Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 369: Chương 369: Danh thiếp tiến cử hiền tài




Đoàn người huyện lệnh đi rồi, Ging Minh Chiêu bởi vì có sinh ý muốn nói, cho nên cũng muốn rời đi trước một bước, trước khi đi, hắn trịnh trọng nói với Lục Vân Khai: “Ngươi phải nhanh chóng ra quyết định.”

Chờ người đi rồi, Tống Tân Đồng không hiểu nhìn Lục Vân Khai: “Giang công tử là có ý gì? Chàng phải ra quyết định gì?”

Lục Vân Khai dắt Tống Tân Đồng vào phòng ngồi trên ghế, đưa một phong thư cho nàng: “Vệ công tử thay ta làm danh thiếp này, ta cầm nó, lại lấy một phần danh thiếp đảm bảo liền có thể trực tiếp đăng ký tham gia thi cử nhân.”

Tống Tân Đồng không hiểu trình tự khoa cử lắm: “Trực tiếp tham gia?”

“Ý chính là nương tử không cần lại lo lắng mất công trù bị mười vạn lượng khơi thông kia.” Lục Vân Khai cũng không úp mở, nói thẳng: “Vui vẻ không?”

“Thực sự? Thực sự không cần cho?” Tống Tân Đồng ngốc lăng không thể tin.

“Không cần.” Lục Vân Khai nói: “Vệ công tử biết được năm sau ta tính tham gia thi cử nhân, lại bởi vì nàng cho hắn phương pháp làm ăn, hắn liền muốn lấy này đến đáp tạ.”

Tống Tân Đồng lập tức cười rộ lên, xem như Vệ công tử này có lương tâm!

“Vệ công tử này cũng không tệ lắm.”

Tống Tân Đồng đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh: “Vậy hiện tại chúng ta không phải là một đồng cũng không cần tốn?”

“Thật nhiều bạc, thật nhiều bạc.” Tống Tân Đồng cẩn thận tính toán một chút, vậy bây giờ gần chín lượng bạc trong tráp, nó toàn bộ là của các nàng, vạn nguyên hộ* a!

*: cái từ này được lưu hành từ niên đại 80 bên trung (Mình đọc truyện thấy thế), nhà ai có tiền tiết kiệm là một vạn hoặc một vạn trở lên là nhà giàu, bởi vì một vạn vào lúc đó có thể mua rất nhiều thứ.

Tống Tân Đồng kích động nhào lên giường một cái: “Chúng ta có nhiều bạc như vậy, có thể không cần làm việc.”

“Ân, không cần.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng thê tử vui sướng, sủng nịch cười cười: “Vui vẻ như vậy?”

“Sao lại không vui?” Tống Tân Đồng lại cầm danh thiếp nhìn nhìn, sau đó cẩn thận từng li từng tí bỏ vào cùng với văn thư tú tài của Lục Vân Khai: “Tướng công, chờ sang năm thi cử nhân, còn có hơn một năm thời gian, chàng nhưng phải nắm chặt thời gian.”

“Ân.” Lục Vân Khai gật đầu một cái, thi hương qua tháng tám sang năm, tính toán đâu ra đấy, cũng chẳng qua là một năm dư năm tháng.

“Ý của Giang công tử là cho chàng đi thư viện Lĩnh Nam? Đến lúc sang năm cùng nhau tham gia thi hương tiến hành ở châu thành?” Tống Tân Đồng hỏi.

Lục Vân Khai gật đầu, trước đó tuy có tư liệu Giang Minh Chiêu thay hắn tìm, mặc dù hắn có đọc kỹ, nhưng lại thiếu cơ hội thâm nhập lĩnh giáo cùng đông đảo học sinh với phu tử, một mình ở trong Đào Hoa thôn cũng có ngại chuyện bế môn tạo xa, không quá thỏa đáng.

“Vậy chàng đi đi, đừng chậm trễ chính sự.” Tống Tân Đồng nói: “Tuy ta biết chàng đầy bụng tài học, nhưng chúng ta ở nông thôn, vẫn là thiếu con đường hiểu biết đại sự trong triều, Giang công tử bọn họ tuy đã tìm tư liệu khoa khảo năm rồi cho chàng, nhưng để bảo hiểm vẫn là đi thư viện cùng tìm tòi nghiên cứu học vấn với các học sinh kia mới tốt.”

“Không đi ta cũng có thể thi như cũ.” Cũng không phải Lục Vân Khai tự phụ, hắn sớm đã học thuộc lòng tạp văn thi phú cùng thiếp kinh với mặc nghĩa các loại nội dung, chỉ là ở chỗ sách luận đề mục với phương pháp phá đề, hắn mỗi năm ngày sẽ liền làm một cái sách luận, đã làm rất nhiều lần, hắn có loại tự tin này.”

“Thật không đi?” Tống Tân Đồng có chút lo lắng: “Hay là chàng lo lắng sau khi chàng đi học đường, ta ở trong nhà bị người khi dễ?”

“Nàng không đi cùng với ta?” Lục Vân Khai nhíu mày.

Tống Tân Đồng trái lại còn chưa có nghĩ đến điểm này, “Chàng muốn ta với Noãn Noãn cùng đi với chàng?”

Lục Vân Khai nhíu mày: “Nàng không muốn đi?”

“Nguyện ý.” Tống Tân Đồng cười híp mắt gật đầu: “Một nhà chúng ta không thể tách ra, lại nói, chàng bỏ được khuê nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy của chàng sao?”

“Không nỡ.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn khuê nữ đang nằm trên giường ngáy khò khò, mặt đỏ bừng, trong trắng lộ hồng, nhìn đến làm người ta muốn cắn một ngụm.

“Vậy lúc nào chúng ta đi?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Chờ tháng sáu cuối năm.” Lục Vân Khai có chút do dự: “Nhưng học đường thì không thể lại mở tiếp.”

“Vậy thì không mở.” Tống Tân Đồng có chút đau lòng Lục Vân Khai, thường ngày phải trông nom trong nhà còn phải đi học còn phải học thuộc lòng, cả ngày bận đến không được.

Trước đây Lục Vân Khai mở giảng đường là bởi phụ cấp gia dụng, nhưng hiện tại trong nhà không cần phụ cấp, cho nên cũng không cần lại mở học đường nữa.

“Thế nhưng các học sinh trong thôn liền không có cách nào đọc sách.” Tuy mặt ngoài Lục Vân Khai lãnh đạm không thích nói chuyện, nhưng xác thực rất mềm lòng với bọn nhỏ.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Việc này ta thương lượng một chút với thôn trưởng, trước kia từng nghe thôn trưởng nói một lần, tổ tông hắn đã từng muốn làm một thôn học trong thôn, chuyên môn cho mấy đứa trẻ trong thôn đọc sách, nếu như học đường chúng ta không làm, liền để thôn trưởng lại xây một cái, đến lúc đó lại mời hai phu tử dạy dỗ đọc sách biết chữ cũng được.”

“Vậy cũng tốt.” Lục Vân Khai khe khẽ thở dài một hơi: “Chỉ là đến lúc đó không thể lại đem học đường để ở nhà chúng ta, nương bà quá nửa là không muốn cùng đi Lĩnh Nam với chúng ta.”

“Vì sao?” Tống Tân Đồng nghiêng mình nhìn Lục Vân Khai: “Có phải đáy lòng nương cất giấu chuyện gì hay không, bà cũng không muốn nói với ta, chàng là nhi tử của nương, chàng đi hỏi thử?”

“Bà chỉ là không muốn đi nơi nhiều người, ta quay đầu lại nói một chút với nương, xem bà nói thế nào.” Lục Vân Khai cũng không có cách nào, từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng nương cũng không yêu ra cửa, cũng sẽ không nói với hắn vì sao cổ họng bà lại câm.

Có lẽ cha biết, nhưng cha cũng không để hắn hỏi thăm bậy.

“Được.” Tống Tân Đồng sửa lại vạt áo cho Lục Vân Khai, “ Nương thích Noãn Noãn nhất, đến lúc đó lấy Noãn Noãn làm lý do thoái thác, bà nhất định sẽ nguyện ý.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, ứng hạ.

“Ưm…” Noãn Noãn tỉnh, không thoải mái hừ hừ, Tống Tân Đồng vội bế con bé lên, sờ sờ vào tã trong quần, không có ướt liền không quản, lại đem con bé đặt vào vị trí giữa hai người, Noãn Noãn còn buồn ngủ nhìn cha nương, khoái trá hươ hươ quả đấm nhỏ.

“Hôm nay huyện lệnh phu nhân hỏi ta về chuyện cây đại anh đào chàng tìm cho ta, ta đánh giá nàng là muốn để huyện lệnh cho huyện chúng ta trồng loại anh đào này.” Tống Tân Đồng một tay bắt được một cái tay nhỏ bé của Noãn Noãn: “Nếu thật có thể đem loại trái cây này trồng tốt, trái lại có thể kiếm không ít tiền, có điều phải xem Địch huyện lệnh làm tiếp thị thế nào.”

Trước đó chuyện miến nàng đã giúp Địch huyện lệnh một lần, không biết có thể kiên trì bao lâu, nhưng cũng có thể làm cho đại đa số bách tính ấm no, nhưng nếu như muốn kiếm lớn, khẳng định là không thể nào, Địch huyện lệnh cũng biết chuyện này, cho nên mới để huyện lệnh dạo dạo khắp nơi, xem có thể tìm được một phương pháp lâu dài hay không, phương pháp có thể làm cho bách tính toàn huyện đều có thể giàu có và đông đúc lên.

Huyện lệnh phu nhân chọn trúng anh đào, là một phương pháp lâu dài, nhưng đầu nhập ban đầu cũng rất lớn. Cây anh đào từ mầm lúc nhỏ đến đại thụ sản lượng cao cần năm đến sáu năm, cái này cần một thời gian kiên trì chờ đợi.

Dù sao cây ăn quả lớn sợ là rất khó tìm, cho dù có cũng chẳng qua trên dưới một trăm cây, bá tánh toàn huyện cũng đều không đủ a.

“Đó chính là chuyện của hắn.” Lục Vân Khai không quá thích Địch huyện lệnh, người này hiệu quả và lợi ích quá lớn, quá gấp với thành lập công tích, đối với dân chúng mà nói là quan tốt, nhưng đối với hắn và Tân Đồng mà nói, chính là kẻ xấu cạy góc tường.

Không trở mặt, nhưng cũng sẽ không thâm giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.