Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 248: Chương 248




Ngày thứ hai, đoàn người dùng qua bữa sáng lại xuất phát.

Đại Nha đi tiệm quan tài trước mua không ít tiền giấy, lá vàng giấy tế tự dùng cùng pháo này nọ, đủ xếp đầy một sọt tre to.

Hạnh Hoa thôn cách phía nam Lâm huyện năm mươi dặm, địa thế nơi này bằng phẳng, ruộng tốt sổ khoảnh, hoàn toàn khác so với ruộng dốc vùng núi bên kia Thanh Giang huyện hoặc là Ma huyện, bên này đại đa số đều là nhà giàu trong huyện, thôn dân phổ thông đều là tá điền.

Hai cỗ xe ngựa mặc dù bề ngoài giản dị tự nhiên nhưng vẫn là khiến cho thôn dân Hạnh Hoa thôn chú ý, dù sao toàn bộ Hạnh Hoa thôn nhà có thể mua được hai đầu đại mã vẫn là không có, cao nhất chỉ có xe bò cùng la, xe lừa đã không tồi rồi.

Bởi vậy, thôn dân ở cửa thôn đều tò mò nhìn bọn họ, liên tiếp nhìn về phía bọn họ.

Tống Tân Đồng được Lục Vân Khai đỡ xuống, xuống xe ngựa, cặp song sinh cũng ở cùng một bên: “Nơi này chính là Hạnh Hoa thôn?”

Thôn dân còn tưởng rằng là thân thích nhà ai gả xa về thăm người thân, một lão phụ nhân đang cắt lúa dưới ruộng nước ven đường nhìn Tống Tân Đồng các nàng: “Đúng vậy, các ngươi là đến ai?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhàn nhạt cười cười, “Chúng ta là đến tế bái Tống thợ săn.”

Tống thợ săn chính là gia gia, người tạp vụ kia cũng không biết gia gia họ tên là gì, chỉ biết ông ấy họ Tống, đây cũng là một nguyên nhân Tống gia lão gia nghĩ đem cha mang về nhà.

Lão phụ nhân này nghe thấy ba chữ Tống thợ săn, sắc mặt đổi đổi, người Hạnh Hoa thôn mặc dù dựa vào chân núi nhưng lại không biết đi săn, duy chỉ có người có thể được gọi một tiếng thợ săn chỉ có người kia lúc trước, hơn nữa họ Tống.

Những người này nói đến tế bái hắn? Có phải là cái tiểu oa nhi lúc trước không thấy tìm trở về hay không? Sẽ tới báo thù hay không? Lão phụ nhân đáy lòng có chút bất an, cảnh giác nhìn Tống Tân Đồng: “Thôn chúng ta không có thợ săn họ Tống, các ngươi không phải làm tìm lộn chỗ rồi đi? Mấy thôn dân bên kia núi kia đều biết đi săn, nếu không các ngươi đi núi bên kia tìm một chút?”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, làm như các nàng là đồ ngốc à.

Lúc này, một tiểu hài tử đeo gùi từ bên cạnh đi ngang qua, nghe hai người đối thoại, sau đó nói: “Mã gia nãi nãi, trí nhơ ngươi càng lúc càng không xong, phần mộ Tống thợ săn ở ngay trên núi.”

Mặt mụ ta thoáng cái thay đổi, mắng: “Ngươi tiểu thí hài biết cái rắm, cái kia không phải.”

Tiểu hài mới không tin bà ta đâu, nhìn về phía Tống Tân Đồng: “Ta biết ta biết, ta mang các ngươi đi.”

Tống Tân Đồng nhìn tiểu tử này tựa như con khỉ đen vậy, tuổi tác không khác lắm với Đại Bảo bọn ho, tức thì cảm thấy đặc biệt hiểu chuyện đáng yêu: “Vậy là phiền ngươi dẫn chúng ta đi.”

Tiểu hài phất phất tay, gọi bọn họ vào thôn: “Các ngươi đi theo ta.”

Bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng dừng ở dưới chân núi, tiểu hài chỉ vào đường nhỏ lên núi: “Lạn phòng* kia chính là nhà Tống thợ săn, sau nhà chính là phần mộ bọn họ.”

*:đây là căn nhà rách nát, nhưng để vậy nghe thảm quá nên mình để Hán việt nha.

“Ngươi còn biết rất nhiều.” Tống Tân Đồng nói.

Tiểu hài cười hì hì: “Lúc ta theo gia gia lên núi đốn củi, gia gia chỉ cho ta thấy.”

“Vậy cảm ơn ngươi.” Tống Tân Đồng nói câu cảm ơn, chờ sau khi tiểu hài kia chạy đi rồi, mấy người liền lên núi.

Trải qua hơn ba mươi năm giá táp mưa sa, gian phòng sớm đã không còn hình dạng, chỉ có hai mặt tường gạch mộc còn chưa có đổ hết, bên trong cỏ dại mọc thành bụi, dây leo tàn sát bừa bãi, sớm đã không tìm được đường đi tới.

Đại Nha cầm sài đao vẫn để trên xe đi xử lý cỏ dại.

“Tỷ, nhà cũng không có.” Ngữ khí Đại Bảo thấp nói: “Chúng ta nên đến sớm một chút.”

“Lâu lắm không ở, liền hỏng rồi.” Tống Tân Đồng nhìn nề nhà bị vứt bỏ này, trước đây ở đây hẳn là có ba gian phòng gạch mộc, hơn nữa bên trong còn có đá lăn lốc, nghĩ đến lúc trước gia gia bọn họ trôi qua cũng không phải quá kém.

Nếu không phải có một hồi tai nạn kia, hiện tại khẳng định con cháu cả sảnh đường, một nhà hòa thuận hạnh phúc sinh hoạt tại đây.

“Tỷ, trước đây gia gia là đi săn?” Tiểu Bảo nghiêng đầu hỏi.

Tống Tân Đồng gật đầu: “Ân.”

“Vậy gia gia và Đại Nha tỷ tỷ ai lợi hại?” Tiểu Bảo lại hỏi.

Đại Bảo nói: “Khẳng định là gia gia lợi hại.”

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: “Đệ cũng cảm thấy gia gia lợi hại, cha chính là gia gia sinh, cha cũng lợi hại, gia gia lợi hại hơn.”

“Ân.” Tống Tân Đồng thấy Đại Nha đã thanh lý ra một đường nhỏ, sau đó cùng hướng vị trí sau nhà đi tới.

Đại Nha tìm kiếm một chút, sau đó chỉ vào hai ụ đất: “Cô nương, ở đây.”

Tống Tân Đồng theo hướng tay nàng chỉ nhìn lại, nhìn thấy trước hai ụ đất cắm mấy cành trúc, trên cành trúc còn có sáp hồng đã đốt, màu đã phai, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn thấy hẳn là thanh minh đã đốt.

“Sẽ là ai chứ?” Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai: “Có thể là người nhà mẹ đẻ nãi nãi hay không?”

“Nếu nàng muốn biết, chúng ta lại hỏi thăm một chút.” Lục Vân Khai cầm sài đao giúp cắt cỏ dại cao hơn một thước trên phần mộ, Tống Tân Đồng cũng giúp đỡ nhổ, chỉ chốc lát sau liền xử lý xong.

Hai ụ đất rất thấp, nhìn cũng có chút không giống phần mộ, đáy lòng Tống Tân Đồng thất vọng: “Chúng ta tìm sư phó tu sửa ở đây một chút, như vậy cũng quá không ra gì.”

“Được.” Lục Vân khai không có gì không nghe theo.

Tống Tân Đồng gọi cặp song sinh qua đây, để hai cậu qua đây dập đầu, hai cậu làm có khuôn có dạng: “Gia gia, nãi nãi, chúng ta đến gặp mọi người, hiện tại biết, sau này sẽ thường xuyên đến gặp mọi người, chúng ta đốt nhiều tiền giấy cho mọi người một chút, mọi người cầm đi mua đồ tốt ăn nếu là có thể cho cha nương cũng mua một ít…”

Tống Tân Đồng nhìn động tác của hai cậu, không khỏi lau khóe mắt, hi vọng người một nhà các ngươi có thể đoàn tụ ở dưới đó, phù hộ cặp song sinh khỏe mạnh lớn lên, phù hộ bọn họ có tiền đồ.

Lục Vân Khai thấy nàng đỏ viền mắt, đưa khăn tay cho nàng lau mắt: “Không có gì, sau này có ta ở đây đâu.”

“Ân.” Tống Tân Đồng dựa vào Lục Vân Khai, trầm mặc nhìn hai tòa phần mộ, không nói thêm gì nữa.

Sau khi tế bái xong, mấy người lúc này mới đứng dậy đứng qua một bên, Tống Tân Đồng nhìn phía sau cánh rừng tươi tốt còn có núi lớn nguy nga, đáy lòng dâng lên cảm giác cô độc không rõ.

“Tỷ, giờ chúng ta liền đi sao? Chúng ta lại đến chứ?” Tiểu Bảo mắt đỏ hồng hỏi.

“Hôm nay như vậy trước, xế chiều đi trấn trên mởi sư phó tới tu sửa mồ cho gia gia nãi nãi bọn họ, còn có thể ở đây mấy ngày.” Tống Tân Đồng nói.

“Uhm.” Tiểu Bảo quay đầu phất phất tay về phía mộ của hai người: “Gia gia nãi nãi, ngày mai chúng ta trở lại thăm mọi người, nghĩ muốn cái gì nói với ta, ta mang cho mọi người.”

Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, thật đúng là đùa: “Được rồi, đi xuống.”

Mấy người vừa mới đi tới cạnh lạn phòng liền nhìn thấy tiểu nam hài dẫn đường vừa nãy dẫn một lão cùng nam nhân hai ba mươi tuổi vội vội vàng vàng đi lên.

Tống Tân Đồng nhìn nước bùn cùng cọng cỏ trên chân mấy nam nhân, hình như mới từ dưới ruộng nước về còn chưa kịp rửa chân, gấp gáp như vậy đến làm cái gì?

Tiểu nam hài vừa nhìn thấy các nàng ngay đó vội la lớn: “Gia gia, chính là các nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.