Mộ Lạc Lạc cho rằng mình sẽ phản kháng, nhưng đôi tay
anh đã lần mò vào bên trong áo, thậm chí tùy tiện lần sờ khắp cơ thể cô, sức
lực cô dường như tan biến, không thể nói “dừng lại”.
Trong lòng biết rõ anh chỉ lấy mình để giải tỏa dục
vọng, nhưng cô không thể nào kháng cự nổi.
Cô dựa vào bồn rửa mặt, hai bàn tay ngả ra đỡ người,
một lần rồi lại một lần áp vào mắt kính lạnh lẽo.
Anh rất hung bạo, Mộ Lạc Lạc thật sự không chịu được
sự kích động mãnh liệt của anh, bắt đầu đẩy vai anh ra.
Địch Nam ngậm chặt môi cô, cô đã đi quá lâu, anh vì cô
mà cố kiềm chế dục vọng của mình rất lâu rồi. Anh không muốn thừa nhận, từ sau
lần đó, ngoài cô, anh không muốn động đến bất kì thân thể người con gái nào.
Mộ Lạc Lạc nhìn quanh phòng tắm sáng bóng, cô không
biết Địch Nam lại mạnh mẽ đến như vậy, chẳng qua chỉ là anh muốn, còn cô vốn
không có cách nào từ chối.
Cô nắm chặt vai Địch Nam, khép hờ đôi mắt, cô nhớ đến
vòng tay ngọt ngào của anh, cô khát khao hơn trong tưởng tượng của mình rất
nhiều.
Không thể lừa dối được bản thân, cô vẫn yêu anh.
Địch Nam đặt cô lên bệ rửa mặt, cô hiểu ý anh, đôi tay
cô tì xuống bệ đá, người ngả ra. Lúc anh muốn “xâm nhập” vào cơ thể cô thêm một
lần nữa. Mộ Lạc Lạc đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“A… bố anh vẫn đang đợi em…”
Địch Nam nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ ngoài
cửa vọng lại, hơi nhíu mày, quay cô lại ôm từ đằng sau lưng, Mộ Lạc Lạc vô thức
để tay lên vai anh, ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn ánh mắt mơ màng của anh…
“Nếu không, anh ra ngoài gọi điện thoại cho bố, xin
ông ấy đợi một lát?” Cô không kìm được, khó chịu nhìn anh.
Địch Nam ngắm vẻ dịu dàng của cô, một đôi môi hồng,
thực sự không biết kiếp trước cô đã nợ mình điều gì.
Anh gục đầu xuống, môi mơn trớn khắp cổ cô, hít thật
sâu, những hành động của anh thật khác xa với lứa tuổi của mình.
Mộ Lạc Lạc nhắm mắt, rụt vai lại, anh vừa cắn vừa hít,
khiến cô thấy tê dại. Khi anh lấy chiếc áo sơmi che vai cô, cô nhìn bóng mình
trong gương, trên cổ có rất nhiều vết hôn màu hồng, ngoài ra còn có cả dưới
tai, mặc áo cổ cao cũng không thể nào che hết.
Ngày đầu tiên đi làm đã bị ông chủ “xử lí bí mật” như
vậy, thật là…
Địch Nam thắt xong cà vạt, bước ra khỏi phòng vệ sinh,
vừa nhận điện thoại, chưa kịp nói gì thì ông bố đã bắt đầu kêu la.
Mộ Lạc Lạc vội vàng nghe điện thoại: “Bố ạ… con sẽ
xuống ngay, vừa rồi, vừa rồi bị đau bụng… xuống ngay lập tức đây ạ.”
Sau khi gác điện thoại, Mộ Lạc Lạc lại chạy vào phòng
tắm trang điểm đậm hơn, bộ dạng luống cuống ấy lại khiến Địch Nam thấy hay hay.
Mộ Lạc Lạc lấy túi xách, vội vàng chạy ra ngoài cửa,
vẫy tay chào Địch Nam.
“Lạc Lạc… cùng ăn cơm tối được không?”
Mộ Lạc Lạc đứng ngoài cửa, quay đầu cười, mắt ánh lên
một niềm vui: “Vâng!”
Địch Nam mỉm cười rất lâu, nhìn theo cô bước đi xa,
sau đó lại đứng trước cửa sổ, nhìn qua tấm kính, thấy bộ dạng ủ rũ đứng trước
xe của bố xin lỗi, ngốc nghếch đến đáng yêu lạ kì.
***
Trong xe.
Hàn Kiến Quốc ném ánh mắt nghi ngờ lên vết hôn trên cổ
Mộ Lạc Lạc.
“Đau bụng?”
Mộ Lạc Lạc xấu hổ gật đầu, dùng hoa tai để che đi chân
tướng sự thật.
Hàn Kiến Quốc là người từng trải, nhìn thấy mặt con
dâu như quả táo chín, biết ông đã hỏi thừa.
Một chai trà xanh mát lạnh đặt trước mặt Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc lén nhìn bố chồng, dường như ông còn xấu hổ hơn cô.
Mộ Lạc Lạc run rẩy nhận lấy, cô phát hiện ra bố chồng
đã giúp mở nắp, cô trộm nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ông, có lẽ cái ông nóng
tính này cũng không khó tính như cô vẫn nghĩ.
“Tiểu Nam nó… có nhắc đến những chuyện trước kia cho
cô nghe không?” Hàn Kiến Quốc gượng gạo hỏi.
“Không thấy anh ấy nói, nhưng anh ấy vẫn quan tâm đến
bố…”
“Quan tâm ta? Sao ta không nhận ra?” Hàn Kiến Quốc chế
giễu.
“Con nói bố đừng tức.”
“Nói.”
“Con thực sự rất sợ bố… cho nên vừa nãy nói với anh
ấy, nếu bắt em đi với bố, em sẽ giận anh.”
“Sau đó thì sao?” Hàn Kiến Quốc quay mặt nhìn, sắc mặt
có chút thay đổi.
“Anh ấy mắng con một trận. Mặc dù anh ấy không nói
thẳng là lo lắng cho sức khỏe của bố, nhưng con nhận ra đích thực anh ấy có ý
như vậy.”
Mộ Lạc Lạc nhìn ông với ánh mắt chân thành, mặc dù cô
có thay đổi tí xíu để “có hương vị đẹp đẽ hơn”.
Nghe xong, ánh mắt đầy nghi ngờ của Hàn Kiến Quốc trở
nên hiền hòa hơn.
Hàn Kiến Quốc lệnh cho lái xe dừng lại, dẫn Mộ Lạc Lạc
đi dạo, kể lại những chuyện từ nhiều năm trước đó.
“Mẹ của Tiểu Nam là mối tình đầu của ta, vốn ngày
tháng cùng nhau trôi qua rất êm đẹp, sau đó mẹ Tiểu Nam không nói gì bỏ ta ra
đi. Lúc đó ta không biết cô ấy có bầu, cho đến mười lăm năm sau, khi mẹ Tiểu
Nam bị ung thư phổi, nhờ bệnh viện liên lạc tìm ta, khi ta vội vàng đến bệnh
viện, cô ấy đã hấp hối, chỉ kịp trăng trối Địch Nam là con trai ta, sau đó buông
tay ra đi.”
Hàn Kiến Quốc ủ rũ nói: “Tính cách của Địch Nam rất
lập dị, cô độc, ta có thể nhận thấy nó rất hận ta, nhưng ta không biết tại sao
lại như vậy. Không phải ta hại chết mẹ nó, sao nó lại hận ta đến tận xương tủy,
không gọi ta một tiếng “bố”.”
Mộ Lạc Lạc chớp mắt: “Nếu như bố yêu mẹ Địch Nam, tại
sao không đi tìm bà? Lại tại sao lúc đứng trước mặt bà không hỏi lí do bỏ đi?”
“Hỏi rồi. Không nhắc đến nữa, người cũng đã mất rồi.”
Rất nhanh, Mộ Lạc Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Kiến
Quốc, Hàn Kiến Quốc không hiểu vì sao lại bị cô nhìn đến gượng gạo như vậy.
“Bố hãy nói thật, lúc chung sống với mẹ Địch Nam bố
không ngoại tình chứ?”
Hàn Kiến Quốc vừa nghĩ lại vừa nhắm mắt, đột nhiên tức
giận nói: “Loạn rồi, loạn rồi! Ta là bố chồng cô, sao cô dám hỏi lại ta?!”
Mộ Lạc Lạc lọt vào tầm ngắm của ông.
Sau khi trở lại xe, trên đường Hàn Kiến Quốc im lặng
không nói, nghĩ lại những ngày tháng đó, phân tích rất tỉ mỉ.
Mộ Lạc Lạc ngửi ngửi hương vị trà xanh, ngắm nhìn
phong cảnh bên ngoài, bất giác cười ngô nghê, vì Địch Nam hẹn cô ăn cơm tối.
“Con dâu… Buổi tối… con có thể đưa Địch Nam về nhà ăn
tối không?”
Mộ Lạc Lạc nhìn ánh mắt khẩn cầu của bố chồng, không
nỡ từ chối: “Con chỉ có thể thử, nếu như anh ấy bận quá…”
“Chỉ cho phép thành công, không được thất bại! Đây là
nhiệm vụ đầu tiên để con bước vào nhà họ Hàn!”
Mộ Lạc Lạc bặm môi, lão già độc đoán.
Hàn Kiến Quốc đã nghe rất nhiều, thông qua cuộc nói
chuyện của Mộ Lạc Lạc và người quản gia, vốn có thể rút lại định luận “rắn độc”
mà lúc đầu ông dành cho Mộ Lạc Lạc, còn cô con dâu có chút ngốc nghếch mà thích
cười này, ông càng nhìn càng hài lòng.
Hơn nữa, khi Hàn Kiến Quốc và công ty điện ảnh có vốn
đầu tư nước ngoài đàm phán về hợp đồng, Mộ Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh
ông nghe. Người nước ngoài quen phương thức giao lưu hài hước trong một không
khí ấm áp, vui vẻ, cho nên họ chốc chốc lại khen cô trẻ tuổi xinh đẹp. Mộ Lạc
Lạc lễ phép cảm ơn, thông minh đối đáp. Do vậy, khiến Hàn Kiến Quốc thấy cô rất
chuyên nghiệp, không phải chỉ vì cô thành thạo với lưu trình quản lý tài chính,
mà còn nói chuyện với thương gia nước ngoài bằng tiếng Anh rất lưu loát, lúc
nào cũng nở một nụ cười duyên dáng, hoàn toàn có thể thể hiện sự bao dung và
phong thái vốn có của người Trung Quốc.
Đợi xong việc, Hàn Kiến Quốc vội giục Mộ Lạc Lạc gọi
điện thoại cho Địch Nam.
Mộ Lạc Lạc cảm thấy không vui, nói thật cô vẫn chưa có
cơ hội nào cùng Địch Nam ăn một bữa tối chính thức, cơ hội khó gặp, nhưng đã bị
ông bố chồng hung hãn này cướp mất.
Nhưng cô vẫn chưa về nhà lấy điện thoại, cho nên chỉ
có thể sử dụng điện thoại của bố chồng gọi cho Địch Nam, bố chồng đã lệnh cho
Mộ Lạc Lạc mở loa ngoài, ông muốn quang minh chính đại nghe trộm.
Điện thoại nhanh chóng có người nhận…
Mộ Lạc Lạc mở loa ngoài, trong lòng rất sợ Địch Nam
nói ra những câu “đại nghịch bất đạo”.
Mộ Lạc Lạc: “Chồng ơi, anh đang bận à?”
Địch Nam: “Cũng không bận lắm, xong việc rồi à?”
Mộ Lạc Lạc: “Vâng… cũng được.”
Địch Nam nghe bên điện thoại này có tạp âm, giọng nói
của Mộ Lạc Lạc cũng không rõ, anh gấp hồ sơ lại, hỏi: “Em ở đâu? Có thể tự về
được không? Có cần anh đến đón không?”
Hàn Kiến Quốc ném ánh nhìn sắc lạnh, cảnh cáo Mộ Lạc
Lạc chuyển ngay về chủ đề chính mà ông đã đặt ra!
Mộ Lạc Lạc nhún vai: “Bố chồng mời em ăn cơm, anh đến
nhà họ Hàn đón em được không?”
Địch Nam im lặng một lúc, trịnh trọng nói: “Chủ tịch
Hàn, người lớn đứng đắn đừng như đứa trẻ vậy. Xin lập tức thả vợ tôi xuống xe.”
Hàn Kiến Quốc thấy việc nghe trộm đã bị Địch Nam phát
hiện ra, ông giằng lấy điện thoại, bực bội nói: “Ta giữ vợ anh ở lại thì đã
sao? Tám giờ tối đến đón nó, nếu không… bất cứ việc gì ta cũng có thể làm!”
Bụp!... Hàn Kiến Quốc gập điện thoại, tắt máy, thậm
chí bật cười “ảm đạm”.
Mộ Lạc Lạc đứng dán chặt vào cửa xem, run run, lẽ nào
muốn giết người?
***
Mộ Lạc Lạc ngồi trong phòng khách lớn, dưới sự giám
sát của Hàn Kiến Quốc và quản gia Trần. Quả giống như trong tưởng tượng của cô,
ngôi nhà, vườn hoa, hồ bơi, những gia đình giàu có có thiết kế giống như nhà họ
Hàn cũng không ít, trên bãi đỗ xe đỗ rất nhiều xe có thương hiệu nổi tiếng,
những người giúp việc mặc đồng phục màu xanh, một cảnh tượng rất tráng lệ, xa
xỉ.
Hàn Kiến Quốc còn có một số việc phải đích thân mình
làm ở ngân hàng, cho nên lệnh cho quản gia Trần ở lại nói chuyện với cô con
dâu.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, một giờ chiều, ít
nhất cũng phải đợi ở đây hơn bảy tiếng, hừm, hừm.
Trần quản gia cũng không biết, thanh niên bây giờ
thích những trò tiêu khiển nào, trong lúc đang ủ rũ không biết phải làm sao thì
cánh cửa phòng ngủ của Hàn Tư Viễn mở ra, hẳn là đã ngủ dậy.
“Hàn Tư Viễn! Hi hi…” Mộ Lạc Lạc nhảy lên.
“?!”… Hàn Tư Viễn đứng ở hành lang tầng hai sững sờ
nhìn: “Lạc Lạc, sao em lại ở đây?”
Mộ Lạc Lạc bặm miệng: “Bố chồng ‘mời’ em ăn cơm…”
Sắc mặt Hàn Tư Viễn không vui, vẫy tay: “Lên đây!”
Mộ Lạc Lạc nghe lời, bước từng bước lên cầu thang, nét
mặt vui vẻ.
Hàn Tư Viễn nắm lấy bàn tay cô lôi vào phòng ngủ, một
chân đạp cửa.
Mộ Lạc Lạc không rõ tại sao: “Anh làm gì vậy? Tức giận
quá hay tâm trạng không tốt?”
Nếu như Hàn Tư Viễn không nhớ nhầm, ngày hôm qua Mộ
Lạc Lạc mới tức giận chuyển đến sống tại nhà Địch Nam, lúc đó hình ảnh cô khóc
lóc lại hiện lên trong đầu anh, hôm nay sao thấy như không có gì xảy ra vậy?
Anh khẽ nhướn mắt nghi ngờ, vô tình nhìn thấy vết hôn
trên tai cô, rất nhanh, Hàn Tư Viễn nâng cằm cô lên, ánh mắt tức giận. Mộ Lạc
Lạc thấy khó tránh khỏi, Hàn Tư Viễn kéo cổ áo cô xuống, bên phía nội y hiện
lên những vết cắn màu hồng.
Mộ Lạc Lạc kinh ngạc kêu lên, đẩy mạnh anh ra, vội
vàng kéo khóa lên chạy ra ngoài. Hàn Tư Viễn lại nắm chặt tay cô đẩy cô lên
ghế, ánh mắt đầy tức giận.
“Mộ Lạc Lạc! Em rốt cuộc có lòng tự trọng không?!”
“…” Mộ Lạc Lạc chưa từng thấy Hàn Tư Viễn tức giận bao
giờ, cô ngồi thu lu vào một góc ghế sofa, nhìn anh sợ sệt.
Hàn Tư Viễn tức giận đấm vào cánh cửa, khó có thể tin
được anh lại bực bội chỉ thẳng vào mặt Mộ Lạc Lạc, chất vấn: “Hôm qua ai khóc
lóc gọi điện cho anh?! Em là thú cưng mà Địch Nam nuôi sao?! Anh ta muốn thế
nào em liền làm thế ấy sao?!”
“Anh ấy nói… anh ấy và Phương Dung không có gì…”
“Anh ta nói không có là không có sao?! Em ra nước
ngoài hai năm, có khi nào anh ta quan tâm em chưa?! Khi em vì anh ta cố gắng
học tập, anh ta có hỏi em mệt hay chưa?! Em từng thắc mắc về anh ta với anh, em
đều quên rồi sao?! Không phải em muốn báo thù anh ta sao? Không phải em hận anh
ta đến tận xương tủy sao?!” Hàn Tư Viễn đã bị cô gái ngốc nghếch này khiến cho
điên đảo rồi!
Mộ Lạc Lạc nhắm hờ mắt: “Em cho rằng em hận anh ấy,
nhưng vẫn yêu anh ấy như cũ… xin lỗi Hàn Tư Viễn.”
“Để anh ta lấy em là làm trò đùa cũng không sao sao?!”
Mộ Lạc Lạc thật thà gật đầu.
“Nếu như anh ta và Phương Dung có quan hệ trong thời
gian em ra nước ngoài, em cũng giả vờ câm điếc à?!”
Mộ Lạc Lạc hoài nghi một lát, ngước mắt nhìn, mặc dù
sợ Hàn Tư Viễn mất kiểm soát, nhưng vẫn không thể làm mất đi lòng tin của cô
đối với Địch Nam: “Anh ấy, anh ấy nói không có. Anh ấy nói không có, em tin
liền…”
Hàn Tư Viễn giận dữ nắm chặt tóc: “Còn anh, em coi là
gì?!”
Mộ Lạc Lạc từ từ đứng dậy, ủ rũ xin lỗi: “Xin lỗi, Hàn
Tư Viễn… Em không thể quên Địch Nam. Anh ấy mặc dù chưa từng quan tâm em, nhưng
cũng không có ý làm tổn thương em… vốn là do em…, thực sự anh ấy có yêu em
không, cũng không quan trọng đến như vậy. Em biết mình yêu ai…”
Hàn Tư Viễn uất đến tận cổ, anh vơ lấy chìa khóa xe,
giật cửa đi ra.
Ngày nào Địch Nam chưa biến mất thì Mộ Lạc Lạc còn
chưa chịu quay đầu lại, vĩnh viễn!
Nếu như anh ấy buông tay, sớm muộn cũng sẽ từ bỏ, anh
vốn không có tư cách chế giễu Mộ Lạc Lạc ngu ngốc, vì anh cũng biến thành kẻ
ngốc rồi.
Mộ Lạc Lạc đẩy cửa đuổi theo ra ngoài phòng, nhưng chỉ
thấy đuôi xe của Hàn Tư Viễn, chân tay lóng ngóng gọi điện thoại, nhưng luôn ở
trong tình trạng không nghe máy, cô rất sợ Hàn Tư Viễn chạy xe nhanh xảy ra
chuyện, cô ôm chặt túi xách chạy ra khỏi biệt thự, nhưng đột nhiên bị Hàn Kiến
Quốc ngăn lại.
Mộ Lạc Lạc đắn đo quay lại, thực sự cô cũng không biết
còn có thể nói với Hàn Tư Viễn những gì, nên nói gì và không nên nói gì, cô đều
nói cả rồi, tình bạn giữa họ đến đây chấm dứt.
Xin lỗi Hàn Tư Viễn, rất xin lỗi.
***
Mười lăm phút sau.
Hàn Tư Viễn bước thẳng vào tập đoàn Thác Nhuệ, một
chân đạp cửa phòng làm việc của Địch Nam.