Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 359: Chương 359: Cháu ngoại gái là nhặt về?




“Tỷ tỷ, bé chính là cháu ngoại gái chúng ta?” Đại Bảo và Tiểu Bảo vây quanh cạnh cái nôi nhỏ, thập phần tò mò nhìn cháu ngoại gái mở to mắt, không ngừng nói: “Tỷ, sao mặt bé đỏ hồng, không dễ nhìn.”

Tiểu Bảo càng là lời ra kinh người: “Tỷ, có phải con bé là ngươi nhặt về không? Thế nào một chút cũng không trắng?”

Tống Tân Đồng câm nín: “Hai đứa mới là ta nhặt về!”

Đại Bảo hì hì cười rộ lên: “Thu bà bà nói chúng ta là nương sinh.”

“Thiếu gia, trẻ con sinh ra đều là cái dạng này, qua mấy ngày nảy nở rồi liền trắng.” Vương thị ở bên nhỏ giọng nói: “Tiểu tiểu thư nhưng đẹp, các ngươi xem mắt nàng, miệng, mũi, có phải đều giống như cô nương hay không?”

Tiểu Bảo nhìn chung quanh, không có nhìn ra chỗ nào giống tỷ a? Nhưng vì không tổn thương lòng tỷ, thập phần khó xử gật gật đầu: “Giống tỷ.”

“Cũng giống tỷ phu.” Đại Bảo nói theo: “Lông mày, trán, mặt, tai, đều giống như tỷ phu.”

“…” Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, thật đúng là đủ khôn khéo, ngũ quan mỗi người phân một nửa, ai cũng không đắc tội.

“Tỷ, tại sao lại cháu ngoại gái a? Đệ còn nghĩ là một cháu trai nhỏ, chúng ta có thể dẫn hắn đi trong núi bắt thỏ, đánh gà rừng.” Tiểu Bảo đưa tay sờ sờ mặt cháu ngoại gái, cau mày nghĩ: Mềm nhũn, nếu như là cháu trai nhỏ khẳng định là cứng rắn, có thể tùy tiện đập sao cũng được.

“Mấy đứa là người làm cữu cữu, sao còn cả ngày nghĩ chơi khắp nơi?” Tống Tân Đồng giả vờ tức giận hừ một tiếng: “Con bé là cháu ngoại gái, sau này mấy đứa nhưng phải che chở con bé, không để cho người khi dễ con bé.”

“Dạ.” Đại Bảo trịnh trọng gật đầu: “Tỷ yên tâm, đệ sẽ bảo hộ bé.” Dừng một chút, lại nói: “Cũng sẽ bảo hộ tỷ người.”

“Đệ cũng sẽ.” Tiểu Bảo cũng không cam tỏ ra yếu kém nói.

“Tỷ, đệ có thể bé cháu ngoại gái hay không?” Đại Bảo cảm thấy chỉ sờ tay nhỏ của cháu ngoại gái không có ý nghĩa, muốn bế bế.

“Thiếu gia, chờ mấy ngày nữa thân thể tiểu tiểu thư lớn chắc một chút, các ngươi lại bế.” Vương thị ở bên khuyên nhủ, đứa nhỏ vừa sinh ra thân thể mềm, người lớn ôm còn phải cẩn thận từng li từng tí, tạm thời không dám để cặp song sinh tuổi mụ chỉ mới có bảy tuổi ôm.

Đại Bảo nghĩ nghĩ, gật gật đầu, chỉ là trên miệng hơi hiện ra ghét bỏ nói: “Con bé thật là yếu.”

“Hồi bé hai đứa cũng yếu như vậy, còn chưa có nặng bằng cháu gái đâu.” Tống Tân Đồng tức giận nói, Đại Bảo và Tiểu Bảo bởi vì là song sinh, Đại Bảo sinh hạ ra đều chưa tới 5 cân, Tiểu Bảo yếu hơn một chút, mà tiểu khuê nữ đã 5 cân 5 lạng, mặc dù nhỏ gầy, nhưng cũng là một cái cân nặng không tồi.

“Như vậy à.” Đại Bảo nhíu chặt mày, Tiểu Bảo thì nói: “Vậy cháu ngoại gái vẫn là rất lợi hại.”

“Tỷ, con bé có tên hay không?” Đại Bảo lại hỏi.

Tống Tân Đồng nói: “Có, tỷ phu đệ đặt tên cho con bé gọi là Lục Hướng Noãn, mấy đứa có thể gọi con bé là Noãn Noãn.”

“Noãn Noãn?” Đại Bảo giả bộ thưởng thức một chút: “Tên này thật là dễ nghe.”

“Noãn Noãn.” Tiểu Bảo chọc mặt Noãn Noãn: “Cháu ngoái gái Noãn Noãn, mắt con bé thật là đẹp mắt, to to, đẹp như của tỷ.”

Tiểu bằng hữu Noãn Noãn bị chọc vào mặt, thoáng cái khóc lên, tiếng khóc to rõ, chấn đến đau tai.

“A? Con bé khóc.” Tiểu Bảo nhất thời giật mình sửng sờ tại chỗ, chân tay luống cuống nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ…”

Tống Tân Đồng vội nhấc cái nắm nhỏ lên chạy: “Ôi Noãn Noãn của ta, sao lại khóc chứ? Đừng khóc đừng khóc,cữu cữu không phải cố ý, cũng không có chọc đỏ, đừng khóc đừng khóc…”

Vương thị nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng luống cuống tay chân, cười tiến lên: “Cô nương, có phải tiểu tiểu thư đói bụng hay không?”

Tống Tân Đồng lắc đầu, vừa nãy lúc Lục Vân Khai ở đây mới cho bú sữa, không đói nhanh như vậy: “Vừa mới cho bú sữa.”

“Vậy là tiểu?” Vương thị lại nói.

“Này…” Tống Tân Đồng nhớ hình như vẫn luôn chưa từng xi tiểu, lẽ nào thật là tiểu?

Vương thị thấy tình trạng đó, liền biết có lẽ thực sự là tiểu, tiến lên nhận lấy đứa bé: “Cô nương, nô tì đến xem.”

Tống Tân Đồng đưa đứa bé cho Vương thị: “Vậy ta ở bên cạnh học một chút.”

Vương thị bế đứa bé ngồi lên băng ghế nhỏ trong tịnh phòng: “Đại Nha, lấy chút nước nóng vào.”

“Ai.” Đại Nha vội đi tới trong nồi ngoài phòng múc nước, lại đem một cái khăn vải sạch sẽ vắt cạnh chậu, bưng vào để cạnh chân Vương thị.

Động tác Vương thị thành thạo cởi bao cho đứa bé, sau đó liếc nhìn trong tã: “Quả thật là tiểu, còn ị.” Nói rồi vứt tã vào chậu để tang vật bên cạnh, sau đó cấp tốc lấy nước nóng rửa mông cho tiểu Noãn Noãn, lại lấy khăn khô lau nước, lại lần nữa bọc tã lên, bao về bên trong lần nữa.

Tống Tân Đồng nhìn động tác của Vương thị, đồng thời đều lặng lẽ nhớ trong lòng, chờ lần sau chính nàng tự mình thay.

Đại Nha bưng nước nóng đã dùng qua cùng chậu tã ra ngoài phòng, đi ra ngoài giặt. Cặp song sinh đi tới nhìn một loạt khuông trúc cạnh tịnh thất, bên trên vắt không ít tã: “Tỷ, mấy cái tã đó đều nóng.”

“Đúng vậy, bên ngoài dựa gần lò bếp nấu nước, nhiệt khí có thể hong khô mấy khăn vải đó.” Tống Tân Đồng sờ sờ bả vai của hai cậu: “Được rồi, mấy đứa có thể tiếp tục đùa con bé.”

“Noãn Noãn sẽ không khóc nữa đi?” Lòng Tiểu Bảo còn sợ hãi nói.

“Sẽ không.” Tống Tân Đồng cười nói: “Noãn Noãn của chúng ta nhưng là một cô nương đại khí, từ hôm qua tới bây giờ, cũng chỉ mới khóc hai lần mà thôi.”

Từ lúc sinh ra tời giờ chẳng qua mới hai ba canh giờ, lúc sinh ra đánh mông một cái khóc một lần, sau đó vẫn ngủ, ngủ đến bây giờ tỉnh tiểu rồi khóc.

Cặp song sinh gật gật đầu, nhưng cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng không nghĩ ra, quên đi, đành phải một lần nữa chạy đến cạnh nôi nhìn cháu ngoại gái, cháu ngoại gái mặc dù nhiều nếp nhăn, xấu hề hề, nhưng nhìn nhiều mấy lần lại cảm giác khá dễ nhìn, dễ nhìn như tỷ.

“Ôi Tân Đồng, sao ngươi xuống giường, mau nằm lên giường một chút.” Thu bà bà các bà lại qua đây, cùng đi còn có cả nhà Hà nhị thẩm, hiện tại Hà nhị thẩm ở cách Tạ gia không xa, đoán chừng là hẹn nhau cùng đến.

Tống Tân Đồng nói: “Không có việc gì không việc gì, ta có sức, xuống giường đi một chút.”

“Vậy cũng phải ở trên giường, đừng để lạnh mệt mỏi, nữ nhân làm ở cữ không tốt, nửa đời sau chỉ có ngươi chịu.” Thu bà bà cường thế đẩy Tống Tân Đồng tới trên giường: “Ngươi xem ngươi còn mặc mỏng như thế, nếu như đông lạnh thì làm sao?”

“Trong phòng này ấm áo, không đông lạnh.” Tống Tân Đồng cười nói, có điều vẫn là thành thật nửa nằm trên giường, cầm cốc để trên người.”

“Cũng không phải là rất ấm áp sao, may mắn Tân Đồng ngươi thông minh, nghĩ tới phương pháp này, nếu không thì mùa đông ở cữ phải khó chịu.” Hà nhị thẩm cười nói: “Mặc dù trước đây cũng có đầu giường đặt gần lò sưởi, nhưng khói lửa mịt mù, ở trên chờ một tháng, cả người đều là mùi thịt khô hun khói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.