Thương Châu quốc, phủ Nhân Vương.
Sau khi công chúa Mỹ Chân đưa tin đến, quốc vương Bắc Thần quốc lập tức âm
thầm phái người tới nhận công chúa Mỹ Chân. Nhưng mà công chúa Mỹ Chân
lại không lập tức trở về.
"Công chúa, ngươi thật sự không trở về sao?" Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng cau mày.
"Ta... mặt của ta còn chưa chữa khỏi. Còn chưa tìm được Y Tiên, chờ ta trị
lành khuôn mặt ta lập tức trở về." Biểu tình của công chúa Mỹ Chân có
chút không tự nhiên, đâu phải chỉ là bởi vì nguyên nhân này. Thật ra là
vì không bỏ được nam tử dịu dàng này. Luôn muốn ở chung một chỗ với hắn.
"Công chúa, ngươi ~~" Hoàng Phủ Khinh Trần than thở, "Được rồi, vậy công chúa muốn giao phó với quốc vương Bắc Thần quốc như thế nào đây?"
"Tự ta sẽ nói rõ ràng với phụ hoàng, không có sao." Công chúa Mỹ Chân thấy
Hoàng Phủ Khinh Trần đồng ý cho nàng ở lại, vui vẻ gật đầu một cái bảo
đảm mình sẽ xử lý tốt.
"Vậy thì tốt." Hoàng Phủ Khinh Trần không
có nhiều lời vào vấn đề này, "Y Tiên vẫn còn ở Thành Hạ quốc, chờ hắn
vừa vào biên quan, ta lập tức phái người đi mời."
"Cám ơn Vương
gia." Công chúa Mỹ Chân thỏa mãn cười lên. Lần đầu tiên cảm giác được
người khác quan tâm và che chở như vậy, trong lòng thật ấm áp.
Sau khi công chúa Mỹ Chân rời đi, Hoàng Phủ Khinh Trần đứng lên dạo bước ở
trong sân, nhìn cái bóng của mình trong ao thì thở thật dài một cái, bây giờ Thanh Linh đang ở đâu? Có bình an hay không? Đông Phương Thiểu Tư
cái người điên kia thật sự đã cứu nàng ra ngoài. Nhưng sau đêm đó lại
không biết tung tích. Vẫn chưa xuất quan, nói cách khác vẫn còn ở trong
Thành Hạ quốc. Rốt cuộc tại sao vậy chứ? Sau khi cứu người vẫn chưa rời
đi. Theo tính tình của tên nam nhân Đông Phương Thiểu Tư kia, cho dù có
hắn biết rõ mình ở biên quan mai phục hắn, hắn cũng sẽ dứt khoát tới
đây. Nhưng mà, bây giờ không có một chút động tĩnh nào, rốt cuộc là tại
sao?
Chẳng lẽ? ! Đột nhiên trong lòng Hoàng Phủ Khinh Trần giật
mình một cái, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ. Chẳng lẽ Thanh Linh đã
xảy ra chuyện? Không, sẽ không. Người nam nhân kia cho dù để cho bản
thân chết một trăm lần cũng sẽ không để cho Thanh Linh chịu một chút tổn thương nào. Như vậy đến cùng là xảy ra chuyện gì đây?
Vậy mà,
sau khi một bức thư khẩn cấp được đưa đến Kinh Thành Thương Châu quốc,
rốt cuộc Nhân vương đã hiểu rõ tại sao Dạ Mặc Hiên lại có thái độ phách
lối như vậy.
Không có bất kỳ điềm báo nào, Thành Hạ quốc đã phát động chiến tranh.
Biên quan thất thủ, hai tòa thành liên tiếp thất thủ!
Tướng sĩ Thành Hạ quốc mạnh như vũ bão, quân Thương Châu quốc không thể ngăn cản, liên tục thất bại, chết thảm trọng.
"Các vị khanh gia mau nghĩ ra biện pháp." Trên đại điện, hoàng thượng kinh
hoảng, nóng nảy đứng ở phía dưới thỉnh cầu đám quần thần.
Mọi người nhìn nhau, thì thầm với nhau nhưng không ai có thể đưa ra giải pháp.
"Trời ơi, thật là một đám phế vật." Hoàng thượng nhanh chóng xoay quanh,
miệng nói bừa, quay đầu một cái nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Nhân
vương, "Nhân vương, ngươi nói xem, bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Đối
phương dùng hỏa khí mà chúng ta chưa từng thấy qua. Hiện tại tướng sĩ
chết rất nghiêm trọng."
Nhân vương khẽ than thở ở trong lòng,
hoàng thượng vẫn là cái bộ dáng này, vừa gặp chuyện liền hoảng loạn
không thôi, như vậy sao có thể khiến quần thần tin phục?
"Theo ý
kiến của vi thần, trước tiên phải biết rõ hỏa khí của Thành Hạ quốc có
nhược điểm gì, không thể kích động, nhất định sẽ nghĩ ra đối sách." Nhân vương đứng dậy, nhìn đám quần thần nghị luận ầm ĩ, chợt quát to, "Lưu
tướng quân, Chu tướng quân bước ra khỏi hàng!"
"Có mạt tướng!"
"Có mạt tướng!"
"Hai người các ngươi lập tức thống lĩnh năm vạn đại quân tiến về phía trước
nghênh địch, nhưng hãy nhớ lấy chỉ có thể thủ không thể vũ" Nhân vương
lạnh lùng phân phó.
Hai vị Tướng quân liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên có chút không hiểu mệnh lệnh của Nhân vương, nhưng vẫn chắp tay đồng ý.
"Bổn vương cũng sẽ cùng đi." Nhân vương cau mày, hắn ngược lại muốn nhìn thử rốt cuộc là cái vũ khí gì khiến Thành Hạ quốc phách lối ương ngạnh như
vậy.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hoàng thượng xoa cái trán đổ mồ
hôi, như trút được gánh nặng ngồi xuống, " không có việc gì thì bãi
triều đi."
Nhân vương nhìn hoàng thượng vội vã bãi triều, nhẹ nhàng than thở. Hoàng thượng vẫn như vậy thì sao có thể. . . . . .
Cứ như vậy, Nhân vương và hai vị Tướng quân thống lĩnh năm vạn đại quân
tiến về phía biên quan nghênh chiến quân đội của Thành Hạ quốc.
Thành Hạ quốc, trong biệt viện của Hắc Vũ.
"Hừ, rốt cuộc đã khai chiến sao?" Trên gương mặt tuyệt mỹ của Đông Phương
Thiểu Tư là vẻ sắc lạnh, hừ nhẹ một tiếng, trong lời nói có lờ mờ sự
giễu cợt.
"Ừ, đã khai chiến. Quân đội Thành Hạ quốc mạnh như vũ bão, liên tiếp đánh bại hai tòa thành trì." Hắc Vũ trầm giọng nói.
"Không phải nằm trong dự tính của ngươi sao?" Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói.
Hắc Vũ nhất thời im lặng, nhìn động tác của nam nhân lãnh khốc trước mắt
càng thêm im lặng. Nam nhân tuyệt mỹ lãnh khốc trước mắt đang cầm một
con dao nhỏ gọt táo. Gọt xong thì cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ đút
cho người tựa vào đầu giường ăn. Còn Sở Thanh Linh mỉm cười cắn miếng
táo, trên mặt là nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
"Khoảng bao lâu
nữa Thương Châu quốc sẽ thất thủ, ngươi tính thử xem." Đông Phương Thiểu Tư cầm khăn tay cẩn thận lau miệng cho Sở Thanh Linh.
"Ngắn thì
tháng ba, lâu thì nửa năm." Hắc Vũ trầm giọng nói. Nếu như theo tình
huống bây giờ, có thể ba tháng Thương Châu quốc sẽ thất thủ.
"Ha ha." Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh, "Ngươi đã đánh giá cao Dạ Mặc Hiên, đánh giá thấp Nhân vương."
Hắc Vũ ngơ ngẩn, nhìn Đông Phương Thiểu Tư không nói ra lời.
"Có muốn đánh cuộc một lần hay không?" Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh, "Dạ
Mặc Hiên tốn hơn 3 năm cũng không có cách nào hoàn toàn chiếm được
Thương Châu quốc."
"Vì ngươi chưa biết sự lợi hại của hoả khí đó." Hắc Vũ cau mày.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nói muốn tạo ra hỏa khí cần phải mất bao nhiêu thời
gian, mà muốn sử dụng hoả khí đó thì sao? Có hỏa khí có thể sử dụng liên tục không hạn chế hay sao? Lúc đối mặt với một thành luỹ kiên cố, cũng
có thể hoàn toàn công phá hay sao?" Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt hỏi
một chuỗi vấn đề, Hắc Vũ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
" Công tử Hắc Vũ." Lúc này, Sở Thanh Linh nhẹ nhàng mở miệng, "Những ngày này, đa tạ ngươi chăm sóc."
"Các ngươi, phải đi sao?" Hắc Vũ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Đông Phương Thiểu Tư gật đầu một cái, "Cơ thể của Thanh Linh đã ổn định rồi, ta muốn trở lại Thiên Vận quốc sớm."
"Cũng tốt. Hiện tại Nhân vương cũng không còn thời gian để ý đến các ngươi."
Hắc Vũ hơi phức tạp nhìn Sở Thanh Linh mỉm cười, đi lần này chẳng biết
lúc nào mới có thể gặp mặt nhau nữa.
"Hoan nghênh ngươi tới Thiên Vận quốc." Lúc này Sở Thanh Linh mỉm cười mở miệng.
Hắc Vũ sửng sốt, đây là đang mời hắn sao? Nói như vậy, còn có cơ hội gặp nàng sao?
Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, đúng là vẫn không nói ra lời. Đương
nhiên Sở Thanh Linh biết tâm tư của Đông Phương Thiểu Tư, buồn cười vỗ
tay của hắn an ủi.
Cứ như vậy, Hắc Vũ phái hai nhóm người ra, giúp đỡ đám người Đông Phương Thiểu Tư thuận lợi rời khỏi biên quan.
Mà Nhân vương đang nhức đầu với chiến tranh Thành Hạ quốc, không rảnh chú ý đến bọn họ. Đoàn người Đông Phương Thiểu Tư thuận lợi trở về Thiên Vận
quốc.
Khi xe ngựa dừng ở trước của lớn quen thuộc của Vương phủ thì Sở Thanh Linh chợt có sự kích động muốn khóc.
"Chúng ta về nhà rồi, Thanh Linh." Đông Phương Thiểu Tư cẩn thận ôm Sở Thanh
Linh xuống xe ngựa, mỉm cười dịu dàng nói với người trong ngực.
"Ừ, về nhà."Sở Thanh Linh tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Về sau nàng còn đi lung tung nữa, ta sẽ đánh vào mông nàng đấy." Đông Phương Thiểu Tư giả bộ tức giận nói.
"Ta sẽ không rời khỏi chàng nữa, không bao giờ nữa." Sở Thanh Linh nghiêm túc bảo đảm.
"Ta cũng sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi ta nữa." Đông Phương Thiểu Tư bá đạo nói.
Lãnh Ngự Phong trợn mắt nhìn hai người sến muốn chết người này, coi thường đi ra ngoài.
"Vương gia ~"Ngài trở lại rồi!" Tổng quản tiến lên đón, thiếu chút nữa đã khóc.
"Sao vậy?" Đông Phương Thiểu Tư cau mày, tổng quản không nhớ mình đến mức đó chứ?
"Hoàng thượng đã triệu kiến ngài nhiều lần." Tổng quản nói năng lộn xộn,
"Hoàng thượng luôn luôn tìm ngài, nói có chuyện muốn thương lượng. Nói
ngài trở về lập tức đi gặp hắn."
"Hả?" Đông Phương Thiểu Tư khẽ cau mày, có chuyện gì khiến Thiểu Kỳ hốt hoảng như vậy?
Sở Thanh Linh nhìn sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư, nhẹ nhàng kéo y phục
của hắn một cái rồi nói: "Chàng đi đi. Ta ở nhà đợi chàng, ta không sao. Hoàng thượng tìm chàng gấp như vậy, nhất định có chuyện rất quan
trọng."
Đông Phương Thiểu Tư gật đầu một cái, ôm Sở Thanh Linh
trở về phòng, hôn một cái ở trên trán Sở Thanh Linh rồi dặn dò Y Tiên
chăm sóc Sở Thanh Linh lúc này mới rời đi.
"Nha đầu, sau khi sinh con ra hãy cho nó bái ta làm sư phụ, giao cho ta đi." Y Tiên đánh chủ ý lên bụng của Sở Thanh Linh, tư chất của nha đầu tốt như vậy, mà người
nam nhân kia cũng hoàn mỹ, đứa bé sinh ra không cần nói cũng biết.
"Sư tổ, người nói cái gì vậy? Cha ta gọi người là sư phụ, người còn muốn
thu con của ta làm đồ đệ?" Sở Thanh Linh buồn cười nhìn ánh mắt xoay
tròn của Y Tiên.
"Vậy ta mặc kệ, dù sao con của ngươi sinh ra phải giao cho ta." Y Tiên giựt giựt khóe miệng, hơi có ý ăn vạ.
"Sau này hãy nói."Sở Thanh Linh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Y Tiên.
"Ta mặc kệ ——" Y Tiên nhất quyết không tha.
. . . . . . . . . . . .
Đông Phương Thiểu Tư vào hoàng cung đi đến Thượng Thư Phòng.
Khi hoàng thượng nhìn thấy hắn thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Vương huynh, ngươi trở lại rồi, làm ta vội muốn chết." Đông Phương Thiểu Kỳ
đã làm hoàng thượng lại có thói quen gọi Đông Phương Thiểu Tư là Vương
huynh như cũ.
"Hoàng thượng!" Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng ho khan một cái, liếc nhìn thái giám cung nữ xung quanh.
Đông Phương Thiểu Kỳ hiểu được, phất tay cho bọn cung nữ thái giám lui
xuống, thấy Đông Phương Thiểu Tư đang muốn nói gì, Đông Phương Thiểu Kỳ
liên tục nói không ngừng: "Vương huynh, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói ta làm hoàng thượng nên có uy nghiêm của hoàng thượng. Cũng
không phải là ta muốn ngồi vị trí này. Cái này hãy nói sau, hiện tại có
phiền toái lớn rồi." Sắc mặt của Đông Phương Thiểu Kỳ hơi tái nhợt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Đông Phương Thiểu Tư cau mày.
"Tự ngươi nhìn đi." Đông Phương Thiểu Kỳ đưa một phong thư cho Đông Phương Thiểu Tư.
Đông Phương Thiểu Tư nhận lấy, mở ra xem, càng xem sắc mặt càng chùng xuống. Lá thư này là của quốc vương Bắc Thần quốc đưa tới, lời nói bên trong
sắc bén, khiển trách Thiên Vận quốc đối đãi tàn nhẫn với công chúa Mỹ
Chân, còn thay đổi thân phận. Vì vậy chuyện liên minh vô hiệu, muốn
Thiên Vận quốc đưa ra một lời giải thích, nếu không sẽ dùng vũ lực lấy
lại công đạo cho công chúa Mỹ Chân. Nói theo cách khác, nếu như không
phối hợp, như vậy sẽ khó tránh khỏi chiến tranh.
Đông Phương Thiểu Tư nhíu chặt lông mày.
Xem ra, chuyện phiền phức không chỉ có một cái.