Mộ Lạc Lạc cúi đầu nhận tội. Cô đã thề phải giữ kín
không để lộ cho ai biết Hàn Tư Viễn là người đồng tính, nhưng nếu không nói,
thầy Địch có thể sẽ hiểu lầm.
Trải qua đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô hổ thẹn vứt
bỏ lời thề: “Thực ra, Hàn Tư Viễn không thích con gái, bọn em hẹn đi dạo mua
đồ, nhưng anh ấy không mang theo tiền mặt, vì vậy mới xảy ra những chuyện về
sau…”
“Đây chính là câu trả lời của em à?” Địch Nam khó mà
tin được. Lời của tên nhóc chuyên lừa người mà cô lại tin sao?
“Thật đấy, chính hôm em đi cắt tóc, em thấy Hàn Tư
Viễn và anh thợ cắt tóc lúc nào cũng kè kè bên nhau…” Mộ Lạc Lạc không đánh mà
tự khai, nhưng cô vẫn không ý thức được.
Địch Nam thở dài, không còn gì để nói, khoảng cách về
tuổi tác đã sinh ra vách ngăn, mình đúng là già thật rồi…
Lúc này, một đôi tay nhỏ đang bóp nhẹ vai anh, lực bên
mạnh bên nhẹ khiến anh không thoải mái lắm.
Anh vẫn không nói gì, nghi hoặc nhìn về phía trước,
tâm trạng rất tệ.
Mộ Lạc Lạc mím môi, không biết thầy Địch buồn vì
chuyện gì, nhưng anh không nói, cô cũng không dám hỏi, có lẽ tại anh mệt rồi.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắng giọng rồi đi đến
trước mặt Đich Nam, trong ánh mắt cô chứa vẻ phẫn nộ.
“Trừng mắt nhìn thầy làm gì?” Địch Nam không hiểu.
“Cô gái đó, cô gái xuất hiện ở nhà thầy ấy, hai người
vẫn liên lạc với nhau…” Mộ Lạc Lạc cong môi, môi cô trông lại càng sưng.
Địch Nam khóc không được mà cười cũng chẳng xong, cô
bỗng quay ngược lại chất vấn hành vi của anh sao?
“Tình cờ gặp lại thôi.”
Mộ Lạc Lạc nghi ngờ nhìn anh, cố ý kéo dài giọng:
“Thật vậy sao…”
Địch Nam bặm môi lại, dường như không muốn tiếp tục
điều tra nữa.
Mộ Lạc Lạc nhún vai, tự nói một mình: “Được rồi, tha
thứ cho thầy một lần, là lần cuối cùng đó.”
Địch Nam khẽ thở dài, cô có thể đã phạm sai lầm rồi?
Mộ Lạc Lạc trở về ghế ngồi, tiếp tục ăn, lúc gắp thức
ăn không may làm đổ chiếc cốc giấy trên bàn, cô nhìn nước đang tràn ra, trong
đầu lại hiện lên cảnh tên cướp định xâm hại mình.
Cô run rẩy, đột nhiên quỳ xuống đất, ôm chặt lấy mặt,
run lẩy bẩy.
“Sao thế?” Địch Nam nhíu mày.
Mộ Lạc Lạc lắc đầu, nước mắt lưng tròng.
Địch Nam quỳ xuống trước cô, vẫn không nói gì, Mộ Lạc
Lạc ôm chặt lấy cổ anh run rẩy.
Địch Nam giật mình, mơ hồ đoán ra chuyện gì, anh cúi
người bế cô về giường bệnh.
“Tối nay anh ở đây trông cho em ngủ, có được không?”
Mộ Lạc Lạc cuộn tròn trong lòng Địch Nam.
“Đợi khi nào em ngủ anh mới đi.” Địch Nam đồng ý, dù
sao cô vẫn là một đứa trẻ.
…
Thế là, với sự cứng đầu của Mộ Lạc Lạc, cuối cùng Địch
Nam cũng thỏa hiệp, nằm ở phần còn lại của chiếc giường hẹp, còn cô gối lên
cánh tay anh, cố gắng nằm vào một bên để nhường chỗ cho Địch Nam.
Dưới ánh trăng, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe
tiếng thở nhè nhẹ.
Mộ Lạc Lạc nhân cơ hội điện tắt tối om, lén sờ lên
ngực Địch Nam, khi sờ đến phần cơ ngực rắn chắc của anh, tim cô như nhảy lên…
Cảm giác ở tay thật là tuyệt.
Bỗng một bàn tay giữ tay cô lại, Mộ Lạc Lạc giật mình,
thì ra thầy Địch chưa ngủ, hic hic.
“Chính xác là em có buồn ngủ không?” Địch Nam đợi một
tiếng, cô vẫn chưa ngủ.
Mộ Lạc Lạc há to miệng, ngáp một cái, giả vờ mơ màng
như vừa mới tỉnh dậy: “Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“…”
Địch Nam nhớ lại câu mà cô từng nói với bọn cướp: Chú
à, cháu nghĩ quần của anh ấy cũng nên cởi ra…
“Em không hề sợ hãi, lại còn kịch liệt đánh bọn cướp.”
Mộ Lạc Lạc phân tâm nghĩ hàm ý của từ “kịch liệt”
không đứng đắn, thậm chí cô còn liên hệ với vẻ mặt mình lúc bị bọn lưu manh sờ
mó lung tung.
Môi cô run lên ấm ức: “Lúc đó vì em muốn hoàn thành
nhiệm vụ thầy giao nên mới nhẫn nhịn để tên lưu manh sờ mó, sao thầy lại có thể
ghét bỏ em, hu hu…”
Nhờ có ánh trăng, Địch Nam thấy mặt cô đầy nước mắt,
cảm thấy đau nhói trong tim. Lẽ nào họ nói chuyện với nhau khó như vậy?
“Tôi không có cách nào nói chuyện bình thường với em
được.”
Mộ Lạc Lạc hơi tức giận: “Đó là do thầy không chịu mở
lòng mình, đầu óc em vốn chậm chạp, khả năng lĩnh ngộ lại thấp. Từ trước tới
giờ em chưa từng giấu thầy bất cứ chuyện gì, chỉ có… nhưng cũng là lời nói dối
thiện ý.”
Địch Nam vẻ mặt mệt mỏi: “Tôi sắp ba mươi tuổi rồi,
biết khống chế tình cảm. Lẽ nào cứ muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười như
em được?”
“Tại sao lại không được?” Mộ Lạc Lạc nghi hoặc hỏi
lại.
Địch Nam cho rằng những vấn đề mà cô đưa ra toàn là
những tranh cãi vô lý, nhưng bản thân lại không ý thức được… Đúng, dường như
không có gì là không thể, chỉ là do anh đã quen với việc một mình gặm nhấm buồn
phiền, một mình giải quyết những tình huống đột xuất.
Anh nhìn ra cửa sổ: “Thực sự em không nghĩ rằng cuộc
hôn nhân này rất miễn cưỡng sao?” Anh buồn bã. Anh không theo kịp tư duy hoạt
bát của cô, càng không biết làm sao để duy trì cuộc hôn nhân cách biệt chín
tuổi này.
Mộ Lạc Lạc cúi đầu. Kết hôn không thú vị như cô tưởng
tượng, tuy thực sự có chút miễn cưỡng nhưng cô không nghĩ rằng không thể thay
đổi được, chỉ cần thầy Địch chấp nhận thân phận của cô. Cô vô thức vân vê cổ
áo, vô cùng buồn bã.
“Thầy hối hận rồi sao?”
“Nói một cách vô trách nhiệm thì đúng là có một chút.
Nói chính xác ra, có lúc nhầm tưởng mình có thêm một cô con gái.” Địch Nam vẫn
nhìn ra cửa sổ, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy kiệt sức.
Mộ Lạc Lạc trầm ngâm, bọn họ kết hôn chưa đến một
tháng, anh đã thấy mệt mỏi rồi, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc liệu cô có
thể tiếp nhận được điều đó hay không, nói thẳng ra, thầy Địch không xem cô là
một cô gái.
Cô không phục! Cô cắn môi, nắm lấy tay Địch Nam, đặt
lên ngực mình, nói: “Em sớm đã qua tuổi vị thành niên rồi! Thầy sờ xem, em
không phải đứa trẻ nữa, không phải…”
Địch Nam đột nhiên thấy lòng bàn tay mềm mềm, vội vàng
rút tay lại, nhưng lại bị cô cố giữ lấy. Không kìm được, ánh mắt anh lóe lên sự
kinh ngạc: “Tôi chưa hề nói là cơ thể em chưa đủ trưởng thành.”
Ui da, rõ ràng là muốn nói tư tưởng của cô chưa trưởng
thành. Mộ Lạc Lạc tức giận, vắt chân qua eo Địch Nam, cởi chiếc áo bệnh nhân
ra. Dưới ánh trăng, thân trần của cô thấp thoáng.
Địch Nam quay mặt đi nhưng lại bị cô kéo quay lại
chính diện.
Mộ Lạc Lạc ngồi dịch về phía trước, hai tay đột nhiên
giữ lấy mặt anh, để mắt anh đối diện với ngực cô.
Địch Nam không dám sờ vào da thịt cô, dù sao anh vẫn
là một người đàn ông, mọi sự va chạm ít nhiều cũng sẽ dẫn tới phản ứng sinh lý.
Nhưng phải thừa nhận đường cong của cô rất đẹp.
“Để tôi yên, mau mặc áo vào.” Đây là cảnh cáo cuối
cùng của anh.
Mộ Lạc Lạc lần đầu tiên trông thấy biểu hiện kinh
ngạc, bối rối như vậy ở Địch Nam, cô rất vừa ý, ít nhất thì anh cũng không đẩy
cô ra, chứng tỏ anh vẫn có một chút rung động? Hey.
Cô lăn sang một bên, cầm lấy chiếc áo, thong thả mặc
vào.
Địch Nam vốn cho rằng mình không phải là tuýp đàn ông
dễ bị xiêu lòng, nhưng cơ thể đang nóng bừng của anh thì phải lý giải sao đây?
“Sau này đừng làm thế nữa, tôi là đàn ông.” Dù sao anh
vẫn phải nói rõ.
Rõ ràng thân thể Mộ Lạc Lạc bị Địch Nam nhìn thấy,
nhưng cô không cảm thấy thiệt thòi, ngược lại còn có cảm giác mình được lợi. Cô
không nghĩ rằng mình khờ, bởi vì cô yêu anh, yêu đến mức bất cứ cái gì cũng
nguyện cho anh.
“Bất cứ lúc nào thích thầy có thể chủ động phát tín
hiệu. À quên, là ông xã chứ…” Cô nháy mắt cười.
Nếu Mộ Lạc Lạc cứ tiếp tục như thế này thì việc anh
vẫn kiên nhẫn được bốn năm đúng là chuyện thần thoại.
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Địch Nam, cô
có cảm giác mình đã ăn hiếp được anh. Cô giống như một con mèo con, bò đến bên
cạnh Địch Nam, đang định dựa vào vai anh thì Địch Nam lại đứng dậy, đi thẳng
vào phòng vệ sinh.
“Cạch!” Cửa đóng, tiếp đó, tiếng nước chảy vọng ra.
Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt, ngửi mùi cơ thể, có chút mùi
thuốc sát trùng, không có mùi hôi… a?
Thì ra cô đã hiểu sai, thầy Địch vẫn ghét bị cô đụng
vào, hu hu.
Cô ngẩng đầu, nắm chặt bàn tay, nhìn ánh trăng thề
nhất định phải thay đổi, phải cải tạo bản thân, biến mình thành cô gái hoàn
hảo! Nhất định Hàn Tư Viễn sẽ có cách!
Nửa tiếng trôi qua, thầy Địch vẫn chưa ra…
Mộ Lạc Lạc dụi dụi mắt, trong lúc chờ đợi mơ màng, cô
muốn ngủ.
Một tiếng sau.
Địch Nam xối nước lạnh vào mặt, ngồi trong nhà vệ sinh
bốn mươi phút, sau đó mới nhón chân đi ra.
Hơi thở đều đều chứng tỏ cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng đã
ngủ, anh thở phào, cầm lấy áo khoác, đóng cửa đi ra.
Đã quá nửa đêm, hành lang bệnh viện sáng và yên tĩnh,
bước chân anh rất nhẹ, được mấy mét, anh đi chầm chậm rồi dừng lại ở trước cửa
phòng bệnh chăm sóc đặc biệt – Hàn Tư Viễn đang nằm ở bên trong.
Vô cớ dừng bước, nhưng anh không định đi vào. Trong
mắt anh, tất cả những gì Hàn Tư Viễn làm xuất phát từ tính ương ngạnh, cậu ta
vẫn là một đứa trẻ được bố mẹ nuông chiều sinh hư…
***
Ở phòng chăm sóc đặc biệt khoa tim.
Quản gia Trần dìu ông Hàn Kiến Quốc dậy, cho uống
thuốc.
Hàn Kiến Quốc thở dài: “Tôi còn cho rằng qua sự việc
lần này sẽ có chuyển biến tốt, nhưng xem ra nó vẫn còn hận tôi.”
“Lão gia cũng đừng quá đau buồn, ít ra thì trong thời
khắc nguy kịch, đại thiếu gia không hề bỏ mặc nhị thiếu gia. Lão gia hãy cho
đại thiếu gia thêm chút thời gian.”
“Một ông già như tôi thì liệu còn đợi được bao lâu
nữa? Năm mẹ Tiểu Nam mất, tôi mới biết trên đời này mình còn có một đứa con
trai. Đã mười ba năm rồi, nó vẫn không chịu gọi tôi một tiếng bố… Tôi bỏ vốn để
nó mở công ty, không đến một năm sau, toàn bộ tiền lãi nó cũng trả tôi, còn nói
gì mà không ai nợ ai, khụ khụ, tôi thật không biết làm sao với thằng bé này
nữa, khụ khụ…”
“Lão gia gân cốt vẫn còn cứng cáp lắm, đừng nói những
câu không tốt lành như thế. Chẳng phải ông đã sắp xếp hôn sự cho đại thiếu gia
rồi sao?”
Quản gia Trần đã làm quản gia cho nhà họ Hàn ba mươi
năm, sớm trở thành người bạn tâm giao của Hàn Kiến Quốc. Những chuyện thị phi
liên quan đến nhà họ Hàn, ông rõ hơn ai hết. Nợ một món nợ phong lưu thì dễ,
nhưng muốn trả hết thì rất khó.
Nhắc tới truyện này, quản gia Trần nhớ đến hai cô gái
hôm nay xuất hiện trước phòng phẫu thuật, mắt ông sáng lên: “Không chừng đại
thiếu gia có ý trung nhân rồi, nhưng cô gái đó nói chuyện rất khắc nghiệt, hình
như tôi đã gặp qua rồi, có lẽ là bạn gái của đại thiếu gia. Còn có một cô gái, luôn
nói nhị thiếu gia là do cô ấy hại, có lẽ là bạn gái nhị thiếu gia mới quen,
nhưng hình như cô gái đó cũng rất thân với đại thiếu gia…”
Hàn Kiến Quốc nhíu mày: “Hãy đi điều tra về hai cô gái
đó, đi ngay đi!”
“Rõ, thưa lão gia.”