“Cô nương, đây là sáng sớm Văn chưởng quỹ đưa qua đây.” Dương Thụ đưa 400 lượng bạc bỏ lên bàn: “Tửu lầu làm ăn rất tốt, dùng đại phát tài để hình dung cũng không quá đáng.”
“Nếu như mỗi ngày đều nhiều như vậy thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng bỏ bạc vào tráp: “Mấy ngày đầu các khách nhân vẫn còn đang lúc mới mẻ với tửu lầu chúng ta, sau đó nhiệt tình sẽ từ từ giảm bớt.”
Dương Thụ cười nói: “Cô nương thế cũng không cần lo lắng, ít hơn nữa cũng sẽ không số lượng mỗi ngày tửu lâu trên bến tàu kiếm được.”
“Cũng không biết bây giờ tửu lầu thế nào.” Từ đầu tháng bảy đến giờ, rời nhà đã đầy một tháng, Tống Tân Đồng vẫn là rất nhớ nhung trong nhà: “Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?”
Dương Thụ khẽ đáp lời: “Đã chuẩn bị thỏa đáng, giờ có thể xuất phát.”
Hôm nay lại muốn đi lên thôn trang một chuyến, chạng vạng ngày mai liền phải rời khỏi Lĩnh Nam thành, về thôn.
Tốn gần nửa canh giờ, cuối cùng đã lên tới thôn trang, thôn trang đang tiến hành cải biến khí thế hừng hực, đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ cần có mấy ngày nữa là có thể làm xong toàn bộ.
Thê tử Lưu trang đầu đưa trà lên: “Đông gia, mời ngài uống trà.”
Dừng một chút lại nói: “Vừa nãy nghe đại nha cô nương nói đông gia có hơi thượng hỏa, liền ngâm trà hoa cúc này.”
Tống Tân Đồng bưng trà uống một ngụm, hương hoa cúc sau khi phơi khô vẫn còn như cũ, sau khi bị nước nóng ngâm trái lại càng thêm đẹp đẽ, cánh hoa cúc vàng nhạt trôi ở trong nước, làm chiếc cốc trắng nõn thêm mấy phần màu sắc: “Mùi vị không tệ, là hái ở đâu?”
“Là hoa cúc dại hái ở trong núi.” Thê tử Lưu trang đầu vội vãn nói: “Là cháu gái trong nhà hái về lúc lên núi đốn củi.”
“Không tệ.” Tống Tân Đồng uống hai ngụm liền thả trở lại: “Mấy ngày nay dạy các ngươi các ngươi đã biết chưa?”
“Đông gia yên tâm, đều biết.” Lưu trang đầu nói: “Đông gia, tiểu tử nhà ta ở trong lạch trên núi cũng tìm được một ít loại tôm hùm mà Đại Nha cô nương nói, Đại Nha cô nương đã phân biệt qua, bỏ vào trong ruộng rồi.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Ngày mai sau khi ta về nhà sẽ cho người đưa một nhóm nữa qua đây, dựa vào các ngươi tìm kiếm như vậy nhưng là xa xa không đủ.”
Tống Tân Đồng đem gần ba mươi mẫu chỗ dựa tương đối quạnh quẽ không sản xuất được để nuôi tôm với ốc nước ngọt, còn đào ba mẫu hồ sen, chuyên môn trồng củ sen với nuôi cá, đến lúc đó tửu lầu dùng không hết cũng có thể bán ra.
Hơn nữa chỗ này cách bến tàu cũng chỉ có nửa canh giờ, đến lúc đó chở về thôn hoặc là đi những châu phủ khác cũng tiện lợi.
Số ruộng còn lại, ruộng vẫn là dùng để trồng lúa nước, liền dùng để trồng rau, ớt, hoặc là trồng khoai lang.
Nàng lấy từ chỗ ruộng cạn kia hơn mười mẫu đất làm cải tạo, chờ vào đông còn có thể trồng rau, chờ vào đông lúc mọi người chỉ có thể ăn củ cải, cải trắng, tửu lầu nhà nàng còn có đủ loại kiểu dáng rau xanh, điều này cũng là chỗ kiếm tiền của nàng.
Lưu trang đầu nói: “Đông gia nói phải.”
“Thừa dịp hôm nay Đại Nha bọn họ còn ở đây, ngươi không hiểu thì hỏi nhiều một câu.” Tống Tân Đồng phân phó xong rồi liền dẫn cặp song sinh đi đến ruộng.
Tiểu Bảo nhìn thấy ruộng đồng thành phiến thế này, cười đến mắt híp lại: “Tỷ, ruộng đồng này là của chúng ta?”
“Là nhà chúng ta.” Tống Tân Đồng đi tới hồ sen đã có nước, nhìn cá giống bơi qua bơi lại bên trong: “Nhìn bên trong thật là nhiều cá.”
“Tỷ, bên trong này là còn muốn trồng hoa sen sao?” Đại Bảo hỏi.
Tống Tân Đồng: “Đúng vậy, nhưng phải chờ đầu xuân năm mới trồng.”
“Vì sao bây giờ không thể trồng?” Tiểu Bảo hỏi.
“Tỷ cũng không biết, mấy đứa có thể trở về lật sách của tỷ phu, có lẽ bên trong sẽ có đáp án.” Tống Tân Đồng chỉ biết trồng ngó sen bình thường là cuối tháng giêng hoặc là giữa tháng hai, đợi đến khi tháng năm tháng sáu âm lịch là có thể thu, nghĩ đến hẳn là cũng bởi vì liên quan đến thơi tiết và nhiệt độ, có điều nàng không muốn nói cái này với cặp song sinh, để cho chúng lật sách đi.
Đại Bảo lại hỏi: “Thế vì sao tỷ không thả tôm thả vào trong nuôi cùng với cá luôn?”
“Bởi vì nước nuôi cá rất sâu, sau này không dễ bắt, hơn nữa chúng ta chủ yếu là bán tôm, cho nên phải nuôi tôm số lượng lớn, nếu như chỉ là người một nhà ăn thôi thì liền hỗn dưỡng với cá cũng không sao.”
“Ồ.” Cặp song sinh cái hiểu cái không gật gật đầu.
Tống Tân Đồng lại đi chỗ ruộng tôm, bên đây ruộng soi bóng, còn có nước từ trong núi chảy ra, đá núi rất nhiều, không khách mấy mẫu ruộng tôm bên Đào Hoa thôn lắm, trái lại là một chỗ nuôi tôm tốt.
“Tống đông gia, ngài xem thế này sửa được thế nào?” Thợ thủ công sư phụ hỏi.
Tống Tân Đồng gật đầu: “Rất không sai.”
Sư phó thợ thủ công ngay từ đầu rất kinh ngạc, hiện tại không kỳ quái: “Vẫn là lần đầu tiên thấy có người làm vậy trong ruộng.”
“Còn nhờ các sư phó bảo mật.” Tống Tân Đồng cũng không muốn chờ đến lúc đông đến thôn trang khắp nơi đều giống chỗ nàng.
“Tống đông gia yên tâm, chúng ta là người có quy tắc.” Thợ thủ công nói: “Kỳ hạn công trình ở đây còn có ba ngày, rất nhanh liền làm xong.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào khu vực ruộng tôm với ruộng cạn ở giữa: “Ở đây lại dựng cho ta một gian phòng, không cần làm quá tốt, chỉ cần có thể che gió che mưa là được, ta lấy để cất củi.”
Thợ thủ công nghĩ nghĩ: “Vậy không cần gạch xanh, chúng ta lấy bùn đất đào ra phơi cho ngươi chút gạch mộc, đến lúc đó xây tường đơn giản với một ít cột nhà để đắp mái nhà là xong.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy khả thi: “Được, bên cạnh nếu còn có thể thì lại làm một cái lều dùng làm chỗ gác đêm.”
“Được, vậy chúng ta rút hai người làm gạch mộc là xong.”
“Vậy vất vả các sư phó.” Tống Tân Đồng lại đi dạo dạo xung quanh, trở lại trong thôn trang, nói với Lưu trang đầu chuyện chỗ chứa củi một lần: “Tiếp đến chính là khoảng thời gian nông nhàn, đến lúc đó các ngươi cần phải gửi nhiều củi trước vào thu, tới mùa đông mỗi ngày đều sẽ không gián đoạn dùng lửa.”
“Đông gia yên tâm, chúng ta sửa lại đồ ăn trong đất lại liền đi lên núi làm.” Thê tử Lưu trang đầu nói.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Trong trang tốt nhất vẫn là nuôi mấy con chó, chó thủy chung càng tỉnh ngủ một ít, để tránh sau này có người đỏ mắt thôn trang chúng ta.”
“Ai, hai ngày trước ta còn nghe thôn hộ bên ngoài nói chó nhà bọn họ có con, mấy ngày nay liền sắp sinh, đến lúc trăng tròn liền bắt về nuôi.”
“Tốt.” Tống Tân Đồng nhìn sắc trời bên ngoài: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta cũng về thành trước, chờ sau khi bọn họ hoàn công thì để bọn họ đi tửu lầu tìm chưởng quỹ kết toán tiền công.”
“Dạ đông gia.”
“Nếu các ngươi có gì không thể quyết định liền đến tửu lầu tìm Văn chưởng quỹ, Văn chưởng quỹ các ngươi cũng đã nói qua, có việc có thể thương lượng với hắn, thực sự không thể hạ quyết định thì để hắn viết thư cho ta.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, hình như không có gì muốn nói: “Nhớ kỹ chưa?”
“Đông gia yên tâm, tiểu nhân nhớ kỹ.”
Bàn giao một phen xong, Tống Tân Đồng liền về thành, lại đi trong thành mua không ít vải vóc với quà tặng về, đến lúc đó cho Thu bà bà với Tạ thẩm các bà.