Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 194: Chương 194: Chàng hung dữ với ta?




“Được.” Lục Vân Khai cởi giày cùng ngoại sam, bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm mép bên phải Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn khoảng cách chừng hai nắm tay giữa hai người, lại nhẹ nhàng xê dịch sang bên Lục Vân Khai, vai kề vai. Tháng năm đã là ngày mùa hè, hai người đều chỉ mặc áo mỏng, hai người dựa vào gần, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người người kia.

Lúc nàng tới gần, thân thể Lục Vân Khai trở nên hơi cứng ngắc, Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, đoan chính thật hay giả! Đưa tay sờ sờ đùi Lục Vân Khai, ngón tay nhẹ nhàng đốt.

“Đừng làm rộn.” Lục Vân Khai bắt lấy cái tay làm loạn, buồn bã quát lớn một tiếng.

“Ân? Chàng hung dữ với ta?” Tống Tân Đồng nghiêng người, chống đầu nhìn Lục Vân Khai, cố ý xụ mặt hỏi: “Lục tú tài ngươi mấy ngày trước còn nói lòng ngươi thích ta, sao ta mang thai một cái liền thay đổi?”

“Không phải.” Lục Vân Khai chống lại tầm mắt chất vấn của Tống Tân Đồng, không nhìn ra nàng đang nói đùa, lập tức nghiêm túc giải thích: “Ta sợ làm nàng bị thương.”

“Ân?” Tống Tân Đồng ngốc một chút, rất nhanh phản ứng kịp, lại thấy bộ dạng Lục Vân Khai trịnh trọng vô cùng, phì một tiếng cười theo: “Chàng nghĩ gì thế?”

Lục Vân Khai rất thông minh, thoáng cái từ tiếu ý của vợ yêu đã hiểu được: “Thì ra là trêu chọc ta?”

“Ân.” Tống Tân Đồng nháy nháy mắt: “Lừa được chàng?”

“Ân.” Lục Vân Khai bắt được tay Tống Tân Đồng: “Sau này đừng làm mò, ta sợ ngày nào đó không nhịn được.”

“Định lực chàng sao kém thế chứ?” Tống Tân Đồng nhận thấy động tĩnh dưới thân Lục Vân Khai, buồn cười gãi gãi lòng bàn tay: “Chàng như vậy cũng không tốt, là mỗi nữ nhân nằm cạnh chàng thì chàng đều như vậy? Vậy ta nên làm cái gì bây giờ a?”

“Sẽ không.” Lục Vân Khai nghiêm túc giải thích: “Chỉ vì nàng là nương tử của ta, ta mới như vậy. Người khác, sẽ không.”

“Thật?” Tống Tân Đồng biết cổ đại ba vợ, bốn nàng hầu rất bình thường, chỉ có quyền có tiền là có thể có, hơn nữa người có công danh như Lục Vân Khai vậy, nhìn rất đẹp, hơn nữa Lục gia có chút tiền dư, nữ nhân nguyện ý dán lên lại càng nhiều.

“Lục Vân Khai chưa bao giờ nói láo: “Trước đây cũng có, nhưng ta không thích.”

Tống Tân Đồng truy vấn: “Có cái gì?”

“Không có gì.” Lục Vân Khai cảm thấy không thể nói, để tránh chọc nương tử mất hứng.

“Ta nghe rồi, chàng nói.” Tống Tân Đồng truy vấn: “Nếu như chàng không nói, cả đêm ta sẽ nghĩ những lời này, sẽ ghen, sẽ không ngủ được.”

Lúc ở hiện đại, Tống Tân Đồng chưa bao giờ cảm giác mình lại hỏi ra câu ngốc bạch không dinh dưỡng như vậy, nhưng đến nơi này, khi đã thích Lục tú tài mới phát giác, chỉ cần thật sự thích, chung quy sẽ dây dưa hỏi.

Nàng không thích người cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, như vậy quá mệt mỏi, còn không bằng nói rõ hơn một chút mới tốt.

“Chàng mau nói đi.” Tống Tân Đồng kép vạt áo trước ngực Lục Vân Khai: “Nói mau.”

Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, trái phải cũng không có gì, liền nói luôn: “Trước đây lúc đọc sách ở thư viện, đồng học trong thư viện thường đi thanh lâu, ta đi qua một lần, cô nương bên trong xinh đẹp mỹ lệ, nhưng ta lại không thích.”

“Chàng không thích dung chi tục phấn cũng bình thường, nếu như là con gái nhà lành thì sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Sẽ không.” Lục Vân Khai nâng tay Tống Tân Đồng lên, trịnh trọng nói: “Nàng đã gả đã cùng ta, ta liền chung tâm với nàng, sẽ không thay đổi.”

Nghe hắn hứa hẹn, đáy lòng Tống Tân Đồng đặc biệt cao hứng, không tự chủ cười rộ lên “Đây chính là chàng nói nha, sau này nếu như …. ta nhất định không buông tha chàng!”

“Sẽ không.” Lục Vân Khai mỉm cười: “Nương cũng sẽ không tha ta.”

“Nương thật tốt.” Tống Tân Đồng nói.

Lục Vân Khai gật đầu: “Nương rất thích nàng người con dâu này.”

“Ân, nương thật sự rất tốt.” Tống Tân Đồng nghĩ Lục mẫu thay nàng và cặp song sinh làm mấy bộ quần áo, trong ngày thường còn chiếu cố chu đáo, đáy lòng nàng rất cảm động.

Lúc ở hiện đại, nàng cũng nghe không ít bạn bè cùng đồng nghiệp nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó xử, nhưng ở đây, nàng lại gặp được một mẫu thân tốt.

Nếu như nàng gặp phải cái loại như Trương Thúy Hoa, ách, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nửa đời sau vô vọng.

Nghĩ như vậy, Tống Tân Đồng không khỏi lại cảm khái lần nữa: “Sao nương lại tốt như vậy chứ?”

Lục Vân Khai ghen tị, buồn bã nói: “Ân, ta thì không tốt?”

Tống Tân Đồng cười hì hì mấy tiếng: “Ghen sao?”

“Chàng cũng tốt, tốt nhất.” Tống Tân Đồng cúi thân thể về phía trước, nằm sấp trên người Lục Vân Khai, ôm mặt hắn, hôn lên môi hắn hai cái: “Tốt nhất.”

Tống Tân Đồng đã muốn quay người lại, nhưng bị Lục Vân Khi vòng eo lại, lại hôn đến, làm nụ hôn càng thêm sâu, lời lẽ giao triền, ái muội tình thâm.

Hôn được nửa ngày, Lục Vân Khai mới buông Tống Tân Đồng ra, nàng thở hồng hộc nằm xuống, sắc mặt hồng hào, đôi môi sáng bóng đẫm nước, hai mắt thất thần nhìn đỉnh màn màu xanh, giơ tay lên che trái tim đang không ngừng nhảy lên bùm bùm, nàng cho rằng nàng thích Lục tú tài hơn đâu.

Tống Tân Đồng càng đưa tay bỏ vào trên lồng ngực Lục Vân Khai, cũng là đập bang bang không ngừng, cường tráng mà hữu lực, rất tốt, hắn cũng càng lúc càng thích chính mình thôi.

Nghỉ ngơi đã lâu, hai người mới bình phục khí tức cùng với áp chế ẩn ẩn ** dưới đáy lòng.

Tống Tân Đồng than một tiếng: “Chờ thêm ba tháng thì tốt rồi.”

“Cái gì ba tháng?” Lục Vân Khai không rõ.

Tống Tân Đồng giận liếc hắn một cái, vậy mà không hiểu, không hiểu thì thôi.

Lục Vân Khai cũng không truy vấn nữa, vỗ nhè nhẹ cái chăn mỏng đắp trên người nàng: “Ta tắt đèn.”

“Được.” Tống Tân Đồng nhìn thân ảnh Lục Vân Khai đứng dậy đi tắt đèn, gầy gò nhưng lại cao ngất, hắn, là nam nhân của nàng đấy, nam nhân muốn trải qua cả đời.

Rất nhanh, ngọn đèn dập tắt, bên trong phòng thoáng cái tối xuống.

Thích ứng một chút, Tống Tân Đồng lại có thể nương theo ánh trăng thấy rõ bày biện trong phòng: “Sắp mười lăm rồi.”

Vân Khai: “Còn có ba ngày.”

“Nhanh.” Tống Tân Đồng giật giật chân, làm cho mình thoải mái một chút: “Hôm nay ta mua, khế đất ngày mai sẽ làm tốt, qua hai ngày ta tìm người rào lại, chờ rào xong rồi ta liền đi trại gà bên kia đặt gà vịt, chờ phòng ốc trong rừng xây xong dự đoán gà con cũng nở ra.”

“Được.” Lục Vân Khai không cảm thấy có gì không tốt.

“Ta còn muốn trồng chút cây ăn quả trong rừng, chờ sau này có thể hái trái cây ăn.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại đem chuyện cây ăn quả giống dễ bị thỏ ăn hết nói cho Lục Vân Khai nghe: “Ta nghĩ có cần rào lại hay không? Để tránh bị ăn hết, nhưng lại quá nhiều, rào lại cũng phiền phức.”

“Mua cây đã lớn, loại cây hai năm là có thể kết quả.” Lục Vân Khai nói.

“A?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng là một biện pháp: “Nhưng là loại cây ăn quả này không có bán đi? Hơn nữa phải tốn rất nhiều bạc.”

Lục Vân Khai nghĩ nghĩ nói: “Ta nhờ Giang Minh Chiêu hỏi một câu, nếu là có liền mua cây ăn quả lớn, nếu như không có liền mua nhỏ.”

“Vậy nghe lời chàng.” Tống Tân Đồng tính toán trong lòng một chút, không nhịn được thở dài một hơi: “Ai, bạc vừa tới tay không bao lâu lại không còn.”

Lục Vân Khai: “Không việc gì, ta có.”

“Bạc của chàng đều ở chỗ của ta, chàng có cái gì hả?” Tống Tân Đồng thở dài: “Còn muốn tồn mười vạn lượng bạc cho chàng, ai, cũng may hiện trong tay cũng còn có một chút.”

Lục Vân Khai muốn tham gia khoa khảo một lần nữa, ít nhất cần giao nộp mười vạn lượng bạc, đổi lại là phú hộ có tiền khác thì trái lại là chút lòng thành, nhưng bọn hắn loại cửa nhỏ nhà nghèo này sẽ rất khó.

Lục Vân Khai đau lòng nương tử nhà mình: “Vậy ta không thi thôi.”

“Không được.” Tống Tân Đồng lập tức nói: “Chàng an tâm đọc sách, tất cả có ta, ta vẫn chờ làm nương tử cử nhân, nương tử trạng nguyên, nhất phẩm phu nhân đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.