Editor: ChiMy
Trong đại sảnh Sở gia, mặt Sở Mặc Hiên nghiêm nghị: “Nương, nương đã sớm biết có phải hay không? Vì sao không nói cho ta biết? !” Sau khi Sở Thanh Linh bị mang đi, Sở Mặc Hiên đã nhiều lần muốn đến Vương phủ tìm người, thế nhưng đều bị Đoan Ngọc ngăn lại. Một lần cũng chưa từng gặp được Sở Thanh Linh. Mà Đoan Ngọc đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, bà chỉ giải thích Vương gia sẽ không cho Linh nhi về nhà.
Đối mặt với sự chất vấn của Sở Mặc Hiên, Đoan Ngọc thở dài, sao bà lại không biết tâm tư của đứa nhỏ này. Nó không muốn xa rời Sở Thanh Linh, nó vẫn luôn cảm thấy nam tử trên đời này đều không xứng với Thanh Linh. Lúc này nhất định sẽ cảm thấy thân phận Vương gia sẽ không mang lại hạnh phúc cho Thanh Linh, nên kiên quyết phản đối. Thế nhưng Linh nhi nói, nàng thích Vương gia, nàng rất hạnh phúc khi ở chung với hắn. Vậy là đủ rồi.
“Nương, vì sao nương không nói lời nào?” Sở Mặc Hiên tức giận gầm nhẹ, “Vì sao tỷ tỷ vẫn không trở lại? Nương cũng không cho ta tìm tỷ tỷ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại đột nhiên nói tỷ tỷ muốn thành thân với Nhiếp chính vương!”ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
“Hiên nhi, tỷ tỷ ngươi nói rất hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn. Nương vì sợ ngươi phản đối nên mới không nói cho ngươi biết.” Đoan Ngọc nhìn Sở Mặc Hiên giận dữ thì hơi đau đầu, bà biết đứa nhỏ này sẽ phản ứng rất kịch liệt.
“Không nói thì ta không biết sao? Tỷ tỷ nói rất hạnh phúc? Vương gia đều là ba vợ bốn nàng hầu , tỷ tỷ sẽ hạnh phúc sao?” Sở Mặc Hiên phẫn hận cắn môi, “Ta muốn gặp tỷ tỷ! Chuyện này đúng là kì lạ, tỷ tỷ bị mang đi không trở về. Ta muốn đi tìm tỷ tỷ nương cũng không cho.”
“Hiên nhi, ngươi hãy nghe nương nói, thế nào Vương gia cũng sẽ mang Linh nhi trở về. Vương phủ không thể so với gia đình bình thường, không phải chúng ta muốn vào thì vào.” Đoan Ngọc bất đắc dĩ khuyên bảo .
“Hừ! Vương gia có thể muốn làm gì thì làm sao?” Sở Mặc Hiên không nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, “Ta đi tìm tỷ tỷ, ta hỏi tỷ ấy, muốn chính miệng tỷ tỷ nói với ta rằng tỷ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.” ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
“Hiên nhi!” Đoan Ngọc sốt ruột đứng lên đuổi theo, nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Sở Mặc Hiên biến mất ở ngay cửa. Đoan Ngọc sốt ruột hô hạ nhân: “Phúc Vận, mau, nhanh đi mang Hiên nhi về đây!”
Sau khi hạ nhân tên là Phúc Vận nghe xong vội vàng chạy ra ngoài cửa. Để lại một mình Đoan Ngọc lo lắng bước đi qua lại ở trong đại sảnh.
Trong thư phòng Hoàng cung, vẻ mặt Đông Phương Thiểu Tư trang nhã, lẳng lặng nhìn công văn trong tay. Nhìn như trong mắt không có gợn sóng, chỉ có người hiểu biết hắn mới hiểu được, trong mắt của hắn lúc này có một tia ý cười thoả mãn.
“Làm cũng không tệ lắm.” Đông Phương Thiểu Tư buông công văn xuống nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của Lãnh Ngự Phong đứng ở dưới thở dài nói.
“Coi như là vi thần tặng ngài đại lễ thành thân.” Lãnh Ngự Phong ngáp dài mệt mỏi nói. ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
“Vậy thì cảm tạ, bất quá trong tay ngươi lúc nào thì có nhân vật lợi hại này, ta có phải nên cẩn thận xem ngươi có đối phó với ta hay không?” Tâm tình của Đông Phương Thiểu Tư rất tốt, cư nhiên cũng bắt đầu cười rộ lên nói đùa.
“Ta nào dám a.” Lãnh Ngự Phong nở nụ cười khổ, dù hắn có lòng cũng không co can đảm a. Thế nào lại là đối thủ của nam nhân trước mắt. Tự nhiên hắn cũng hiểu được tâm tình của nam nhân trước mắt hiện tại rất tốt, bằng không cũng sẽ không nói đùa với mình.
“Ha ha, ngươi muốn ngồi ở vị trí này của ta, ta còn cám ơn ngươi không kịp.” Đông Phương Thiểu Tư nói. Người ở bên ngoài thấy hắn quyền cao chức trọng, phong quang vô hạn, nhưng có mấy người biết hắn có bao nhiêu vất vả. Hiện tại giang sơn này đều do một mình hắn bày mưu tính kế, hoàng thượng lại còn nhỏ tuổi. Có mấy người có thể chia sẻ đâu?
“Vô song giá y đã đưa tới sao?” Lãnh Ngự Phong rốt cuộc nghĩ đến nguyên nhân hắn cao hứng như thế. ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
“Ừ, đang đưa tới Vương phủ, có muốn đi xem hay không?” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài.
“Tốt, dù sao cũng không có việc gì.” Lãnh Ngự Phong nhún vai đi theo phía sau.
Hai người ra khỏi hoàng cung ngồi lên xe ngựa rồi chạy tới Vương phủ. Trong xe ngựa, Đông Phương Thiểu Tư nhắm chặt hai mắt, khóe miệng vẫn còn nhàn nhạt ý cười. Lãnh Ngự Phong nhìn thấy, trong lòng nói thầm, nam nhân này đúng là bị ma nhập .
Tiếng người huyên náo, đi qua đi lại. Kinh thành vẫn luôn phồn hoa như vậy. Lãnh Ngự Phong xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, nhìn đường lớn phồn hoa, trong lòng phát ra sự kính phục đối với Đông Phương Thiểu Tư từ tận đáy lòng. Thiên hạ dưới sự cai trị của nam nhân này càng ngày càng thịnh vượng. Trước đây Hoa thái phi mướn đoạt quyền khống chế tiểu hoàng đế, dùng mọi cách hãm hại và ám sát hắn. Cuối cùng cái nữ nhân ngu xuẩn kia bị biếm vào lãnh cung vĩnh viễn không thể xoay người.
Tới cửa Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư nhảy xuống xe ngựa, Lãnh Ngự Phong đi theo phía sau, lại bị một trận huyên náo ở cửa thu hút lực chú ý. Trước của có một thiếu niên tuấn mỹ đang tranh chấp chuyện gì với bọn thị vệ, vô cùng kích động. ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
Đông Phương Thiểu Tư cũng không thèm liếc mắt nhìn, hắn cùng Lãnh Ngự Phong tiếp tục đi vào bỏ qua thiếu niên.
“Ngươi đứng lại! Tỷ tỷ của ta đâu? Ta muốn gặp tỷ tỷ của ta!” Sở Mặc Hiên thấy Đông Phương Thiểu Tư trở về, mà Đông Phương Thiểu Tư lại không liếc mắt nhìn hắn, làm cho trong lòng Sở Mặc Hiên căm tức hơn. Nam nhân như vậy có cái gì tốt? Đánh chết mình cũng không tin tỷ tỷ sẽ thích nam nhân như vậy!
“Ngươi là ai?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng hỏi, trong thanh âm không có một tia độ ấm.
Sở Mặc Hiên chán nản, nam nhân ghê tởm này, không liếc mắt nhìn mình thì thôi. Bây giờ nhìn thấy mình cư nhiên còn nói như vậy, hắn không nhận ra mình sao? Ban đầu lúc ở hậu viện còn nói thú tỷ tỷ của mình.
“Ta là Sở Mặc Hiên!” Trong lòng Sở Mặc Hiên dâng lên một trận khuất nhục, nam nhân trước mắt này không để ai vào mắt sao?
“À, là ngươi sao.” Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt nói. Kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng đã nhận ra Sở Mặc Hiên, chỉ là ở trong lòng rất không thích hắn ta, cũng không muốn để ý tới hắn. Nếu hắn không phải là đệ đệ của Thanh Linh, hắn đã sớm gọi người đánh hắn ta ra.
“Ta, muốn gặp tỷ tỷ của ta!” Sở Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn đáy mắt Đông Phương Thiểu Tư có sự miệt thị, trong lòng Sở Mặc Hiên dâng lên cơn giận dữ. Tên hỗn đản này! Hoàn toàn không để mình vào mắt!
“Tỷ tỷ ngươi? Thanh Linh đang vội vàng thử giá y. Không rảnh.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nói xong liền không hề để ý tới Sở Mặc Hiên trực tiếp đi vào. Lãnh Ngự Phong nhíu mày, không nói gì, đi theo phía sau. ChiMy-DiễnnnnnđànnnnLêQuuuuuýĐôn
“Ngươi! Ta muốn gặp tỷ tỷ!” Sở Mặc Hiên phẫn nộ gầm nhẹ, trong lòng tràn đầy khuất nhục. Người nam nhân này từ đầu tới cuối cũng không nhìn thẳng vào mình!
“Đuổi ra đi.” Đông Phương Thiểu Tư không quay đầu lại, nhàn nhạt nói một câu rồi đi vào.
Khóe miệng Lãnh Ngự Phong cười khổ, nam nhân này thật đúng là bá đạo, cư nhiên đối xử với thân nhân của nàng ta như vậy.
Không để ý đến phía sau tranh cãi ầm ĩ, khóe miệng Lãnh Ngự Phong co quắp nói: “Ngươi không sợ nàng biết ngươi đối xử với đệ đệ của nàng như vậy?”
Đông Phương Thiểu Tư chợt đứng lại, Lãnh Ngự Phong cả kinh cũng vội vàng ngừng lại, cho rằng Đông Phương Thiểu Tư muốn làm khó dễ, ai ngờ, Đông Phương Thiểu Tư yếu ớt nói một câu: “Ngươi, cảm thấy bọn họ giống tỷ đệ sao?”