím, giống như bên cạnh không hề có người.
Mặc dù Mộ Lạc Lạc không hiểu thầy Địch đang thao tác
hệ thống gì nhưng rõ ràng đó là ngôn ngữ lập trình rất tinh vi. Cô thực ra còn
chưa từng nhìn thấy thầy Địch sử dụng máy tính, nhưng một thầy chủ nhiệm có thể
vào mạng thì đương nhiên cũng phải hiểu một chút về máy tính, chỉ là cô không
ngờ thầy Địch lại là một cao thủ về máy tính.
“Chú à, chú rót cho thầy Địch một cốc nước đi, cứ gõ
gõ như thế rất tốn sức…” Mộ Lạc Lạc giọng khẩn cầu.
Bọn cướp xác định phải dựa vào bản lĩnh của Địch Nam
mới lấy được tiền, thấy Mộ Lạc Lạc dáng người gầy nhỏ, chúng cởi trói cho cô,
nói: “Cho cô cơ hội thể hiện.”
Mộ Lạc Lạc xoa xoa tay, đến chỗ bình nước rót cho thầy
Địch một cốc. Khi cô cẩn thận bê chiếc cốc giấy trở lại thì phát hiện ra Hàn Tư
Viễn động đậy, ây da, thật vô tâm, cô thật sự quên mất Hàn Tư Viễn vẫn đang
trong cơn nước sôi lửa bỏng.
“Chú à, cháu có thể xem anh ấy thế nào rồi không?” Cô
chớp mắt giả bộ đáng yêu.
Bọn cướp chẳng buồn để ý, dù sao thì tất cả những
người trong phòng này đều phải chết.
Chuông điện thoại của tên cầm đầu reo, chuyên gia đàm
phán tiếp tục thương lượng.
“Ông thừa lời quá đấy, mang cái gì ăn vào đây trước
đã! Bọn tôi đói rồi. Nhưng đừng có mà giở trò gì trong thức ăn, tôi sẽ bắt con
tin ăn trước.” Tên cầm đầu ngáp dài.
Mộ Lạc Lạc cố đến bên cạnh Hàn Tư Viễn, cúi người, từ
từ dìu anh dậy, rút khăn tay đắp lên vết thương của anh. Chiếc khăn tay lập tức
chuyển sang màu đỏ sẫm, cô cau mày lục tìm mãi trong cặp, cuối cùng cũng tìm ra
được một miếng băng dán sắp hết hạn.
“Bốp!” Vì độ dính không tốt nên cô phải dùng sức đập
mạnh.
Cú đập này đã làm Hàn Tư Viễn tỉnh lại, anh mơ màng cố
mở mắt…
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, anh cảm thấy sao rồi?”
Mộ Lạc Lạc giúp anh lau sạch vết máu.
“Đây là đâu…” Trước mắt anh mọi thứ đều mơ hồ.
“Anh quên hết rồi sao?”
Hàn Tư Viễn cố gắng gượng dậy, nhưng toàn thân mềm
nhũn, lại dựa vào vai Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc thuật lại tình hình mới nhất, họ vẫn chưa
thoát khỏi miệng hổ, không những thế, con tin lại tăng thêm một người, thầy
Địch tự chui đầu vào lưới.
Đang vì đau, lại nghe thấy tên Địch Nam, lông mày Hàn
Tư Viễn nhíu lại thành hình vòng cung.
Tên ngốc này, sao lại vào đây tìm cái chết.
Trong đôi mắt mơ màng của Hàn Tư Viễn lọt vào dáng vẻ
bận rộn của Địch Nam, mắt anh đượm buồn, trong lòng vô cùng nặng nề.
“Mộ Lạc Lạc, đều do em hại, em phải chịu trách nhiệm
với anh đến cùng…” Anh cố gắng xoay chuyển cảm xúc, không muốn nghĩ về động cơ
của Địch Nam.
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, em là tội nhân!” Mộ
Lạc Lạc trả lời. Suy cho cùng thì mọi phiền phức đều từ cô mà ra.
Hàn Tư Viễn thấy trước mắt tối sầm, rồi lại rơi vào
trạng thái hôn mê.
Mộ Lạc Lạc gọi anh mấy lần mà không thấy phản ứng gì,
không kìm được, nước mắt rơi lã chã, hai tay cô ôm lấy đầu Hàn Tư Viễn:
“Các chú, anh ấy mất nhiều máu quá, xin hãy thả anh ấy
ra đi, cầu xin các chú…”
Các ngón tay của Địch Nam ngừng lại, theo phản xạ anh
quay lại, nhưng ngay lập tức, họng súng đã chĩa vào giữa trán anh.
Sắc mặt Địch Nam không hề thay đổi, hai tay ngừng gõ,
nói:
“Mục đích của các người là tiền, bây giờ chỉ có tôi
mới có thể giải được mật mã két, trong két có gần ba mươi triệu tiền mặt, hoặc
là thả cậu ta ra, hoặc là cùng chết.”
Tên cầm đầu không chịu nổi việc bị uy hiếp, nổi giận
đùng đùng. Hắn tiến lên trước hai bước, giơ nắm đấm sắt giáng vào ngực Địch
Nam. Địch Nam ngay lập tức dùng tay ngăn lại, đứng dậy, nhưng anh chỉ phòng thủ
mà không tấn công.
“Được đấy, còn luyện qua lưỡng hạ tử cơ à!” Tên cầm
đầu tỏ vẻ khinh thường.
Địch Nam không nói gì, thần sắc ủ rũ.
Mộ Lạc Lạc thấy tình hình ngày càng nguy hiểm liền đặt
Hàn Tư Viễn xuống, chạy đến trước mặt Địch Nam, hai tay dang ra ngăn bọn cướp:
“Các người thật xấu xa! Không cho phép các người đánh
thầy Địch của tôi!”
Tên cầm đầu dứ nắm đấm trước mũi Mộ Lạc Lạc, không tức
giận mà còn cười nói:
“Con tiểu nha đầu này không muốn sống nữa sao?”
“Muốn, muốn, tôi đương nhiên là không muốn chết rồi.”
Cô khiếp sợ.
Ánh mắt Địch Nam chăm chú hướng về hình dáng nhỏ nhắn
ở trước mặt, khẽ thở dài, kéo cô ra sau lưng.
Tên cầm đầu lắc lắc cổ tay, ung dung ngồi xuống, giả
vờ nói:
“Rất xin lỗi, tao không thể thả bất cứ người nào đi
cả, nhưng cũng không để nó phải chết.” Nói xong, hắn đưa tay về phía đồng bọn
ra hiệu. Tên cướp thứ ba lập tức rút từ trong ba lô ra một cuộn băng cứu thương
và thuốc cầm máu, giúp Hàn Tư Viễn băng lại vết thương một cách thuần thục.
“Tiếp tục đi, ông Địch!”
Địch Nam không nói, ngồi về vị trí cũ, tiếp tục thao
tác.
Mộ Lạc Lạc hít một hơi, lại rót một cốc nước đặt trên
mặt bàn.
Địch Nam khẽ ngước mắt lên, dùng mu bàn tay lau giọt
nước mắt ở khoé mắt cô:
“Tôi đang ở đây rồi, tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra
với em đâu.”
Mộ Lạc Lạc nắm lấy tay Địch Nam: “Thầy cũng không được
xảy ra chuyện gì, em còn chưa chiếm được thầy mà, hu hu…”
Địch Nam không biết nói gì.
Mộ Lạc Lạc lau sạch nước mắt, ghé sát vào tai Địch Nam
nói một câu có vẻ không hợp hoàn cảnh lắm:
“Hãy gọi em một tiếng bà xã đi, em sợ sau này không
còn cơ hội nữa…”
“Tôi đã nói rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Dù vậy thì thầy cũng gọi một tiếng đi…” Mộ Lạc Lạc
cúi đầu, ngón chân di di trên đất.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới những chuyện
như thế này, đầu óc của Mộ Lạc Lạc thật kì lạ.
Địch Nam không hiểu ý cô, cô gãi má, gọi một tiếng bà
xã mà cứ như đòi mạng thầy Địch vậy, hey…
“Đúng rồi, sao thầy biết em và Hàn Tư Viễn bị nhốt
trong ngân hàng?” Mộ Lạc Lạc thăm dò.
“Vừa hay tôi đi qua đây.” Địch Nam nói chiếu lệ.
“Nghiệt duyên.”
“…”
Mặc dù thái độ của Địch Nam lạnh lùng nhưng anh bất
giác mỉm cười.
Mười phút sau, theo yêu cầu của bọn cướp, phía cảnh
sát đặt mấy suất cơm hộp trước cửa điện tử.
“Tiểu nha đầu, qua đây ăn cơm.” Tên cướp cầm đầu gọi
Mộ Lạc Lạc lại thử độc.
“Vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn uống sao?” Mộ Lạc Lạc lẩm
bẩm, ngốc nghếch định bước qua, nhưng bị Địch Nam kéo tay lại.
“Cô ấy là sinh viên xuất sắc khoa điện tử, tôi cần cô
ấy giúp đỡ.”
Mộ Lạc Lạc nào hiểu được ý đồ của bọn cướp, cô chỉ cho
rằng trong lúc quan trọng, thầy Địch không rời xa mình được, hey.
Địch Nam trước sau vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì anh
sắp phá được hệ thống tường lửa của máy chủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng sau.
“Két…” Cánh cửa đầu tiên thông với kho chứa tiền dưới
tầng hầm đã dần dần mở ra.
Ba tên cướp nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng đi lại
chỗ Địch Nam.
“Mở được rồi hả?”
“Còn bốn cửa nữa, mà chúng lại thuộc về hệ thống an
ninh độc lập, chỉ có thể đi đến trước cửa kết nối với hệ thống máy tính, sau đó
từng bước phá giải password.” Địch Nam chỉ vào bản đồ cấu tạo không gian ba
chiều trên màn hình.
“Vậy còn đợi gì nữa, vào thôi!” Tên cầm đầu sợ anh giở
trò, lại gí sát họng súng vào anh.
Quả nhiên, đúng như anh dự liệu, mấy tên này đều là
dân ngoại đạo, làm gì có hệ thống an ninh độc lập, mục đích của anh chính là dụ
mấy tên này vào kho để tiền dưới lòng đất.
Tên cầm đầu và tên thứ hai khống chế Địch Nam đi xuống
kho cất tiền trước, còn tên thứ ba ở lại canh giữ con tin.
Trước khi đứng dậy, Địch Nam nhét một mẩu giấy nhỏ vào
tay Mộ Lạc Lạc.
Bởi vì bây giờ chỉ có Mộ Lạc Lạc mới có thể tự do hoạt
động.
Mộ Lạc Lạc nằm ở một góc len lén mở ra đọc trộm:Hãy
nghĩ cách đổ nước vào nòng súng, đừng miễn cưỡng, xem thời cơ mà hành động.
Cô… hu hu, nói đừng là miễn cưỡng, nhưng mà, nhưng mà…
Có phải thầy Địch xem trọng cô quá rồi không?!... Hu hu.