Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 11: Chương 11: Rơi xuống nước




Ngày hôm sau, ánh dương rực rỡ chiếu trên cao.

Tống Tân Đồng đang ở trong sân giặt quần áo, đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc gấp từ bên ngoài truyền đến, đứa nhỏ nhà ai khóc thảm đến vậy a? Đi tới góc sân nhìn ra ngoài thì thấy một tiểu hài nhi hướng chính sân nhà mình đi tới.

Nhìn kỹ một chút, thì ra là tiểu nhi tử nhà thím Tạ, sáng sớm đã gọi cặp song sinh đi dòng suối nhỏ trong thôn chơi, thế nào hiện tại khóc sướt mướt về? Chẳng lẽ cặp song sinh đã xảy ra chuyện?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Tống Tân Đồng liền luống cuống, vội vội vàng vàng đi ra phía ngoài, “Cẩu Đản Nhi, có phải Đại Bảo và Tiểu Bảo gặp chuyện không may hay không?”

Cẩu Đản Nhi vừa thấy được Tống Tân Đồng như tìm được người tâm phúc, tiếng khóc càng lớn, khóc được gọi khóc thẳng, thở không ra hơi nói: “Đại Bảo bị Vạn Tứ nhi đẩy… đẩy tới trong sông rồi.”

“Trong sông?” Tống Tân Đồng biến sắc, “Các ngươi không phải chơi ở chỗ dòng suối nhỏ sao?”

Đào Hoa thôn địa thế không tốt, xung quanh đều là vùng núi, trong núi có con suối chảy dọc nửa vòng thôn sau đó hướng chỗ dòng sông nhỏ cửa thôn chảy tới. Bởi vì dòng suối nhỏ rất cạn, cũng chỉ đến lòng bàn chân Đại Bảo bọn họ cho nên Tống Tân Đồng mới yên tâm cho bọn họ đi chơi, thế nào đi đến chỗ dòng sông bên ngoài thôn đây?

Đáy lòng Tống Tân Đồng hoảng đến không xong, ngay cả cửa rào cũng không kịp đóng liền hướng cửa thôn chạy đi.

Chờ lúc nàng vội vã chạy đến cửa sông thì phát hiện một người cũng không có, sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Tống Tân Đồng sợ đến mặt thoáng cái trắng bệch, vội hô to, “Đại Bảo, Tiểu Bảo?”

Hô vài lần cũng không trả lời, Tống Tân Đồng nhìn nước sông yên ả, cởi giày ra liền muốn hướng trong nước nhảy xuống.

“Tỷ.” Tiếng Tiểu Bảo khóc sướt mướt truyền đến từ phía sau, “Ô ô ô…”

Tống Tân Đồng xoay người nhìn lại liền phát hiện toàn thân Tiểu Bảo ướt nhẹp đứng ở chỗ cây đào trong rừng, tâm vẫn nhấc lên bắt đầu hạ xuống, nước mắt chảy ra từng chút một, khụt khịt mắng: “Đệ chạy đi đâu? Tỷ kêu đệ sao không trả lời a? Trốn chơi rất tốt phải không? Có tin tỷ quất đệ hay không a!”

“Oa…” Tiểu Bảo bị rống khóc càng lợi hại hơn, càng nói không nên lời.

Tống Tân Đồng giày cũng không kịp mang, chân trần hướng chỗ cậu chạy tới, nửa ngồi xổm trên mặt đất kéo tay Tiểu Bảo vội vàng hỏi: “Đại Bảo đâu?”

“Ca ca …” Tiểu Bảo thút tha thút thít đáp nửa ngày nói không ra.

Tống Tân Đồng gấp đến độ rống lên, “Nói mau a, người khác đâu?”

Tiểu Bảo khóc đến thở không ra hơi, bắt đầu đánh nấc.

Tống Tân Đồng ôm Tiểu Bảo, nhẹ vỗ lưng cậu thay cậu thuận khí, “Tiểu Bảo không khóc, tỷ không phải cố ý hung dữ với đệ, Đại Bảo đi đâu?”

Trong rừng truyền đến tiếng bước chân, Tống Tân Đồng quay đầu hướng bên trong nhìn lại, vậy mà lại phát hiện Đại Bảo bị một người nam nhân ôm ra ngoài, chờ đến gần mới phát hiện, nam nhân này toàn thân đều ướt đẫm, hẳn là hắn cứu Đại Bảo và Tiểu Bảo của nàng.

“Đại Bảo?” Tống Tân Đồng buông Tiểu Bảo ra, hướng chỗ nam nhân chạy tới.

Lục Vân Khai cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu hài tử nắm chặt lấy quần áo của mình, nhàn nhạt nói: “Hắn không có chuyện gì, chính là bị dọa.”

Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, đang lúc chuẩn bị đem Đại Bảo trong tay hắn nhận lấy thì nghe hắn nói: “Chính là bị đụng vào đầu, ta đã tìm thảo dược cầm máu cho hắn cầm máu.”

“Hả?” Tống Tân Đồng vội vàng kiểm tra đầu Đại Bảo, phát hiện trên trán đã đắp thảo dược, thấy đã không chảy máu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Đại Bảo, Đại Bảo?” Tống Tân Đồng hô mấy tiếng, Đại Bảo đều không phản ứng gì, gấp gáp hỏi: “Đại Bảo, thế nào không để ý tới tỷ a?”

“Hắn có chút bị sợ, tốt nhất là thỉnh đại phu nhìn một chút.” Lục Vân Khai đạm nhạt nói, “Trước đưa hai người bọn họ trở lại.”

“Ân ân, được.” Tống Tân Đồng gật đầu lia lịa, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bảo vẫn ôm chân của mình không thể không hướng phía nam nhân cầu cứu: “Phiền công tử giúp đưa chúng ta đoạn đường, ta thật sự là vô pháp ôm hai người trở lại.”

Lục Vân Khai liếc mắt nhìn xiêm y mỏng của Tống Tân Đồng bị thấm ướt, lờ mờ có thể nhìn thấy dãy núi phập phồng, con ngươi rất nhanh chuyển tầm nhìn, rũ mắt, “Đương nhiên là có thể.”

Sau khi về đến nhà lại thay đổi quần áo khô cho cặp song sinh xong, Tống Tân Đồng lúc này mới đi ra, lúc này mới có tâm tình quan sát người cứu Đại Bảo và Tiểu Bảo, niên kỷ hắn ước chừng mười bảy mười tám, tướng mạo tuấn tú, mặt mày sáng sủa, so với tiểu thịt tươi ở hiện đại được cho là khó gặp nhất còn đẹp hơn, duy nhất không được hoàn mỹ là trên gương mặt có một dấu vết thật dài, từ chân mày đuôi mắt đến trên gương mặt, ước chừng dài mười lăm cm nhưng cũng không có ảnh hưởng đến mỹ quan, chỉ là đột nhiên vừa nhìn sẽ bị giật mình.

Hơn nữa người này mặc dù chỉ mặc một thân vải bông mịn nhưng toàn thân lại lộ ra một cỗ khí chất ấm nhuận thanh nhã, nhìn qua một chút cũng không giống nông dân, trái lại giống như một cậu ấm từ đại gia tộc đi ra, có khí chất không thể khinh nhờn.

Tiến nuối duy nhất chính là gương mặt bị tì vết, đáy lòng Tống Tân Đồng thở dài đáng tiếc, nếu như hoàn hảo không tổn hao gì vậy liền thật sự là tuyệt thế giai nhân.

Lục Vân Khai không thích thần sắc người khác quan sát hai má mình, cũng rất không thích ánh mắt đồng tình của người khác, mặc dù đã có ba năm, cho dù hắn đã sớm tiếp thu nhưng vẫn là không thích.

Nhận thấy được ân nhân không thích, Tống Tân Đồng thu liễm thần sắc, hướng hắn kính cẩn thi lễ một cái, “Hôm nay nhờ có công tử, nếu không phải…” Nói đến đây, Tống Tân Đồng do dự một chút, vẫn là quyết định không nói lời mang điềm xấu, “Nói chung đa tạ.”

“Không cần, vừa mới đi ngang qua mà thôi.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói, “Trong nhà có trẻ nhỏ, hẳn là thời khắc tỉnh táo một ít mới tốt.”

“Không biết công tử có biết hôm nay cụ thể là tình huống thế nào không?”. Tống Tân Đồng hỏi.

Lục Vân Khai lắc đầu, “Ta chỉ là đi ngang qua, nghe thấy có tiếng khóc lúc này mới qua.”

Tống Tân Đồng có chút thất vọng, “Như vậy a.” Xem ra chỉ có thể đi tìm Cẩu Đản Nhi nhà Tạ thẩm tử hỏi một câu.

“Chẳng qua ta nhìn thấy có mấy đứa nhỏ ném đá vào trong nước.” Lục Vân Khai bồi thêm một câu, “Ngươi là trưởng tỷ trong nhà, cần giám sát ấu đệ chặt chẽ thì tốt hơn.”

Tống Tân Đồng cũng nghĩ mà sợ, gật gật đầu, “Công tử nói đúng, là ta sơ sót, hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của công tử.”

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng biết vâng lời, không nói nữa: “Cáo từ.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Tống Tân Đồng đuổi theo hai bước, “Ai, chờ một chút.”

Lục Vân Khai quay người, ôn thanh hỏi: “Cô nương còn có việc?”

Tống Tân Đồng do dự một chút, “Không biết công tử quý phủ ở nơi nào, ngày khác ổn thỏa sẽ tới cửa tạ ơn.”

“Không cần.” Lục Vân Khai nói xong quay người rời đi.

Thật đúng là cao thượng, không hổ là cậu ấm, ấm nhuận như ngọc, Tống Tân Đồng nhếch nhếch khóe miệng, cười cười.

Đến thời gian, thỉnh đại phu cho cặp song sinh lại cho uống thuốc xong, Tống Tân Đồng lúc này mới rảnh xuống.

“Tỷ, chúng ta lại phí tiền.” Đại Bảo cúi đầu, ngữ khí yếu ớt.

“Các đệ có biết không, đều làm tỷ sợ muốn chết, nếu là các đệ…” Tống Tân Đồng không dám nghĩ sâu hơn, nàng mới chiếm thân thể nguyên chủ người ta, trong nháy mắt đệ đệ bảo bối nhà người ta liền không còn, cho dù nguyên chủ không tìm đến nàng, nàng cũng áy náy chết.

“Tỷ, chúng đệ sai rồi.” Cặp song sinh nhào vào trong lòng Tống Tân Đồng, trăm miệng một lời nói, “Chúng ta cũng không dám nữa, tỷ, người phạt chúng ta đi.”

Tống Tân Đồng nhìn hai cây củ cải đỏ trong lòng, âm thanh lạnh lùng dần thả mềm xuống: “Biết sai rồi liền tốt, lần này sẽ không phạt các đệ.”

“Chẳng qua, tỷ không phải nói với các đệ chỉ chơi ở dòng suối nhỏ thôi sao? Thế nào lại chạy ra ngoài thôn? Còn bị cái gọi là Vạn Tứ Nhi gì kia đẩy xuống cho?” Tống Tân Đồng hỏi tới.

Đại Bảo và Tiểu Bảo vùi đầu rất thấp, “Có cái gì không thể nói? Nếu không nói tỷ liền đi hỏi Cẩu Đản Nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.