Đông qua xuân lại đến, thoáng cái thời tiết đã chuyển
sang ấm áp. Lịch trình dày đặc khiến Mộ Lạc Lạc không có nhiều thời gian rảnh
để buồn phiền, huống hồ hằng ngày Hàn Tư Viễn đều tặng cô một bông hoa hồng đỏ
rực, cố gắng giành tình cảm của cô.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Mộ Lạc Lạc,
cũng chính là kỉ niệm một năm ngày cưới của cô và Địch Nam kết hôn. Trong cái
ngày không có gì đáng để kỉ niệm này, cô chúi đầu vào cuốn từ điển tiếng Anh
dày cộp, cố nhớ những thuật ngữ chuyên ngành làm người ta đau đầu như thường
lệ.
Mộ Lạc Lạc cắn bút, không kìm được tiếng thở dài. Từ
sau lễ Giáng sinh, không những Địch Nam không hỏi thăm, ngó ngàng gì đến cô mà
ngay cả thư ký Tống cũng rất ít khi lên QQ trò chuyện cùng cô, nếu có lên thì
cũng toàn hỏi cô những câu như cô thiếu cái gì, còn cần những gì…
Thầy Địch… liệu còn nhớ thầy có một người vợ hữu danh
vô thực?
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Lạc Lạc đặt cuốn từ điển
xuống đi ra mở cửa…
Một bó hồng lớn đẹp rực rỡ hiện ra trước mắt cô, nói
ra thì chẳng có cô gái nào không thích hoa, đặc biệt là loài hoa tượng trưng
cho tình yêu, nhưng cô bị Hàn Tư Viễn chiều hư rồi, nên chẳng còn có chút hứng
thú nào với hoa nữa.
Hai tay cô ôm hoa, nháy mắt cười: “Tặng hoa không bằng
tặng đồ ăn, tiêu tiền cũng phải quan tâm đến hiệu quả chứ.”
Hàn Tư Viễn cười, đưa ra một túi đồ ăn vặt: “Muốn chân
gấu cũng được.”
Mộ Lạc Lạc lè lười trêu anh. Trong vòng nửa năm trở
lại đây, Hàn Tư Viễn đã thay đổi khá nhiều, ngoài học và ngủ ra, dường như lúc
nào anh cũng bên cạnh cô, quan tâm chăm sóc cô từng chút một. Còn đối với những
nữ sinh khác, Hàn Tư Viễn luôn giữ thái độ xa cách. Hình tượng dân chơi một
thời đã hoàn toàn biến mất.
Mối quan hệ của họ hiện đang trong trạng thái tế nhị.
Hàn Tư Viễn chưa bao giờ chính thức tỏ tình với Mộ Lạc Lạc. Ví dụ như khi hai
người đi dạo trong khuôn viên trường, có người hỏi anh – Mộ Lạc Lạc có phải là
bạn gái anh không, anh chọn cách cười mà không trả lời. Vì vậy Mộ Lạc Lạc cũng không
có lí do để từ chối anh. Mặc dù nói là như vậy, nhưng bất luận trong học tập
hay trong cuộc sống. Hàn Tư Viễn thực sự giúp đỡ cô rất nhiều, dành cho cô sự
quan tâm của một người bạn trai, khiến cho một cô gái nhỏ bé, sống xa tổ quốc
như cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hàn Tư Viễn lấy từ trong tủ lạnh ra một lon nước, lười
biếng nằm trên ghế sofa, Mộ Lạc Lạc đứng trước bậu cửa sổ, thay hoa tươi. Hàn
Tư Viễn nhìn cô từ sau lưng, chầm chậm đưa lon nước mát lạnh lên miệng… Hôm nay
là sinh nhật Mộ Lạc Lạc, những món quà mà con gái thích anh đều đã tặng, mặc dù
mỗi lần Mộ Lạc Lạc nhận quà đều vui vẻ, nhưng sự thực lại chứng minh bên ngoài
cô tỏ ra tươi cười khi nhận quà, nhưng lại không hề để ý đến ý nghĩa tượng
trưng của những món đồ trang sức hình trái tim ấy.
“Lạc Lạc… Bội Doanh đi đâu rồi?” Hàn Tư Viễn biết rõ
nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Cậu ấy và anh bạn người Đức mới quen đi Petecsburg
rồi. Nghe nói là đi xem bóng đá gì đó.” Mộ Lạc Lạc nói. Sinh viên nước ngoài
khá tự do, nhưng thành tích học tập vẫn tốt, có lẽ là có liên quan đến thói
quen ăn uống chăng. Cô luôn tự an ủi mình như vậy.
Hàn Tư Viễn kéo dài âm cuối trả lời: “Xem ra chừng
mười ngày nữa cũng chưa về nhỉ?”
Mộ Lạc Lạc cảm thấy giọng anh kì lạ, lập tức quay đầu
lại bàn học, lách cách gõ bàn phím, cố làm ra vẻ bận rộn.
“Biết nói chuyện cùng với ai đây?” Hàn Tư Viễn bước
lên trước, Mộ Lạc Lạc nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng gấp cuốn nhật kí lại,
cô đẩy Hàn Tư Viễn: “Anh làm gì vậy, còn muốn xem trộm bí mật riêng tư của em
hả?”
“Cuộc đời của em mà cũng có bí mật riêng tư hả?” Hàn
Tư Viễn nhìn biểu hiện ngây thơ của cô, cô thực sự đã căng thẳng đến mức mắt
đảo xung quanh.
Mộ Lạc Lạc liền nhìn về phía đồng hồ báo thức: “A… sắp
mười một giờ rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi…”
“Hôm nay anh nấu ăn, món mỳ Ý thế nào?” Hàn Tư Viễn
xắn tay áo, chỉ về phía túi đồ đã mua. Hôm nay anh đến là có sự chuẩn bị, xem
xem liệu cô trốn tránh như thế nào.
Cô nhìn Hàn Tư Viễn xách túi đồ vào trong bếp, xoa xoa
mép áo, cảm thấy không khí kì lạ, hễ anh cười cô liền tỏ ra lạnh lùng. Cô tự
nói trong lòng: Hàn Tư Viễn sẽ không có bất kì hành động gì phạm luân lý đâu?
Nghĩ đến đây, cô bỗng cúi đầu, nhìn chiếc váy ngủ rất
dễ cởi mà mình đang mặc trên người, thế là cô chạy vào phòng ngủ, lấy từ trong
tủ quần áo ra chiếc quần bò bó sát. Hey… Chiếc quần bò này hình như cũng là Hàn
Tư Viễn mua cho cô, lúc đó mặc thử rất vừa vặn, cô muốn cởi cũng rất khó khăn!
Mộ Lạc Lạc ngồi cạnh mép giường, cố gắng lắm mới kéo
được cạp quần. Chiếc quần này là loại quần cạp trễ, bó sát, kiểu dáng và màu
sắc đều rất đẹp, không chật tới mức khó chịu mà khoe được toàn bộ đường cong.
Sau khi mặc xong, Mộ Lạc Lạc đứng trước gương lại phát hiện ra vấn đề mới, phần
mông rất lộ.
“Lạc Lạc… ra ngoài này giúp một tay đi!...”
Hàn Tư Viễn ở ngoài này gọi mấy tiếng, Mộ Lạc Lạc lăn
lộn dưới đất kéo ống quần ra, quả thực rất khó cởi… Đến khi tiếng gõ cửa gấp
gáp vọng vào, cô đành hoảng hốt mở cửa.
Hàn Tư Viễn nhìn đường cong của cô, đưa tay ra hiệu cô
quay một vòng.
Mộ Lạc Lạc ngốc nghếch quay một vòng, Hàn Tư Viễn gật
đầu hài lòng: “Con mắt của Trương Tiểu Lai quả nhiên danh bất hư truyền, em
đúng là có cơ thể hình chữ S chuẩn.”
Mộ Lạc Lạc kéo thấp chiếc áo T-Shirt xuống che phần
mông, động tác này lại làm chiếc áo rộng bị kéo xuống quá ngực, làm lộ ra khe
ngực như ẩn như hiện.
Hàn Tư Viễn theo phản xạ nuốt nước bọt ở cổ họng, bước
vào trong cửa, lý trí mách bảo anh rằng cô vẫn chưa thông minh đến mức lợi dụng
y phục để quyến rũ nam giới. Nhưng cô lại thực sự đã khơi dậy dục vọng trong
anh.
Mộ Lạc Lạc chăm chú nhìn vào mắt anh, vô thức lùi lại,
lùi lại mấy bước, cô ngã xuống mép giường.
Hàn Tư Viễn vẫn tiến đến gần, đầu gối đè lên chiếc
giường đơn, giữa hai chân cô.
Mộ Lạc Lạc hốt hoảng lùi về phía sau để trốn, nhưng
phạm vi của chiếc giường có hạn, lưng cô nhanh chóng áp sát vào tường.
Hai cánh tay Hàn Tư Viễn vòng qua eo, ôm gọn cơ thể
cô. Một màn tối bao phủ phía trên đầu Mộ Lạc Lạc. Hàn Tư Viễn nở một nụ cười mơ
hồ, Mộ Lạc Lạc nhìn anh bất an, liên tục nuốt nước bọt.
Hàn Tư Viễn đưa một ngón tay nâng cằm cô lên, khẽ cúi
người, từ từ áp sát môi cô.
Keng keng…
Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc làm hỏng tâm
trạng của Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn bực bội mở cửa, thì ra là chiếc bánh sinh
nhật mà anh đặt mua “kịp thời” được mang đến.
Mộ Lạc Lạc thở phào, nhân viên giao hàng đáng yêu đã
giúp cô giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan, cảm ơn nhé.
Nhưng cô nghe thấy Hàn Tư Viễn và người đưa hàng
thương lượng gì đó, dường như đang tranh luận về vấn đề màu sắc của hộp đựng
bánh. Vì vậy cô làm như không có việc gì bước ra khỏi cửa, vừa kí nhận vừa nói:
“Haizz, dù sao cũng không ăn hộp, không quan trọng đâu.”
Nhưng màu sắc của chiếc hộp này có chút kì lạ, màu
xanh lam và thắt nơ nhung trang nhã, trông khá giống một chiếc hộp tinh tế, tỉ
mỉ.
“Anh đã chỉ định hình dáng chiếc hộp, không được, để
anh ta mang về đổi.” Hàn Tư Viễn cầm lấy hóa đơn nhận hàng. Vì chiếc hộp hình
Mickey trang trí bên ngoài mà mấy hôm trước ngày sinh nhật Mộ Lạc Lạc, anh đã
mời một sinh viên khoa thiết kế giúp chế tác một cái.
Người giao hàng vẻ mặt ngơ ngác, vừa xin lỗi vừa gọi
điện về cửa hàng trao đổi về chiếc hộp bên ngoài.
Mộ Lạc Lạc cảm thấy Hàn Tư Viễn chuyện bé xé ra to, vì
vậy nhân lúc hai người kia thương lượng, âm thầm đặt chiếc bánh lên bàn ăn, lén
tháo dải dây lụa buộc ngoài hộp bánh, chỉ cần ăn một miếng là không thể trả lại
hàng được nữa.
Cô trộm cười, kéo chiếc đĩa giấy dưới bánh ra, kéo nửa
chiếc bánh ra ngoài hộp. Nhưng khi cô vừa định giơ một ngón tay ra chạm vào rìa
bánh thì ánh mắt cô dán vào mặt trên chiếc bánh, trên đó lộ ra hơn một nửa chữ:
Nam.
Mộ Lạc Lạc kêu lên một tiếng, cẩn thận rút cả chiếc
bánh ra.
Cùng với hương vị sôcôla thơm phức, chiếc bánh điểm
xuyến sôcôla trắng hấp dẫn hiện ra trước mắt Mộ Lạc Lạc.
Trên chiếc bánh chỉ có mấy chữ đơn giản:
Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ. Địch Nam
Chỉ mấy chữ đơn giản này làm cho Mộ Lạc Lạc cảm động
đến mức chảy nước mắt.
Mộ Lạc Lạc bịt miệng, gọi Hàn Tư Viễn rồi chỉ vào
chiếc bánh, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Hàn Tư Viễn không rõ vì sao cô lại vừa khóc vừa cười,
anh quay người đi lại, đúng lúc này, tiếng gọi của một người đưa hàng khác ngăn
bước chân anh, trên tay người này chính là chiếc hộp hình Mickey.
Hàn Tư Viễn vừa nhin về phía bàn ăn vừa kí nhận hàng,
tiện thể kí luôn cả chiếc bánh không rõ lai lịch kia.
Anh đóng cửa phòng, đi đến cạnh bàn ăn. Mộ Lạc Lạc
nhìn thấy chiếc hộp hình chuột Mickey đáng yêu, vui mừng bối rối.
Còn Hàn Tư Viễn nhìn chằm chằm vào dõng chữ trên chiếc
bánh sôcôla, không cười nổi.
Địch Nam đáng chết, suốt một năm không hỏi han gì đến
cuộc sống Mộ Lạc Lạc, khó khăn lắm anh mới đợi được thời khắc Mộ Lạc Lạc rung
động, anh ta lại xuất hiện làm trò quỷ gì thế?!
Mộ Lạc Lạc kéo ghế ngồi cạnh bàn, ngắm nhìn hai chiếc
bánh sinh nhật hình dáng không giống nhau nhưng đều là vị sôcôla, niềm vui nhân
lên, cười mãn nguyện.
Thầy Địch vẫn còn nhớ cô thích sôcôla, lại nhớ cả ngày
sinh nhật cô, thầy Địch vẫn chưa quên cô, ha ha, vạn tuế! Vạn tuế!
Hàn Tư Viễn vẫn ngồi trầm ngâm, ngón tay gõ lên mặt
bàn. Anh kéo chiếc bánh Địch Nam tặng ở trước mắt Mộ Lạc Lạc lại, rút chiếc dao
nhựa ra định cắt.
Mộ Lạc Lạc thấy vậy kêu thất thanh: “Đừng! Dừng tay
mau! Bỏ con dao trong tay anh xuống!”
Vừa nói cô vừa đoạt lấy con dao trong Hàn Tư Viễn,
nhanh như chớp vứt vào thùng rác. Để tránh Hàn Tư Viễn một lần nữa hạ độc thủ
với chiếc bánh, cô nhanh chóng nhấc chiếc bánh lên, cẩn thận đặt vào tủ lạnh.
Cô không nỡ ăn, cho dù có ăn cũng phải đợi cô ngắm cho
đã rồi mới tính. A, không, không, không! Hay là làm thành mẫu vật?
Mộ Lạc Lạc từ từ khép cửa tủ lạnh lại, ngẩng đầu lên
nhìn thấy Hàn Tư Viễn thần sắc không vui, cô liền cười giải thích: “Hai chiếc
bánh nhất định ăn không hết, chiếc bánh anh tặng là bánh kem, đương nhiên phải
ăn Mickey trước chứ nhỉ? Tình yêu lớn của tôi, hi hi…”
Hàn Tư Viễn chăm chú nhìn nụ cười rạng rỡ nở trên môi
cô. Rất lâu rồi Mộ Lạc Lạc mới cười vui vẻ như vậy, cảm giác hạnh phúc khó che
giấu nổi. Trong lòng anh càng không thấy dễ chịu.
Mộ Lạc Lạc biết mình rất quá đáng, nhưng cô không kìm
chế nổi cảm xúc, vì vậy cô kéo Hàn Tư Viễn đi vào bếp: “Em làm mì Ý cùng anh,
tiện thể anh dạy em luôn, lần sau em có thể làm cho anh ăn, hi…”
Hàn Tư Viễn miễn cưỡng nhếch môi, một chút bất lực
thoáng qua trong tim anh.
Chẳng qua chỉ là một chiếc bánh kiểu dáng bình thường,
mùi vị cũng bình thường mà lại làm cho Mộ Lạc Lạc vô cùng sung sướng, thậm chí
có thể thoải mái nói chuyện với mình.
Địch Nam, xem ra anh thật nhẫn tâm.
Cùng lúc đó.
Địch Nam ngồi trong quán cà phê đối diện đại học
Harvard lặng lẽ chờ đợi. Bất kể ở nơi nào cũng không thể làm lu mờ khí chất tao
nhã của anh.
Chỉ cần Mộ Lạc Lạc cắt bánh thì có thể nhìn thấy chiếc
nhẫn kim cương trong đó. Anh nợ cô một chiếc nhẫn cưới, nợ suốt một năm trời,
cho dù cuối cùng họ không thể đến với nhau thì ít nhất đã từng cùng nhau trải
qua một giai đoạn trong cuộc đời, phải cố gắng để có thể làm cho hồi ức bớt đi
chút nuối tiếc.
Anh hớp ngụm cà phêm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ… Nói
thực, trong lòng anh vô cùng nhớ nhung người vợ mới cưới.
Ánh nắng sáng chói xuyên qua cửa sổ kính, nhẹ nhàng
lách qua những ngón tay anh, lặng lẽ chạm lên ngón vô danh, chiếu sáng chiếc
nhẫn cưới nam cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn kia.