Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 187: Chương 187: Không thể đùa




Tống Tân Đồng đi ra khỏi phòng, đứng trong sân trái xoay phải xoay thư giãn cái eo mỏi nhừ, sau đó đi tới phòng bếp, trên bếp còn ấm áp, trong nồi còn có nước nóng, hẳn là nước đầu giờ thân Vương thị làm cao đậu đỏ lưu lại.

Tống Tân Đồng lục lục phòng bếp, đồ ăn thừa buổi trưa dự đoán đều bị thanh lý, xem ra buổi tối phải làm thêm lần nữa. Đi gian sát vách múc gạo cho phần ba người, cầm lại phòng bếp nấu lên, lại bắt đầu chậm rãi chuẩn bị rau buổi tối muốn xào, trong nhà trừ một ít rau quả khô cùng thịt cất giữ trong hầm băng ra thì đã không có rau mới mẻ.

Nhưng lúc này, Tống Tân Đồng đặc biệt muốn ăn một chút thức ăn mới mẻ hoặc là canh nấm, nhưng hôm nay ở trên núi một cái cũng không tìm được.

Nghĩ nghĩ, Tống Tân Đồng chỉ có thể ôm rổ rau đi đến chỗ đất trồng rau sau nhà, đất trồng rau trồng không ít dây mướp, dưa chuột, đậu đũa, cà các loại rau, bởi vì vừa vào tháng năm, rau dưa các loại còn chưa quá lớn, đều là rát nhỏ, làm người ta không quá nhẫn tâm mà hái.

Tống Tân Đồng bĩu môi, tầm mắt chuyển đến đọt bí đỏ bên cạnh rừng, cái này xào lên cũng không tồi.

Cẩn thận từng tu từng tí vòng qua đất trồng rau, đi vào trong rừng, ngắt đọt bí đỏ, chỉ chốc lát sau liền ngắt được một nắm dày, sau đó lại hái hai thanh rau huyết bì, hẳn là vừa vặn có thể làm một bát.

Kể từ năm trước khi người trong thôn biết chiết bên tai và rau huyết bì có thể bán lấy tiền thì rau huyết bì trong thôn không dễ tìm lắm, rất nhiều người đều đem về trong đất trồng rau nhà mình, xem như thức ăn hoặc là cầm đi bán.

Cho nên năm nay lúc trong nhà trồng rau thì Tống Tân Đồng cũng để cho Vương thị bọn họ trồng nhiều rau huyết bì một chút, dễ trồng không nói, còn một năm bốn mùa cũng có thể hái, rất tốt.

Đem rổ rau về đến nhà, cơm trong nồi đã sắp được rồi.

Tống Tân Đồng cũng không vội nhắc nồi ra, dù sao sắc trời còn sớm, cầm cái băng ghế ngồi phía ngoài phòng bếp bắt đầu chậm rãi xử lý đọt bí đỏ, đọt bí đỏ xào ăn rất là ngon, chính là xử lý tầng vỏ mang lông tơ bên ngoài này rất phiền phức, làm thật lâu cũng mới lột được hơn mười cái.

“Chỉ một mình nàng ở đây?” Lục Vân Khai không biết lúc nào đã đứng trước mặt Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, kinh hỉ nhìn hắn, âm thanh không tự chủ được nâng lên: “Chàng về?” Lại nhìn bên ngoài tường viện một chút: “Đã tan học?”

“Ân, Đại Bảo bọn họ cũng đi về nhà.” Lục Vân Khai xách băng ghế ngồi lại gần Tống Tân Đồng, cầm một căn đọt bí xoay xoay: “Là làm như thế này?”

“Ân.” Tống Tân Đồng nhìn hai tay thon dài của Lục Vân Khai linh hoạt lay hoay đọt bí, không khỏi cảm thán: “Tướng công, đôi tay này của chàng dùng để làm việc nặng thật sự quá là lãng phí.” Nói rồi đoạt lấy đọt bí trong tay hắn: “Chàng mau trở lại đọc sách chút đi, việc ở đây để ta làm.”

“Nàng nghỉ ngơi một chút.” Lục Vân Khai lại cầm lên một cọng đọt bí: “Chuyện trong nhà để ta làm.”

“Chàng biết sao?” Tống Tân Đồng đem rau đã lặt xong ném vào rổ.

“Có biết một chút.” Lục Vân Khai giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, xấu hổ cười cười: “Nếu là không được, chúng ta lại mua hai người hầu về.”

“Không cần, không cần.” Tống Tân Đồng vội ngăn cản: “Trong nhà đều chuyện nhỏ rất nhẹ nhàng, ta tùy tiện làm hai cái là có thể làm xong, hơn nữa còn có Vương thẩm giúp, không cần lại để cho người khác đến.”

Một là nàng còn không quá quen thói thương gia, hai là nàng nhìn ra được, nương không muốn gặp người ngoài, bình thường Tạ thẩm và Vương thẩm các nàng qua đây thì nương thường ngốc ở trong phòng mình, trừ phi tất yếu, các nàng cũng không ra.

“Nhưng Vương thẩm bọn họ phải chiếu cố Đại Bảo bọn họ.” Lục Vân Khai nói: “Ta nghĩ….”

“Đừng, trong thôn có nhiều người hầu như vậy giống cái gì? Hơn nữa về nhà cũng chẳng qua nửa thời gian uống cạn chén trà, có chuyện gì liền gọi một tiếng.” Tống Tân Đồng nâng mắt nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công, chờ sau này chàng lên làm đại quan chúng ta ở tòa nhà lớn, chúng ta lại mua người, được không?”

Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng, hắn biết được là nàng băn khoăn nương, đáy lòng cảm động, kéo tay nàng: “Cảm ơn nương tử.”

“Cảm ơn ta làm gì? Ta cũng chỉ là không thích người ngoài ở trước mắt ta lắc tới lắc lui thôi.” Tống Tân Đồng thu lại nụ cười: “Xế chiều ta đi xuống dưới phiến đất phía sau núi kia.”

Lục Vân Khai đạm giọng hỏi: “Thế nào?”

“Rất tốt.” Tống Tân Đồng đem kế hoạch xây dựng của mình nói một lần: “Chàng thế nào? Nếu như cảm thấy khả thi, vậy ngày mai ta liền tìm thôn trưởng đến sau núi đo đạc, sớm xây dựng cũng sớm kiếm tiền.”

“Mấy chuyện này tự nàng quyết định là được, không cần thương lượng với ta.” Lục Vân Khai cười nói.

Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn hắn, ai–, tiểu thịt tươi không hiểu tầm quan trọng của khai thông, nhất là ở cổ đại này, nếu như mình thực sự chuyện gì cũng âm thầm mà làm, tự mình xử lý, cái gì cũng không thương lượng cùng nhất gia chi chủ, vậy rất dễ tạo thành mẫu thuẫn giữa phu thê.

“Nhưng chúng ta đã thành thân, ta nghĩ đem chuyện này nói với chàng chúng ta thương thương lượng lượng mà làm, ta tín nhiệm chàng, chàng tín nhiệm ta, như vậy…” Tống Tân Đồng có chút xấu hổ nói không ra được ý xúc tiến phu thê hài hòa phát triển.

“Như vậy cái gì?” Lục Vân Khai hỏi.

Tống Tân Đồng hít sâu một hơi, bất cứ giá nào: “Ta nói với chàng, chàng cũng nói với ta, khai thông nhiều như vậy, cảm tình của chúng ta cũng sẽ tốt hơn, liền sẽ không phát sinh hiểu lầm.”

Lục Vân Khai ngốc một chút, sau đó cười, thê tử của mình thật sự không giống với nữ tử khác, bình thường nữ tử đều là lấy nam tử là chính giúp chồng dạy con, chỉ biết theo an bài của trượng phu mà hành sự mà không biết trưng cầu ý kiến, trượng phu cũng sẽ không đem chuyện nói với thê tử, như vậy đích thực là làm cho tình cảm không ổn.

“Chàng không muốn?” Đáy lòng Tống Tân Đồng lộp bộp một chút, trái lại nàng quên mất cổ đại lấy nam vi tôn, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nam tử cảm thấy nữ tử tóc dài kiến thức ngắn, tự nhiên sẽ không cùng thê tử nói chuyện bên ngoài.

“Không phải.” Lục Vân Khai vội nói: “Ta hiểu ý của nàng, là ta ngu dốt, đa tạ nương tử nhắc nhở.”

Sắc mặt Tống Tân Đồng không khỏi lộ ra ý cười: “Thực sự?”

“Thực sự.” Lục Vân Khai gật đầu: “Cha với nương chính là như thế, hai người cảm tình rất tốt, tương kính như tân lại nhu tình mật ý, ta cũng nguyện cùng nàng như vậy.”

Thảo nào, thảo nào!

Trong nhà có tấm gương như vậy, khó trách hắn hiểu rõ như vậy.

Tống Tân Đồng lại lần nữa cảm thấy ánh mắt của mình thực sự quá tốt, tâm tình vui mừng hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Tướng công chàng thật tốt.”

Lục Vân Khai được hôn khuôn mặt trắng nõn dần dần tràn ra đỏ ửng, ngượng ngùng mà vui thích mấp máy môi, trên miệng lại hết sức ngay thẳng nói: “Nàng như vậy không tốt.”

“Thế nào không tốt?” Tống Tân Đồng nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai đỏ mặt, đùa dai hỏi.

Lục Vân Khai khụ khụ hai tiếng xụ mặt: “Trước mặt mọi người không tốt.”

“Ngạch, vậy chàng không thích ta như vậy sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

Mặt Lục Vân Khai lại đỏ hồng: “Không phải.”

Nghe lời của hắn, Tống Tân Đồng đâu còn gì không rõ, tướng công nhà mình kỳ thực chính là rối loạn, ở bên ngoài giả vờ đứng đứng đắn đắn, trở lại trong phòng lên trên giường liền hóa thân làm sói.

Ai, nàng cũng chỉ có thể đùa hắn ở ngoài, về trong phòng cũng không dám như vậy.

Nghĩ như vậy, Tống Tân Đồng lại cười hì hì ở trên mặt Lục Vân Khai hôn ‘bẹp’ một cái.

Két —- cửa nhỏ bên nhà vang lên.

Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn sang sân của Lục mẫu, phát hiện nương lại xoay người lại, lại quay đầu lại nhìn đôi tròng mắt của Lục Vân Khai long lánh nhìn nhìn chằm chằm nàng: “Thế nào?”

Lục Vân Khai không trả lời nàng, chỉ là cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ ửng của nàng

“…” Đáy lòng Tống Tân Đồng lộp bộp một chút, nguy rồi, bên ngoài cũng không thể đùa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.