Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Lan Chi và Thược Dược đều ở bên cạnh Hoa Thường, trầm mặc cúi đầu, nhìn Hoa Thường thất hồn lạc phách, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Một lát sau, Hoa Thường chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt mỉm cười: “Các ngươi không cần nhìn ta chằm chằm như vậy, ta cũng không yếu đuối đến mức đó, chẳng qua ta chỉ kinh ngạc mà thôi.”
Lan Chi từ từ nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Nương nương, phỏng chừng Ôn Quý tần không thể thoát tội, chỉ là người tính kế sau lưng kia? Rốt cuộc là ai, thật sự là Thấm Thục phi sao?”
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu: “Không biết nữa. Với năng lực của Trần Hỉ mà cũng điều tra không ra dù chỉ là một chút manh mối nhỏ, thì sao bổn cung biết được? Bất luận như thế nào, bổn cung cũng nhớ kỹ phần tình cảm này của ông ấy. Không có chứng cứ mà lại lo lắng tới nhắc nhở bổn cung, Trần Hỉ cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.”
Thược Dược ôn nhu nói: “Dù sao nương nương cũng khác biệt, cung nhân ở Kiến Chương cung có ai mà không yêu quý nương nương đâu kia chứ? Cùng chung hoạn nạn nên chung quy tình cảm không giống nhau, đây cũng là do nương nương từng lấy mạng ra để giành được. Nếu là những người khác thì Trần Hỉ cũng chỉ một việc nhịn chín việc lành mà thôi, hơi sức đâu mà quản sống chết, tốt xấu của bọn họ.”
Hoa Thường cười tự giễu: “Bổn cung đã vào cung nhiều năm, cũng chỉ có chút thành tựu này mà thôi. Đáng tiếc vẫn không giữ được đứa con đáng thương kia.”
Lan Chi đau lòng an ủi: “Nương nương bớt đau buồn. Bây giờ chúng ta đã có manh mối, chỉ cần không bỏ cuộc thì một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ điều tra ra được, có thể báo thù rửa hận cho tiểu Hoàng tử chưa được sinh ra rồi!”
Hoa Thường hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ hiềm nghi lớn nhất là Thấm Thục phi, Ôn Quý tần là thuộc hạ của nàng ta, nhất cử nhất động của Ôn Quý tần nàng ta thật sự không biết chút gì hay sao? Bổn cung không hi vọng là nàng ta, nhưng lại không thể không hoài nghi nàng ta. Chỉ là, hại bổn cung thì cuối cùng nàng ta có thể đạt được cái gì đây? Bổn cung cũng không phải chướng ngại vật của nàng ta...”
Lan Chi thấp giọng nói: “Nhưng Ôn Quý tần đổ rồi, Thấm Thục phi có thể được hưởng lợi. Ngũ Hoàng tử sẽ trở thành vật trong tay nàng ta.”
Hoa Thường nhíu nhíu mày, thanh âm không biết là phiền muộn hay oán hận: “Trước kia tính cách của Thấm Thục phi không phải như thế. Nàng ta cũng không quan tâm Hoàng tử của người khác, nàng ta chỉ nghĩ tới hài tử của mình thôi. Chẳng lẽ mắt của bổn cung đã sai sao? Hay là do lòng người dễ thay đổi...”
Thược Dược nhỏ giọng nói: “Nếu không phải Thấm Thục phi, như vậy ước chừng chỉ có Hoàng hậu, Đức phi, Ninh Chiêu nghi là có năng lực làm điều đó. Nhưng các nàng có thể được lợi gì đây?”
Đầu Hoa Thường bắt đầu đau buốt, nàng vươn tay xoa bóp huyệt Thái Dương cho nóng lên, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Có lẽ Hoàng thượng sẽ không tra lại chuyện này, nhưng bổn cung sẽ nhờ Trần Hỉ lưu ý nhiều hơn. Chính chúng ta cũng sẽ âm thầm điều tra, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian đi nữa thì bổn cung cũng phải tra ra được chân tướng!”
Thược Dược và Lan Chi hành lễ đáp vâng.
---
Tiêu Phòng cung.
Ánh chiều tà chạng vạng còn chưa tắt, thánh chỉ màu vàng từ Kiến Chương cung đã đến tả thiên điện yên tĩnh quạnh quẽ của Tiêu Phòng cung.
Bây giờ bộ dáng của Ôn Quý tần vô cùng chật vật, búi tóc tán loạn, y phục lộn xộn, trên mặt còn có vài vết thương đỏ, cung trang sang trọng lộng lẫy trước kia ra sao hiện giờ cũng chỉ là một màu u ám ảm đạm.
Người đến truyền chỉ chính là Trần Hỉ, nhìn bộ dáng chật vật của Ôn Quý tần, biểu tình cũng không có chút biến đổi nào.
Đột nhiên Ôn Quý tần quỳ gối trước mặt Trần Hỉ, lôi kéo vạt áo của ông, đau khổ cầu xin: “Trần công công, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cho ta gặp Hoàng thượng, cho ta gặp Hoàng thượng đi! Ta là Chính Tam phẩm Quý tần, còn là thân mẫu của Ngũ Hoàng tử mà! Trần công công, ngươi cũng thấy đó, ta đã bị giữ ở đây mấy ngày rồi. Ta bị oan uổng, cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho ta!”
Mỹ nhân luôn luôn ôn hoà thẹn thùng bây giờ lại cuồng loạn đến nông nỗi này, thật là đáng buồn, đáng thương, đáng tiếc, đáng giận.
Trần Hỉ bình tĩnh mở miệng: “Hoàng thượng có chỉ: Quý tần Trương thị, tú dục danh môn, tường chung thế đức [1]. Đáng lý bản thân phải hiền thục cẩn trọng, nghiêm túc noi theo cái mỹ từ trong ra ngoài; giữ vững phẩm chất khiêm hoà, tuân thủ theo tiếng tốt ở Tiêu Phòng cung. Thế nhưng, thiên mệnh không có, có hoa không quả, xét về đức thì trên bất kính với hậu phi, dưới không từ ái với cung nhân. Đố kỵ thành tánh, lời nói việc làm không kể xiết, sát hại hoàng tự. Đủ loại việc ác, khánh trúc nan thư [2]. Nay, quyết định, ban chết!”
[1]: Tú dục danh môn, tường chung thế đức: nghĩa là được sinh dưỡng từ danh môn nên được thừa kế phẩm hạnh tốt qua nhiều đời.
[2] Khánh trúc nan thư (罄竹难书): làm nhiều việc ác tới mức viết ra cũng không hết.
Ôn Quý tần hốt hoảng ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như giấy. Nàng ra sức há miệng thở dốc, nhưng một câu cũng không thốt ra được.
Sóng mắt Trần Hỉ vẫn điềm nhiên, lên tiếng nói: “Hoàng thượng niệm tình, lưu người toàn thây, nhập phi lăng. Nương nương tạ ơn đi.”
Ôn Quý tần nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp nghẹn ngào. Nàng biết tất cả đã kết thúc rồi, một khi ý chỉ của Hoàng thượng hạ xuống thì không thể thay đổi con đường sống được nữa.
Ôn Quý tần chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Hỉ, biểu tình đã an tĩnh lại, vành mắt đầy lệ, thấp giọng hỏi: “Việc đã đến nước này, không còn cách nào sửa đổi, ta cũng nhận mệnh, không kêu oan, không cầu gặp thánh thượng nữa. Ta chỉ muốn hỏi công công một câu, Hoàng thượng tức giận liệu có liên luỵ đến gia quyến hay không?”
Trần Hỉ lắc lắc đầu: “Trương thị là vọng tộc, Hoàng thượng là nhân quân (vua nhân ái).”
Lệ trong vành mắt Ôn Quý tần cuối cùng cũng rơi xuống, khuôn mặt mỉm cười vui vẻ một lần nữa, lẩm bẩm tự nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tần thiếp lãnh chỉ tạ ơn, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...”
Hai tiểu thái giám phía sau Trần Hỉ tiến lên trước, cầm hai khay màu đỏ thắm khác nhau.
Tiểu thái giám còn nhỏ tuổi, thanh âm bén nhọn: “Nương nương chọn một cái đi, lụa trắng hay rượu độc, nô tài cũng sớm hồi cung phục mệnh.”
Ôn Quý tần run rẩy vươn tay, khẽ cười nói: “Treo cổ quá khó coi, hãy cho ta chút thể diện.”
Tiểu thái giám nghe vậy, cầm lấy bầu rượu bạc, rót một chung rượu, dâng hai tay cho Ôn Quý tần.
Ôn Quý tần nhận lấy ly rượu độc, nở nụ cười thê lương và tuyệt vọng, nhưng lại mang theo một loại thoải mái nói không nên lời. Nước mắt từ gương mặt chảy xuống, nhỏ vào chén rượu, bắn lên bọt nước nhỏ, gợn sóng từ từ khuếch tán ra.
Ôn Quý tần uống một hơi cạn sạch!
Trần Hỉ tận mắt thấy Ôn Quý tần uống rượu độc xong, hơi khom người hành lễ: “Nô tài còn phải về phục mệnh với Hoàng thượng nên đi trước, nô tài cáo lui.”
Ôn Quý tần cười sáng lạn như ánh mặt trời, trên mặt là nét đẹp thanh thuần như khi vừa mới tiến cung, nhưng thanh âm không còn trong trẻo nữa, chỉ còn nghẹn ngào: “Công công đi thong thả.”
---
Ngày thứ hai, Thượng Dương cung.
Lan Chi từ ngoài điện tiến vào, thấy Hoa Thường đã tỉnh, thật cẩn thận mở miệng nói: “Nương nương, đêm qua Ôn Quý tần đã đi rồi.”
Hoa Thường ngây ra một lúc, khẽ nói: “Bổn cung đã biết, có lẽ ngày hôm qua Trần Hỉ đến Tiêu Phòng cung là ý chỉ của Hoàng thượng. Đối với cung phi, dù là lụa trắng hay rượu độc thì đều thống khổ như nhau.”
“Lan Chi, ngươi biết khi rượu độc lướt qua yết hầu, đi xuống lồng ngực, rồi tới dạ dày sẽ cảm thấy nóng ran đến thế nào không? Phải thống khổ từ ba đến mười canh giờ mới có thể được giải thoát.”
Thật ra độc tố ở cổ đại cũng không nhiều. Rượu độc chính là rượu bình thường mà bên trong tăng thêm nồng độ mà thôi, như vậy liền biến thành kịch độc. Cho dù như thế, cũng không thể làm cho con người tử vong nhanh chóng, mà cần có một khoảng thời gian.
Ở hiện đại, nọc độc thiên nhiên có thể làm cho con người mau chóng tử vong cũng vô cùng ít ỏi, phần lớn đều là kết hợp lại với nhau thành độc tố.
Nghe vậy hạ thân Lan Chi run lên, cúi đầu nói: “Nương nương, Ôn Quý tần đã có báo ứng. Cung nhân và tâm phúc của nàng ta đều xử trảm cả nhà, tru di tam tộc. Trong Trương thị còn một ít quan viên cũng thay nhau xuống ngựa hàng chức. Tuy Hoàng thượng ngại thanh danh, không giận chó đánh mèo, nhưng tương lai Trương thị rất khó đi lên địa vị cao hơn được nữa.”
Thật sự Hoa Thường cũng không thích loại tội danh có tính liên luỵ này. Liên lụy người vô tội thì có thể khiến nỗi hận trong lòng ngươi vơi đi được sao? Bất luận là trẻ nhỏ hay người già, bất luận là lương thiện hay chất phác, một đạo ý chỉ liền trở về cát bụi.
Mà người ở phía sau màn độc thủ kia còn đắc ý dào dạt vì kế hoạch thiên y vô phùng của mình, một người làm quan cả họ được nhờ!
Hoa Thường mệt mỏi nhắm mắt lại, nói khẽ: “Bổn cung mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Lan Chi hành lễ, chậm rãi lui xuống.
---
Vị Ương cung.
Hoàng hậu vẫn ốm đau trên giường, vốn dĩ bệnh của nàng không nhẹ, mà còn luôn phải quản lý việc hậu cung vất vả. Trước đó vài ngày nàng còn bị Hoàng thượng răn dạy, quỳ trước cửa Kiến Chương cung nên bị trúng gió, vì vậy bệnh tình ngày càng nặng thêm, tích tụ khí hư. Bây giờ ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, so với chuyện Hoa Thường sảy thai còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Thuý Lâu cẩn thận hầu hạ bên người Hoàng hậu, bưng trà đút thuốc, vô cùng tỉ mỉ.
Hoàng hậu nuốt chén thuốc đắng xuống, từ chối mứt hoa quả của Thúy Lâu đưa, giọng nói nghẹn ngào: “Bổn cung cần hương vị đắng chát này để làm cho bản thân mình thanh tỉnh hơn.”
Thuý Lâu đau lòng nhìn bộ dáng gầy ốm của nương nương nhà mình, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ rất nhanh sẽ học xong, lát nữa chắc chắn sẽ tới thăm nương nương, nương nương đừng tiều tụy như vậy. Điện hạ còn nhỏ, nếu nhìn thấy rồi đau lòng, thì có gì khác với việc Hoàng thượng nhìn thấy. Chẳng phải công khai chọc cho Hoàng thượng tức giận sao?”
Hoàng hậu nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng, nàng bị Hoàng đế phạt nên khiến cho bệnh tình nặng thêm. Thái tử đau lòng mẫu hậu ốm đau, nhưng lại không dám phản kháng lại sự uy nghiêm của phụ hoàng. Trẻ con thì trầm mặc hơn rất nhiều, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì, Hoàng hậu đối với chuyện này vô cùng không an tâm.
Thuý Lâu bất đắc dĩ thở dài, không nói tới đề tài làm Hoàng hậu lo lắng nữa, nói sang chuyện khác: “Ôn Quý tần bị Hoàng thượng ban chết, lấy lễ nghi của Quý nhân hạ táng, nhập phi lăng. Kết cục như vậy, ai mà không cảm thán một tiếng, thật là thế sự vô thường.”
Hoàng hậu miễn cưỡng cười: “Không biết Hoàng thượng nghĩ thế nào, bây giờ cảnh ngộ của Ngũ Hoàng tử mới đáng lo ngại. Lại đổi mẫu sao? Hay là nuôi nấng dưới gối phi tần có địa vị cao?”
Thuý Lâu ôn nhu khuyên nhủ: “Nương nương là quốc mẫu, nếu chuyện này nương nương có ý tưởng tốt thì nói với Hoàng thượng đi. Người là mẫu hậu của các Hoàng tử, chẳng sợ bây giờ Hoàng thượng vắng vẻ người, người cũng không nên im lặng, giả làm người gỗ như vậy nữa.”
Hoàng hậu cười chua xót: “Bổn cung nói thì có tác dụng gì? Không phải bổn cung muốn giả làm người gỗ, mà hiện tại Hoàng thượng đã coi bổn cung như người gỗ rồi. Nói và không nói thì có gì khác nhau đâu?”
Thuý Lâu cũng rất chua xót, thấp giọng khuyên nhủ: “Nương nương đừng buồn. Dù sao người cũng là Hoàng hậu, dù nói hay không nói đều giống nhau nhưng người cũng phải nói. Đây là chức trách và tấm lòng của Hoàng hậu, thời gian lâu dài, Hoàng thượng sẽ nhìn đến phần chân tình của người thôi.”
Hoàng hậu rũ mi mắt xuống, khẽ gật đầu, trong ánh mắt lại là một khoảng trống rỗng.