Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 393: Chương 393: Hạ gia thôn




Vội vội vàng vàng về thôn, vội vội vàng vàng rời đi, vội vội vàng vàng gấp rút lên đường, cuối cùng vào trước ngày 20 tháng chín này chạy tới Hạ gia thôn.

Hạ gia thôn là một thôn cùng họ rất lớn, không giống với kiểu một nửa họ Vạn một nửa không phải họ Vạn như Đào Hoa thôn, ở đây tất cả họ Hạ, tất cả đều dính dáng chút quan hệ họ hàng thân thích, chỉ có số ít vài nhà người khác họ, đương nhiên, Hạ gia rất bài xích người khác họ.

Kinh Châu bên này trồng dâu nuôi tằm dệt tơ lụa, đã hình thành một chuỗi sản nghiệp, người bên này đều lấy cái này mà sống.

Trước kia Hạ gia thôn là nguồn cung lá dâu tằm, số ít người sẽ tự mình nuôi tằm, nhưng đều là cực nhỏ, hiện tại nhiều người nuôi tằm, số lượng nuôi cũng nhiều cho nên Hạ Duy mới có thể đem sinh ý làm lên.

Đương nhiên, sinh ý của Hạ Duy cũng không tính là của cá nhân, tương đương với toàn bộ Hạ gia thôn, chỉ là Hạ Duy là người dẫn đầu, chiếm số định mức lớn nhất, những người còn lại chỉ phân một phần lợi tức.

Lúc trước có bảy phòng người định cư ở Hạ gia thôn, hiện tại đều là tộc lão Hạ gia thôn, trong đó một phòng thôn trưởng chính là một chi, hiện tại là tộc trưởng Hạ gia thôn, mà nhà Hạ Duy cũng là một chi, chỉ là tộc lão, chỉ từ sau khi phụ thân Hạ Duy qua đời thì cái danh tộc lão một chi này liền rơi vào trên đầu Hạ Duy, bình thường có đại sự gì hắn đều có thể nói được.

Tổng thể mà nói, người mấy nhà bảy tộc lão này ở trong thôn đều tương đối tiểu phú, nhưng còn lại phân xuống nhà khác liền chịu khổ chịu khó không ít, nhưng có sinh ý ở, cũng có thể ăn cơm no.

Vào lúc bốn cỗ xe ngựa đám Hạ Duy vội vàng trở lại Hạ gia thôn, người trong thôn đều vây quanh qua đây, mọi người đều tiến lên hỏi: “Thập Tam thúc hắn, lần này ra cửa sao các ngươi đi lâu vậy? Vấn đề bên kia xử lý tốt không?”

Hạ Duy nói: “Xử lý tốt.”

“Vậy lần này chúng ta có thể phân bao nhiêu?”

“Hiện tại không vội a, hiện tại ta có việc về nhà, hôm khác lại nói ha.” Hạ Duy vội vàng về nhà nói cho mẫu thân cái tin tức tốt này, không có thời gian dừng lại bên cạnh.

“Có chuyện gì nha? Tất cả trong nhà đều tốt đâu, ngươi nói trước một chút a.” Có người không cho Hạ Duy đi.

Hạ Duy nóng nảy: “Ta tìm được khuê nữ Tú Nhi nhà ta, sốt ruột mang theo cháu ngoại gái đi gặp nương ta, các vị thẩm tránh giùm, ngày khác rảnh chúng ta lại đến từ đường tính lợi tức mùa hạ.”

“Tú Nhi?”

“Tìm được Tú Nhi?”

“Chính là Tú Nhi lạc đường 18 năm kia?”

“Đúng vậy, tránh giùm.” Hạ Duy thật muốn về nhà, lười nói với bọn họ đâu, bảo gã sai vặt ra roi thúc ngựa chạy về nhà.

Trước đó khi ở Lĩnh Nam Hạ Duy đã nhờ người truyền tin về nhà trước, chỉ tới trước bọn họ có một đêm, chạng vàng chiều qua đã đến, giờ đây bọn họ vừa đến nhà thì người Hạ gia liền đều đứng ở cửa.

Đoàn người Tống Tân Đồng bọn họ xuống xe ngựa, liền nhìn thấy đầy người đứng ở cửa, đều quan sát bọn họ, quan sát bọn họ y như quan sát tinh tinh lớn vậy.

Giữa đám người vây quanh có một lão phụ nhân sáu bảy mươi tuổi đứng đó, run run rẩy rẩy được hai phụ nhân trẻ tuổi đứng cạnh đỡ, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình gì khi nhìn thấy Tống Tân Đồng thì nước mắt thoáng cái chảy ra, sau đó nức nở khóc rống lên: “Khuê nữ ta a… Ngoại tôn nữ của ta a…”

Theo cùng với tiếng khóc, người bên cạnh y như cũng xác định thân phận của nàng vậy, cũng khóc theo, còn có người đốt pháo: “Về nhà, về nhà…”

Tiếng pháo bùm bùm, Noãn Noãn sợ đến thoáng cái khóc lên.

Tống Tân Đồng vội đè con bé về phía đầu mình, lại đến cạnh người Lục Vân Khai né tránh, miễn cho pháo nổ ra hoa lửa bùn đất bắn tới chỗ Noãn Noãn bên này.

“Bà ngoại.” Cặp song sinh đằng trước hô lên.

“Ai ai ai.” Lão phụ nhân kéo cặp song sinh liền khóc lên, “Ngoại tôn nhà ta, ngoại tôn nhà ta…”

“Nương, bên ngoài gió nhiều, mau chút vào trong nhà, còn có trẻ con, đừng đứng ở bên ngoài.” Hạ Duy đỡ lão phụ nhân nói.

“Tốt tốt tốt, vào trong đi, vào trong đi.” Lão phu nhân một tay kéo Đại Bảo, một tay kéo Tiểu Bảo, còn muốn đến kéo Tống Tân Đồng, nhưng không lấy tay ra được.

Sau khi vào phòng ngồi xuống, Tống Tân Đồng nhìn phòng đầy người, cảm thấy thật nhiều người đều lớn lên giống như, sao nhiều người như vậy a?

Hạ Duy chỉ vào lão phụ nhân giới thiệu cho Tống Tân Đồng bọn họ: “Đây là bà ngoại các ngươi.”

Sau đó lại chỉ vào người bên cạnh: “Đây là cữu mẫu (mợ), mấy đứa này là biểu ca biểu tẩu các ngươi, đây là nhị biểu ca nhị biểu tâu, còn có biểu đệ Tân Đồng ngươi, đây là nàng dâu hắn cưới năm nay, mấy đứa này đều là đứa nhỏ nhà lão đại lão nhị.”

“Đều là biểu ca biểu đệ ruột thịt.” Bà ngoại nói.

Hạ Duy lại chỉ vào những người khác nói: “Đây là ông ngọai hai các ngươi, còn có ông ngoại ba*, đều là cùng một chi xuống.”

*: Em hoặc anh của ông ngoại đứng hàng thứ hai, thứ ba.

Tống Tân Đồng nhất nhất hành lễ với bọn họ.

“Còn có rất nhiều thân thích, hiện tại đều chưa đến, chờ có thời gian chúng ta từ từ nhận họ hàng.” Hạ Duy nói.

Bà ngoại kéo tay cặp song sinh không nỡ buông ra, “Mắt giống nương mấy đứa, mũi cũng giống, cái khác liền không giống lắm…”

“Mấy đứa gọi là Đại Bảo Tiểu Bảo a? Tên này thật tốt, ai là Đại Bảo? Ai là Tiểu Bảo?”

“Con là Đại Bảo.” Đại Bảo giơ tay lên.

“Con là Tiểu Bảo.”

Cữu mẫu nói: “Nhìn thật giống, không nhìn kỹ còn không phân biệt được.”

“Chỗ lông mày đây có chút không giống.” Đại biểu ca nói.

“Đúng vậy.” Nhị biểu ca phụ họa.

Bà ngoại lại nói: “Mấy đứa có đọc sách không?”

Đại Bảo nói: “Đọc sách, sang năm muốn tham gia khoa khảo, muốn thi đồng sinh.”

“Lợi hại như vậy?” Bà ngoại rất cao hứng nói: “Lợi hại hơn mấy biểu ca mấy đứa.”

“Nãi nãi…” Mấy biểu ca trăm miệng một lời nói.

“Còn không cho phép ta nói à? Các ngươi đọc sách lại không lợi hại, cũng chỉ có thể theo cha ngươi học buôn bán.” Bà ngoại cười mắng, lời nói lại có chút thân thiết.

Cữu mẫu nói: “Nương, bọn họ đi một ngày đường rất mệt, con dâu đi an bài một chút, để cháu gái chúng rửa mặt chải đầu một phen, dùng cơm nghỉ ngơi tốt, ngày tháng về sau còn dài, nương ngài từ từ nói cũng không muộn.”

Bà ngoại nói: “Trí nhớ ta này, chỉ biết nói chuyện, mau mau mau, để cữu mẫu mấy đứa mang mấy đứa đến phòng an trí, chậm chút nữa chúng ta lại từ từ nói.”

Tống Tân Đồng thấy tinh thần bà ngoại rất tốt, cũng yên tâm, liền dẫn Noãn Noãn buồn ngủ đi viện phía sau.

Bởi vì Hạ gia nhiều người cho nên xây rất lớn, lớn cỡ chừng hai ba cái Tống gia vậy, mọi người chia nhau ở trong mấy viện.

Tống Tân Đồng bọn họ được phân ở một viện trong đó, gian phòng tu chỉnh không tính tinh xảo, phong cách nông gia phổ thông, chỉ là trong viện trồng hai cây lê.

Thả hành lý rồi, cữu mẫu liền hỏi bọn họ phòng có thiếu gì không, bà cho người ta đi chuẩn bị.

“Không cần cữu mẫu, rất tốt.” Tống Tân Đồng nói cảm ơn, mang theo Noãn Noãn tắm nước nóng, lúc đang chờ cơm tối thì nói với Lục Vân Khai: “Ta thấy con người bà ngoại với cữu mẫu rất tốt.”

“Ân.” Lục Vân Khai không nói gì.

Tống Tân Đồng không cảm thấy khác thường, tiếp tục nói: “Quà gặp mặt ta để Dương Thụ chuẩn bị hình như không quá đủ, không nghĩ đến nhiều người như vậy.”

“Nơi này cách huyện thành không xa, ngày mai để Đại Nha đi huyện thành đặt mua một ít cũng được.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm Tống Tân Đồng: “Không cần sầu, vạn sự đều có thể giải quyết.”

“Nghe lời chàng.” Tống Tân Đồng bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, “Ngày mai chờ một ngày, hôm sau nữa là có thể đi rồi?”

“Không ở nhiều mấy ngày?” Lục Vân Khai cười hỏi.

“Lại chờ nữa đến lúc chúng ta vào kinh thành sẽ trễ.” Tống Tân Đồng vẫn cảm thấy sớm vào kinh một chút mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.