Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 175: Chương 175: Đồng ký




Tống Tân Đồng đi ra ngoài hai bước: “Có Dương đại thúc ở đây, ta cũng yên tâm không ít.”

Đem người Dương gia mua về được nửa năm, Tống Tân Đồng cảm thấy phẩm tính người nhà này đều rất không tồi, bởi vậy cũng nguyện ý ủy thác trọng trách.

“Có thể vì cô nương san sẻ là chức trách của tiểu nhân.” Dương Thụ kính cẩn nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, hiện trong tay nàng người có thể dùng ít, cho nên mấy việc như phòng thu chi với này nọ chỉ có thể để Dương Thụ kiêm nhiệm trước, có điều nàng đối với mấy khoản này cũng có sổ, cũng không sợ hắn sẽ hố hay lừa gạt mình: “Tạ Nghĩa và Hà Đông, Hà Tây đều biết chữ, liền làm phiền Dương đại thúc dẫn dắt bọn họ, nếu có thể thành tài thì tốt, nếu không thể… chỉ làm phòng thu chi cũng khả thi.”

Lúc trước Tạ thẩm các bà đã để lộ tin tức này cho nàng, Tống Tân Đồng cảm thấy nhân phẩm mấy người này cũng còn khả thi, hơn nữa có Dương Thụ nhìn chằm chằm, cũng không cần lo lắng.

Dương Thụ hiểu rõ sinh ý của cô nương sau này không có khả năng chỉ làm một chút như thế, bây giờ là muốn bồi dưỡng người, chờ Tống gia lớn mạnh, hắn chính là đại quản gia Tống gia, theo đó cũng không lo lắng sau này có người phân quyền với hắn, tức thì không do dự đáp: “Tiểu nhân tuân mệnh.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.

“Cô nương, miến của chúng ta muốn nghĩ ra cái tên gì?” Dương Thụ đi ra theo.

Tống Tân Đồng đi tới cửa: “Không phải gọi là miến sao?”

“Cô nương, ý tiểu nhân không phải vậy, người xem tửu lầu của Hứa công tử gọi Cát Tường tửu lầu, chúng ta có phải cũng nên nghĩ cái tên hay không?”

Lúc này Tống Tân Đồng mới phản ứng được, ý Dương Thụ là đặt cái nhãn hiệu a, cái vấn đề như thế: “Ta trở lại nghĩ một chút.”

“Vậy cô nương đi thong thả.” Dương Thụ tiễn người tới cửa, lúc này mới đi trở về, kêu mấy người Tạ Nghĩa chờ ở cửa vào trong phòng.”

“Tân Đồng, ngươi cẩn thận bậc thềm.” Thu bà bà ở ngoài phơi nắng khoai lang lớn tiếng nhắc nhở.

“Biết Thu bà bà, ta nhìn đường đây.” Tống Tân Đồng vừa đi vừa nói.

“Tân Đồng ngươi bây giờ không giống nhau, phải cẩn thận một chút.” Mấy bà tử làm giúp cũng sấn vào nói.

“Cũng không đúng sao.”

“Tân Đồng dễ nhìn như vậy, sau này em bé sinh ra khẳng định cũng rất tuấn tú.”

Được khen đẹp, Tống Tân Đồng cũng vui vẻ, hé miệng cười, những người này không biết là một trắng che trăm xấu, hơn nữa mặc bộ quần áo coi được là đẹp.

“Đó cũng không phải là, Lục phu tử nhìn không dễ nhìn chính là…”

Thu bà tử quát một tiếng: “Nói cái gì đó?”

Bà tử nói chuyện này lập tức ngậm miệng, biết mình nói sai, rất sợ Tống Tân Đồng không cần nàng đến làm việc, lập tức hướng về Tống Tân Đồng xin lỗi: “Tân Đồng, ngươi đừng chấp nhặt ta.”

Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười, không có phản ứng nàng, chỉ là nói với Thu bà bà một tiếng liền đi về trước.”

Đại Nha vẫn ở phía sau cùng Tống Tân Đồng: “Cô nương, có cần ta đi đánh bà ta một trận hay không?”

“Cả ngày kêu đánh kêu giết, một chút cũng không giống cô nương.” Tống Tân Đồng cảm thấy Đại Nha nếu như sinh hoạt ở hiện đại nhất định là bộ đội đặc chủng hoặc quân nhân, hây hây ha ha mấy cái là có thể đem mười mấy người quật ngã hết, chỉ tiếc nàng ấy sinh ở Đại Chu triều này.

Đại Nha xấu hổ cười cười: “Cô nương đừng ghét bỏ ta.”

“Ta không chê ngươi.” Tống Tân Đồng đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu hỏi nàng: “Đại Nha, năm nay ngươi mười chín?”

Đại Nha không biết tại sao cô nương lại muốn hỏi nàng cái này, nhưng vẫn là thành thật gật đầu: “Đúng vậy, tới tháng bảy liền mười chín.”

“Mười chín.” Mười chín ở hiện đại còn là tiểu cô nương, nhưng ở cổ đại sớm đã là tuổi gái ế gái lỡ thì, Tống Tân Đồng lo lắng liếc nhìn Đại Nha một cái: “Niên kỷ ngươi cũng không nhỏ, nếu là có thích nam nhân nào liền nói với cô nương ta, ta thay ngươi làm chủ.”

Đại Nha bình thường mặc dù tùy tiện nhưng nghe đến đây vẫn đỏ mặt, nói lắp bắp: “Cô nương, nô tỳ không gả, nô tỳ hầu hạ cô nương cả đời.”

“Vì sao không gả a? Thành thân sinh con rất bình thường, hơn nữa xuất giá cũng có thể hầu hạ ta.” Tống Tân Đồng hỏi.

“Ta… ta sợ đi chỗ khác liền ăn không đủ no…” Đại Nha ngượng ngùng nói.

“…” Nghe lý do của Đại Nha, Tống Tân Đồng không khỏi nhíu mày: “Nếu như được ăn no ngươi liền gả?”

“Nếu có thể không tiếc để ta ăn no, ta liền gả.”

Quả nhiên ăn no là chấp niệm của Đại Nha a!

Có điều mười dặm tám thôn này, chắc trừ nàng còn có mấy thổ tài chủ, chắc là không có người có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng ấy đi?

Tống Tân Đồng lo lắng nhìn nàng một cái, ai? Tiếp tục đi về nhà.

“Ta đứng ở chỗ này một hồi, đúng rồi, ta muốn ăn cá nấu cải chua, ngươi đi bên đầm nước kia bắt một con đi.” Lúc đi tới cửa viện Lục gia, Tống Tân Đồng đột nhiên nói một câu.

Đại Nha vội vã nói: “Vậy cô nương đừng đứng lâu, gió lớn.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đi tới bên cửa sổ phòng học, nhìn vào trong phòng, phát hiện Đại Bảo bọn họ đang nghiêm túc đọc sách đâu, mà Lục Vân Khai thì đứng trên khung cửa, sau khi phát hiện Tống Tân Đồng thì nhẹ chân nhẹ tay lui ra: “Sao lại tới đây?”

“Chính là muốn xem một cái.” Tống Tân Đồng nhìn ban ất sát vách: “Bên này không cần nhìn chằm chằm à?”

“Không cần, những học sinh này tư chất thường thường, có thể viết chữ ký sổ sách là được, sau này có thể đi làm trong phòng thu chi là không tồi.” Lục Vân Khai khẽ nói.

“Vậy ngươi cũng đừng đối đãi quá khác nhau a.” Tống Tân Đồng nhìn ban giáp đã học làm thơ đối chữ, mà ban ất còn chưa học.

“Đã dạy, nhưng quá khó khăn.” Lục Vân Khai nhẹ giọng nói: “Phương thức dạy đếm lần trước nương tử dạy rất tốt, bọn họ học đặc biệt mau.”

Tống Tân Đồng cười cười: “So với gảy bàn tính mau hơn nhiều lắm.”

“Chàng giúp ta nghĩ cái tên gọi đi? Dùng làm tên sản nghiệp của chúng ta, sau này chỉ cần nhắc tới tên này là có thể nghĩ tới chúng ta.”

Lục Vân Khai đồng ý: “Cho ta suy nghĩ.”

“Rõ ràng dễ hiểu, đừng quá thâm ảo.” Tống Tân Đồng căn dặn xong trở về nội viện, Lục mẫu gọi nàng lại, cho nàng triển lãm vài bộ đồ lót, vải vóc đều là tơ lụa thượng đẳng, sờ vào vô cùng mềm mại.

Có lẽ bởi vì mang thai, vốn Tống Tân Đồng không có hứng thú gì với đồ của tiểu hài tử bây giờ vừa nhìn thấy mấy y phục nhỏ thêu công thượng thừa liền yêu thích không buông tay: “Nương, đây đều là người làm?”

Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Con xem mấy cái quần lót này, có muốn thêu chút hoa văn phía trên không?”

Tống Tân Đồng cầm y phục nhỏ nhìn nhìn: “Không cần thêu, cũng không cần làm nhiều như vậy, có vài món thay nhau mặc cũng được, tiểu hài tử mỗi ngày một dạng, người làm nhiều như vậy sợ là không mặc được mấy lần là lại mặc không được.”

Lục mẫu suy nghĩ chút thấy cũng phải: “Vậy sau này ta đều làm lớn hơn một chút, có thể mặc lâu hơn chút.”

Tống Tân Đồng gật đầu: “Nương, không vội, còn có mấy tháng đâu, còn sớm.”

“Không còn sớm, quần áo một năm bốn mùa đều được làm tốt, còn làm nhiều hơn mấy bộ.” Lục mẫu lại lấy từ trong sọt ra một cái hoa văn: “Tân Đồng, con cảm thấy hoa văn này nhìn có đẹp hay không, đến lúc đó thêu trên mũi giày.”

Tống Tân Đồng nhìn hoa văn đã cắt tốt: “Nương, còn không biết là nam hay nữ đâu, làm hoa như thế?”

Lục mẫu nghĩ nghĩ cũng phải: “Nương trái lại đã quên cái này, nếu là khuê nữ thì tốt rồi, không cần sửa hoa văn.”

Tống Tân Đồng không nhịn được buồn cười: “Nương, nếu như là khuê nữ người nhưng đừng nóng giận a.”

“Không có thể hay không, trước đây nương mang bầu Vân Khai liền đặc biệt hi vọng là khuê nữ, chuẩn bị y phục đều là khuê nữ mặc, kết quả sinh hạ ra là nam hài.” Lục mẫu ngẫm lại đều cảm thấy bực: “Nếu thân thể ta không tổn hại, khẳng định phải lại sinh cái khuê nữ.”

“Khuê nữ tốt, khuê nữ là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ.” Lục mẫu khoa tay múa chân xong lại buồn bã mất mát thở dài một hơi, nhìn cây táo trong viện đờ ra.

Thấy Lục mẫu như vậy, cũng không biết bà nghĩ tới cái gì, Tống Tân Đồng cảm thấy Lục mẫu là một nữ nhân có chuyện xưa.

Ăn xong bữa trưa, Tống Tân Đồng để cặp song sinh nghỉ ngơi ngay chỗ nghỉ trưa đặc biệt thu thập cho các cậu, lúc này trở về sân, thư phòng của Lục Vân Khai đã chuyển sáng bên này, sát phòng ngủ.

“Nghĩ tên chưa?” Tống Tân Đồng ngồi vào cái bàn khác vừa nói.

Lục Vân Khai: “Tống ký, thế nào?”

Tống ký? Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy khả thi, vừa lúc các nàng họ Tống, có điều bây giờ nàng đã thành thân với Lục Vân Khai, dùng Tống ký, đối với Lục gia mà nói sợ là không ổn.

Lục Vân Khai nhìn ra nàng chần chừ: “Cảm thấy không tốt?”

“Rất thuận miệng, nhưng sinh ý chàng cũng có một phần a.” Tống Tân Đồng chống má: “Nếu không thì gọi Chốn đào nguyên?”

“Không ổn, vẫn là Tống ký thuận miệng.” Lục Vân Khai đề bút viết ra hai chữ Tống ký: “Như vậy được rồi.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ: “Người bên ngoài có thể nghĩ rằng chàng ăn cơm mềm* không?”

[*: Ăn cơm mềm có nghĩa là sợ vợ, hoặc ăn bám.]

Lục Vân Khai hơi dừng bút trong tay: “Không phải nàng nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình sao?”

“Nói là nói vậy, nhưng ta không muốn người khác nói chàng như vậy.” Tống Tân Đồng thập phần nghiêm túc nói: “Sau này chàng còn muốn khoa khảo, nếu người khác lấy đến công kích chàng, vậy làm thế nào cho phải?”

“Lòng ta chắc như đá.”

“Nhưng ta đau lòng.”

“Vậy Đồng ký được rồi, lúc này hoa ngô đồng còn chưa héo tàn, cũng trùng tên với nàng. Thanh lộ thần lưu, Tân Đồng sơ dẫn, bao nhiêu ý xuân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.