Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 128: Chương 128




Trái phải giờ dậu, trời lại bắt đầu có mưa phùn bay bay.

“Cô nương, nô tỳ đi đón hai vị tiểu công tử.” Đại Nha cầm ô ra, nói cùng Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn trong phòng bếp bày thịt dê, vội nói: “Ta đi đón, ngươi đem hai khối thịt dê này chia ra đưa đến Tạ gia với Hà gia đi.”

Đại Nha ngốc một chút, ân một tiếng.

Tống Tân Đồng gỡ mấy cái lạp xưởng cùng thịt khô mấy ngày hôm trước làm bỏ vào rổ rau xanh, lại từ nhà kính hái hai cân ớt xanh, lại cầm mấy khối xương với thịt dê bỏ vào rổ, bày thật đầy một rổ rồi mới che ô giấy dầu màu xanh chậm rì rì đi đến học đường.

Mới vừa đến ngoài học đường, cặp song sinh bọn họ đang đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học, thấy Tống Tân Đồng tới thì lập tức chạy lại, “Tỷ, sao tỷ lại qua đây?”

“Trời mưa nên tỷ tới đón các đẹ về nhà.” Tống Tân Đồng dắt Đại Bảo nói.

Đại Bảo nhíu nhíu mày, “Tỷ, tỷ không cần đến đón bọn đệ, tỷ xem tay tỷ đã đông lạnh như băng rồi, nhiễm phong hàn thì sao bây giờ?”

“Nhiễm phong hàn sẽ khó chịu, phu tử bị nhiễm phong hàn, vẫn luôn ho không ngừng.” Tiểu Bảo vừa nói xong thì Tống Tân Đồng liền nghe thấy tiếng ho khan kiềm chế từ trong phòng học truyền đến.

“Phu tử lại ho.” Đại Bảo nói.

Tống Tân Đồng đi tới mái hiên, “Các đệ chờ tỷ một chút, tỷ đưa cho phu tử các đệ vài thứ.”

Nói xong liền đi về phía phòng học, vừa mới đi tới cửa liền gặp được Lục Vân Khai ôm sách đi ra từ bên trong, hắn cầm sách che miệng, nhẹ giọng ho khan.

Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Vân Khai, không nhịn được nhíu mày, bật thốt hỏi: “Ngươi đây đã nhiễm phong hàn bao lâu rồi? Sao lại ho thành như vậy?”

Lục Vân Khai nghe thấy thanh âm quen thuộc, nghi hoặc ngẩng đầu, Tống Tân Đồng đã lâu chưa gặp lại đang đứng ở cửa, chất vấn hắn.

“Có xem đại phu chưa, uống thuốc chưa?” Tống Tân Đồng ngay sau đó lại hỏi.

Lục Vân Khai bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy Tống Tân Đồng lên tiếng, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch nhếch, lập tức nhàn nhạt nói: “Uống thuốc rồi, chỉ là vẫn ho mà thôi.”

Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai tái nhợt, cẩn thận hồi tưởng lại phương thuốc trị ho trong đầu, “ Ta nghe nói củ cải nấu cùng mật có thể trị ho với phong hàn, cam chưng với muối cũng có thể trị ho.”

Lục Vân Khai hơi gật đầu, “Chắc tại nói chuyện quá nhiều nên mới bị như vậy đi.”

“Vậy uống nhiều lê hầm đường phèn chút, nhuận hầu.” Tống Tân Đồng nói

Lục Vân Khai cười cười, “Đa tạ Tống cô nương.”

Nhìn Lục Vân Khai hai má nổi lên ý cười, Tống Tân Đồng nhất thời nhìn đến ngốc, cảm thấy người này cười rộ lên thật là đẹp quá, quả thực cười lên cũng tùy người, giống như Trương bà tử cười lên rất dữ tợn, Hà Bạch Vân cười rộ lên rất hồn nhiên, mà Lục Vân Khai cười rộ lên nhìn rất ấm áp, nói không rõ cảm giác, nàng nhìn mà tim đập chậm mất.

Lục Vân Khai thấy nàng có chút thất thần, “ Tống cô nương?”

Tống Tân Đồng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười, “Ngươi là phu tử của đệ đệ ta, hẳn nên vậy.”

“Đúng rồi, ta đưa cho ngươi một chút…” Tống Tân Đồng còn chưa nói hết lời liền bị Lục Vân Khai cắt ngang, “Nương, sao người lại đi ra?”

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn lại thì liền thấy cặp song sinh đã đứng vây quanh Lục mẫu, đang nói nói gì đó.

Lục mẫu khoa tay múa chân mấy cái, Lục Vân Khai gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tống Tân Đồng, “Nương ta nói giờ ngoài trời lạnh, mời ngươi vào phòng ngồi nói chuyện.”

“A, không cần, ta chỉ là đưa chút ớt qua đây.” Tống Tân Đồng còn chưa nói hết lời thì cặp song sinh đã theo Lục mẫu đi vào sân.

“Vừa lúc, ta cũng có chuyện về ớt muốn nói cùng Tống cô nương.” Lục Vân Khai đóng cửa phòng học thỏa đáng rồi nói: “Mời bên này.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tân Đồng đi vào sân phía sau học đường, trong viện mấy cây hoa mai nghiêm nghị đã nở, hương thơm dịu nhàn nhạt phiêu đãng trong viện, thấm vào ruột gan.

Cặp song sinh quen thuộc theo Lục mẫu vào phòng bếp ăn điểm tâm, mà Tống Tân Đồng thì ngồi trong chính sảnh, chờ Lục Vân Khai đi thư phòng lấy đồ.

Một lát sau, Lục Vân Khai lại quay về, cầm trong tay một cái túi bố, “Những thứ này đều là hạt giống bằng hữu ta mua được từ chỗ thương nhân tây vực ấy, có điều nhiều loại hạt giống, vẫn là cần tự Tống cô nương ngươi phân phối, nghe nói bên trong có loại ớt kia mà ngươi nói.”

Tống Tân Đồng lập tức mở túi bố ra, từ bên trong lấy ra một bọc giấy nhỏ, bên trong có rất nhiều hạt giống chính nàng cũng không biết, mấy loại duy nhất nàng biết chỉ có hạt giống ớt với cà chua.

“Ta biết được cũng không nhiều.” Tống Tân Đồng có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao, ngươi có đều trồng hết, đến lúc đó có thể nhìn xem kết quả là dạng gì.” Lục Vân Khai nói rồi lại ho mấy tiếng.

Tống Tân Đồng có chút lo lắng nhìn hai mắt hắn, sau đó nói: “Ta đã trồng ra ớt, chẳng qua ớt quá cay, phu tử ngươi bây giờ vẫn ho không ngừng, sợ là không thể ăn.”

Tống Tân Đồng xốc miếng vải bố hoa lam phủ trên rổ lên, lấy ra một quả ớt xanh.

“Tại sao lại là xanh đậm, không phải là màu đỏ sao?” Lục Vân Khai kinh ngạc nói.

“Đây là vẫn chưa chín, nếu như chín rồi là màu đỏ, phơi khô nấu ăn rất tốt, hơn nữa chín rồi mới có thể lấy hạt giống dùng.” Tống Tân Đồng giải thích.

Lục Vân Khai thả ớt xuống, “Thì ra là vậy, Tống cô nương hiểu biết thật nhiều.”

“Nó có thể xào thịt, có thể xào trứng, cũng có thể tăng màu sắc làm gia vị.” Tống Tân Đồng dừng một chút lại bổ sung: “Chẳng qua ngươi ho khan, không thể ăn.”

“Còn có đây là lạp xưởng ta làm, còn có thịt khô, nấu hoặc chưng chín liền có thể trực tiếp ăn, chẳng qua đồ hun khói ngươi cũng không thể ă.”

“Còn có thịt dê, là một hạ nhân ta mua về hôm nay đã bắt được, nàng rất lợi hại, lúc trước nàng đến đón Đại Bảo bọn họ, phu tử ngươi hẳn đã gặp qua, vừa cao vừa tráng, cũng không biết ăn cái gì mà cao như vậy.” Tống Tân Đồng tự quyết định nói xong, “Thịt dê tuy là vật bổ ấm, nhưng cuối cùng vẫn là đồ nóng, Lục phu tử phong hàn vẫn chưa lành, hay là trước đừng ăn, chờ khỏi nhiều rồi nấu canh uống.”

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng sau khi nói xong một lượt đều bồi thêm một câu phong hàn không thể ăn thì dở khóc dở cười, “Ta không thể ăn, vì sao ngươi còn giới thiệu hết cách làm của chúng nó cho ta vậy? Đây là định làm ta đỏ mắt sao?”

Tống Tân Đồng sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy trong lời nói của Lục Vân Khai lộ ra vô cùng ủy khuất, “Ta cũng không biết phu tử ngươi nhiễm phong hàn mà, nếu biết chắc chắn hôm nay sẽ không mang tới.”

“Hai ngày này ấn theo phương thuốc cổ truyền ta nói thử một lần, có từ hôm nay trở đi có thể ăn.

Lục Vân Khai cười cười, “Ta sẽ thử.”

“Ân, nhớ kỹ nhất định phải thử, nếu không để vậy sợ là cả mùa đông cũng không tốt lên được.” Tống Tân Đồng thấy cặp song sinh bên kia phòng bếp đã đi ra, lập tức đứng lên nói: “Lục phu tử, chúng ta đi về trước.”

Lục Vân Khai đứng dậy tiễn nàng ra cửa: “Tống cô nương đi thong thả.”

Tống Tân Đồng đi ra mấy bước xong lại lộn trở lại, “Mấy hạt giống đó ta đều đem về thử một lần, chờ trồng được rồi đều đưa tới cho ngươi.”

“Được.” Lục Vân Khai gật đầu đáp.

Tống Tân Đồng cười cười với Lục Vân Khai, phất phất tay, “Vậy ta đi trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.